Cực Phẩm Thiên Sư

Chương 29: Quý nhân trời định



"Không được!"

Khuôn mặt xinh đẹp của Liễu Thanh Thanh lập tức trắng bệch, thân thể mảnh khảnh run lên dữ dội, sống lưng như bị vật nặng đè mạnh xuống làm hai tay cô ấy phải giữ thật chặt mặt bàn mới không bị ngã.

"Ha ha..." Sài Cẩu nhếch miệng cười lạnh: "Nếu không thì giờ cô trả hết số nợ còn lại đi, có tiền rồi thì chuyện gì cũng sẽ suôn sẻ, cô không bị đòi nợ nữa mà tôi cũng không phải mất công đi đòi."

"Anh Sài Cẩu... Tôi... tôi thực sự không có khả năng chi trả nhiều tiền như vậy. Tất cả tiền của tôi đều mang đi đóng viện phí và mua thuốc cho mẹ hết rồi!"

Lúc này cơ thể gầy gò của Liễu Thanh Thanh trông càng mong manh hơn bao giờ hết, giống như chỉ cần một cơn gió mạnh thổi qua thôi cũng có thể đánh cô ấy gục ngã.

Cha cô cả đời chỉ biết tạo thêm nợ nần. Trước khi chết đi lại tìm đến ăn nhờ ở đậu nhà mẹ con cô, kết quả dẫn dụ cả đám cho vay nặng lãi đến theo rồi ông ta lại nhắm mắt xuôi tay.

Hiện tại đám côn đồ đó còn dám ra tay đánh mẹ cô đến mức nhập viện, thế mà cô vẫn không thể làm được gì ngoài việc nén giận bỏ qua.

"Ai da, nghe tội quá nhỉ!" Trong mắt Sài Cẩu xẹt qua một tia dâm tà, hắn ta cố ý thở dài nói: "Thanh Thanh, mấy năm nay cô thật sự quá vất vả rồi. Rõ ràng là cô xinh đẹp như vậy nhưng vẫn không có người đàn ông nào dám mở lời theo đuổi, theo tôi thấy có lẽ là do không có kẻ nào dám dấn thân vào vũng bùn nhà cô đúng không?”

Dừng một chút, Sài Cẩu làm ra vẻ mặt đáng khinh nói tiếp: "Thanh Thanh, như vầy đi, tôi sẽ cho cô một con đường sống, không cần phải trả số nợ này nữa. Sau này cô cứ đi theo tôi, hầu hạ anh Hùng cho thật tốt, rồi lại hầu hạ tôi và các anh em khác, chỉ cần cô làm chúng tôi vui vẻ thì cô sẽ không cần trả số nợ này nữa..."

"Không, không được!" Thân thể mảnh khảnh của Liễu Thanh Thanh lại sợ hãi đến run lên, sắc mặt càng thêm tái nhợt.

Cô nhìn vẻ mặt bỉ ổi của Sài Cẩu rồi lại nhìn đám đầu trâu mặt ngựa ghê tởm đằng sau, trong mắt cô hiện lên vẻ tuyệt vọng đến cùng cực: "Anh Sài Cẩu, làm ơn… xin anh hãy buông tha cho tôi và mẹ tôi đi... Không thì… anh hãy cho tôi gia hạn thêm mấy ngày nữa, tôi sẽ bán cái quán này trả tiền cho anh, bán được bao nhiêu tôi sẽ đưa anh hết, một xu tôi cũng không cần!”

"Lục Thanh Thanh, cô đừng không biết tốt xấu, cho dù cô có bán cái quán này đi cũng không đủ trả nợ đâu!"

Sắc mặt Sài Cẩu đột nhiên trở nên lạnh lùng, hai mắt trợn to tức giận, hung ác nói: “Cái dạng đĩ điếm như cô sớm muộn gì cũng ngủ với đủ loại đàn ông thôi, còn bày đặt giả vờ thanh cao làm quái gì? Nếu hôm nay cô không trả được tiền thì phải đi theo tôi. Nào, có phải cô vẫn còn trinh đúng không? Đêm nay được anh Hùng bóc tem cho thế nào cô cũng nghiện thôi! Rồi anh em chúng tôi sẽ cho cô biết thế nào là sung sướng, khà khà khà!"

Trái tim Liễu Thanh Thanh đau đớn như bị hàng trăm nhát dao cứa vào, nước mắt đua nhau trào ra khỏi khóe mắt.

Hai tay cô ấy siết chặt đến mức móng tay cắm thật sâu vào da thịt làm máu tươi chảy ra. Hiện giờ trong lòng cô chỉ còn lại cảm giác đau đớn và tuyệt vọng…

Tại sao cuộc đời mình lại khốn khổ như vậy chứ?

Chẳng lẽ mình nhất định phải ngủ với những gã đàn ông kinh tởm này sao?

“Chị Thanh Thanh, chị đừng khóc!” Diệp Thanh Dương đưa khăn giấy đến trước mặt cô: “Chị phải mỉm cười đối mặt với cuộc đời!”

Liễu Thanh Thanh nhận lấy khăn giấy, trong mắt hiện lên vẻ cảm kích.

"Mày biết cô ta sao? Mày với cô ta có quan hệ gì?"

Sài Cẩu còn tưởng Diệp Thanh Dương chỉ là một khách hàng bình thường, hắn ta không ngờ anh cũng quen biết Liễu Thanh Thanh.

Diệp Thanh Dương phớt lờ lời của Sài Cẩu, anh tiếp tục nói: "Chị Thanh Thanh, theo như số mệnh của chị thì cả đời này chị sẽ gặp nhiều xui xẻo, nợ nần chồng chất, tai họa ập tới liên miên..."

"Có điều, số mệnh cũng sắp xếp cho chị một quý nhân, một khi gặp được quý nhân này thì số mệnh của chị sẽ thay đổi, thoát khỏi cảnh khổ..."

Diệp Thanh Dương mỉm cười nói tiếp: "Hôm nay là ngày chị Thanh Thanh gặp được quý nhân định mệnh của mình đó, người đó sẽ giúp chị vực dậy, từ nay về sau luôn sống trong sung túc thịnh vượng."

Liễu Thanh Thanh nghe xong thì trong lòng thoáng chấn động, đôi mắt đẫm lệ cũng toát lên vẻ kinh ngạc:

"Tiểu Phong, chị... hôm nay chị thật sự sẽ gặp được quý nhân của mình sao?"

"Đúng!" Diệp Thanh Dương mỉm cười: "Hơn nữa là người đó đã xuất hiện rồi!"

"Hả? Người đó đang ở đâu?"

Liễu Thanh Thanh ra sức tìm kiếm xung quanh.

Diệp Thanh Dương vỗ ngực: "Xa tận chân trời gần ngay trước mắt!"

Đám người Sài Cẩu cũng đồng loạt nhìn về phía Diệp Thanh Dương.

"Được rồi!" Diệp Thanh Dương đứng dậy và nói với Sài Cẩu: "Vừa rồi anh hỏi tôi và chị ấy có quan hệ gì phải không nhỉ? Tôi chính là quý nhân của chị ấy đấy, có vấn đề gì không?"

"Hả?"

"Ha ha ha ha!"

Sài Cẩu và đám đàn em lập tức bật cười đến ngã nghiêng ngã ngửa.

"Tên nhà quê này nói mình là quý nhân của Liễu Thanh Thanh! Hahaha, tao cười chết mất!"

"Đồ nhà quê, mau cút về núi trồng trọt đi!"

"Đúng đấy, mày mau cút khỏi đây đi nếu không đừng trách sao bọn tao đánh gãy chân mày!"



Cười đã đời rồi, Sài Cẩu lại vung tay nói với đám đàn em: “Đánh chết nó đi!”

"Tiểu Phong, em mau chạy đi!" Liễu Thanh Thanh lo lắng hét lên.

Có điều lúc này Diệp Thanh Dương chỉ nghiêm túc nói: "Các người chỉ là một đám kiến hôi nhỏ nhoi mà dám nói năng ngông cuồng như vậy. Hôm nay tôi sẽ cho các người biết thế nào là đau khổ!"

Vừa dứt lời, tay Diệp Thanh Dương đã đập mạnh xuống bàn.

Mấy chiếc bát đĩa trên bàn lập tức vỡ tan, mảnh vỡ sắc nhọn bắn thẳng lên cao.

"Đi!”

Diệp Thanh Dương phất tay, tất cả mảnh vỡ đó lập tức lao hết về phía Sài Cẩu và đám đàn em.

"Phập phập!"

Đám mảnh vỡ đó nhiều như hạt mưa, mảnh lớn thì đập Sài Cẩu và đám đàn em bầm tím khắp người, mảnh nhỏ thì trực tiếp đâm sâu vào người chúng.

"Á! Á!"

Chẳng mấy chốc, tiếng kêu la rên rỉ vang vọng khắp quán ăn.

Trên đùi, bụng và mặt của Sài Cẩu đã bị rạch ra rất nhiều vết thương, có vết còn sâu tận 3, 4 cm, đau đớn đến mức hắn ta phải ngã phịch xuống đất.

Diệp Thanh Dương thong thả bước tới: "Đám ngu ngốc các người dám ức hiếp chị Thanh Thanh, tất cả đều đáng chết!!"

Lúc này trong mắt Diệp Thanh Dương đã nhuốm màu lửa giận, dọa Sài Cẩu sợ đến mức suýt nữa đã tè ra quần.

"Anh trai à, em sai rồi! Xin anh hãy tha thứ cho em! Em sai rồi!"

Sài Cẩu chưa từng gặp cảnh này bao giờ, mới đó đã sợ đến run rẩy cả người.

Hắn ta không ngừng quỳ lạy Diệp Thanh Dương: "Anh, xin anh hãy tha cho em, em không dám làm vậy nữa đâu!"

Liễu Thanh Thanh cũng sợ Diệp Thanh Dương sẽ làm chết người, cô vội vàng khuyên can: "Tiểu Phong, đuổi bọn họ đi là được rồi, đừng giết người!"

Diệp Thanh Dương nghe Liễu Thanh Thanh nói vậy thì cũng bình tĩnh hơn một chút, tuy nhiên, sau đó anh vẫn bước đến gần Sài Cẩu, đưa tay vặn mạnh một cái đã kéo đứt một bên tai của hắn ta.

"Cái tai này coi như một bài học cho anh, nếu sau này anh còn dám gây sự nữa thì cái anh mất kế tiếp là mạng của mình đó!"

"A——" Sài Cẩu đau đớn hét lên thật to.

"Tên tôi là Diệp Thanh Dương! Từ nay về sau anh không được làm phiền chị Thanh Thanh nữa. Có chuyện gì cứ tới tìm tôi, nghe thấy chưa hả?" Diệp Thanh Dương nghiêm túc quát.

"Em nghe thấy rồi, em nghe thấy rồi!"

Sài Cẩu nhặt lại cái tai của mình rồi nhân lúc Diệp Thanh Dương không chú ý tới vội vàng bỏ chạy.

Mấy tên đàn em cũng loạng choạng, người thì chạy kẻ thì bò nhanh chóng trốn khỏi quán ăn.

Liễu Thanh Thanh rốt cuộc cũng hoàn hồn lại từ cơn kinh ngạc: "Tiểu Phong, mấy năm nay em đã đi đâu? Làm sao lại đột nhiên trở nên lợi hại như vậy?"

"Chị Thanh Thanh, có một số chuyện em không tiện nói ra. Hơn nữa, hiện tại em còn phải giữ bí mật chuyện thân phận thật của mình, giờ em tên là Diệp Thanh Dương!"

Liễu Thanh Thanh gật đầu: "Chị hiểu. Những kẻ hãm hại nhà họ Diệp vẫn còn ở ngoài vòng pháp luật, nếu em để lộ thân phận sẽ gặp rắc rối!"

"Đúng!" Diệp Thanh Dương gật đầu: "Chị Thanh Thanh, từ nay về sau có em rồi vận mệnh của chị sẽ thay đổi!"

Nhìn vẻ mặt tự tin của Diệp Thanh Dương, cô ấy lại nhớ tới dáng vẻ hiên ngang bảo vệ mình vừa rồi.

Trong lòng Liễu Thanh Thanh nhốn nháo như có chú nai con chạy loạn, cô ấy xấu hổ tự hỏi: "Tiểu Phong, vừa rồi em có nói quý nhân là người đàn ông của chị, vậy thì, không lẽ bây giờ em đã là người đàn ông của chị rồi sao?"