Cùng Anh Băng Qua Thiên Hà

Chương 1: Chia tay



Tại một quán rượu nhỏ nằm trên tuyến đường Thượng Duy, khách mời của bữa tiệc “couple” lần lượt cùng người yêu có mặt đầy đủ tại bữa tiệc.

Thanh Khuê trong bộ váy trắng xinh đẹp, tóc mượt xoã dài ngang eo, đường nét trên gương mặt hài hoà cộng với lớp makeup nhẹ vừa nhìn liền khiến cho người khác có cảm tình, trông cứ như một nàng công chúa cao quý vừa bước ra từ một quyển tiểu thuyết nổi tiếng. Cô đứng ở một góc, nhìn thấy những cặp đôi tình tứ khoác tay nhau bước vào bữa tiệc càng làm cho trên nét mặt của cô hiện rõ nỗi lo lắng.

“Khuê, thằng Thiên chưa tới nữa à?” Thẩm Ninh cầm theo dĩa thịt bò thơm lừng vừa nướng xong, trong lúc đi ngang qua sẵn tiện dừng lại hỏi.

Cô lắc đầu, không buồn lên tiếng.

Thẩm Ninh thở dài một hơi. Tính đến giờ này bạn bè của bọn nó cũng dắt người yêu tới muốn gần hết luôn rồi, chỉ còn thiếu mỗi Nhật Thiên với một số người nữa thôi. Bọn kia không đến thì cũng không mất mát gì nhưng Thanh Khuê đã đứng ngồi không yên đợi Nhật Thiên xuất hiện từ lúc trong quán chẳng có ai.

Bây giờ, hắn không tới cũng thật thấy tội nghiệp cho cô. Thẩm Ninh chơi với cô chưa được gọi là thân nhưng vẫn hiểu mà thông cảm được, nhưng còn đám bạn bè ở trong, có người quen kẻ lạ, lời ra tiếng vào Thẩm Ninh chỉ sợ lọt được vào tai Thanh Khuê lại không hay.

“Không ấy mày thử gọi cho nó lần nữa coi.” Thẩm Ninh lên tiếng.

Cô vào danh bạ, bấm số gọi Nhật Thiên như lời Thẩm Ninh nói. Điện thoại chỉ mới vang lên có vài hồi chuông liền bị người ở đầu dây bên kia tắt ngang, vài giây sau đó là tiếng rung thông báo có tin nhắn tới.

Thoát khỏi danh bạ, vào trong ứng dụng nhắn tin liền thấy Nhật Thiên gửi tin nhắn.

- “Gọi là mà gọi lắm thế?! Tôi đang bận rồi, nếu không chịu được nữa thì chia tay mẹ đi, đừng làm tốn thời gian của tôi. Đúng là đồ phiền phức! Không hiểu sao tôi lại có loại người yêu phiền phức như cô!”

Đọc đến câu cuối cùng Thanh Khuê không tự chủ được bèn rơi nước mắt không ngừng.

Thẩm Ninh đứng bên cạnh bất ngờ nhìn khi thấy cô khóc “Khuê, mày bị sao vậy? Sao tự nhiên lại khóc?”

Chợt nhớ ra có người đứng bên cạnh cô liền gấp gáp lấy tay lau đi nước mắt trên mặt.

“À không...không có gì đâu. Thôi bọn bây ở lại đây chơi vui vẻ nha... Tao nhớ ra có việc bận phải đi ngay... Kêu bọn nó thông cảm cho tao lần này nha.”

Thanh Khuê lúng túng nói, nói xong liền cầm túi xách rời đi. Đi được vài bước cô bất chợt đứng lại vài giây như đang suy nghĩ gì đó rồi xoay lưng dặn dò Thẩm Ninh một câu: “Lỡ mà Nhật Thiên có tới thì nhờ mày chuyển lời giùm là tao bận công chuyện, có gì để lần khác tao sẽ bù đắp lại sau.”

Thẩm Ninh im lặng nhìn thẳng vào đôi mắt của cô, dường như hiểu ra được điều mà Thanh Khuê muốn giấu. Cô ấy nhẹ nhàng gật đầu một cái, nói: “Cứ yên tâm để tao lo.”

Thanh Khuê mỉm cười nhẹ rồi tức tốc bỏ đi. Cô bắt một chiếc taxi tới quán bar MSA. Vào tới nơi, cô liền kêu rượu uống đến độ chẳng còn biết trời trăng mây nước là gì.

Giơ cao ly rượu vang, một hơi uống sạch, rồi lại tiếp tục rót thêm một ly nữa. Cứ thế lần lượt hết ly này lại tới ly khác, uống tới đâu lòng đau tới đó.

Cô vừa uống vừa khóc nấc lên. Biết bao kỷ niệm hai năm thanh xuân tươi đẹp, hạnh phúc giữa cô và Nhật Thiên cứ như một thước phim chậm tua đi tua lại trong đầu cô mãi. Đau lòng là thế...nhưng cô chẳng làm được gì.

Từ trước đến nay, cô luôn là một cô gái cứng rắn trong chuyện tình yêu, chưa vì một người con trai nào mà bật khóc thảm thiết như bây giờ. Cô nhớ từng lướt trên mạng có đọc được đâu đó một câu “Dù cho bạn kiên cường tới mức nào rồi cũng sẽ có lúc bạn bật khóc vì một người không xứng đáng.”

Quả thật....rất đúng. Dù biết rằng Nhật Thiên là một thằng đàn ông tồi, không xứng đáng để cô rơi nước mắt vì hắn nhưng chẳng hiểu vì sao khi hắn nói lời chia tay Thanh Khuê cô lại có cảm giác đau lòng đến thế.

Đôi mắt Thanh Khuê nhuộm một tầng cảm xúc bi đát, cô nhìn chằm chằm vào ly rượu, một hơi dài uống không sót giọt nào. Đặt mạnh ly rượu xuống bàn, Thanh Khuê chập chững cầm theo túi xách vào trong toilet.

Hất từng làn nước lạnh vào mặt cô phờ phạt nhìn hình ảnh bản thân trong gương.

Thật thảm thương làm sao...

Thanh Khuê nhếch mép cười mỉa mai bản thân, chầm chậm bước ra khỏi toilet. Vừa ra tới cửa cô vô tình va chạm mạnh với một ai đó, vì cơn say rượu chưa dứt sau cú đụng đó Thanh Khuê loạng choạng vài bước ra phía sau, cũng may người ta phản ứng nhanh đỡ cô kịp lúc.

“Tôi xin lỗi.” Thanh âm trầm ấm của một người đàn ông len lỏi vào tai cô.

Thanh Khuê thở hắt ra một hơi nặng nề, định ngước mắt nhìn rõ mặt của người ta nhưng tầm mắt của cô thoáng mờ dần rồi tối hẳn đi khiến cho ý định đó của cô chẳng còn cơ hội nữa.