Cùng Anh Băng Qua Thiên Hà

Chương 2: Có thai gần hai tháng



Vì bị người yêu cũ cắm sừng trong lòng Thanh Khuê quá mức đau buồn bèn đi tới quán bar để giải sầu, vì uống quá say vô tình như thế nào cô lại xảy ra tình một đêm với một người đàn ông lạ mặt.

Ban đầu, cô tự trấn an tinh thần bản thân mình bằng nhiều cách. Từ việc phát hiện Nhật Thiên cắm sừng, rồi lại tới sự việc nghiêm trọng với cái người đàn ông cô không biết mặt mũi kia ở khách sạn. Thời gian theo quỹ đạo cũ từ từ trả lại cho Thanh Khuê một cuộc sống yên bình, thoải mái.

Nhưng yên bình chưa được bao lâu cô lại vô tình phát hiện bản thân đã mang thai.

Thanh Khuê nhìn chằm chằm vào cây que thử thai hiện rõ hai vạch đỏ chót, nhớ lại khoảng thời gian trong vòng mấy tuần trước đây cô đều luôn có những triệu chứng giống người đã có thai, đặc biệt nhất là hay buồn nôn với những hải sản còn tươi sống. Dù đã tận mắt nhìn thấy kết quả nhưng Thanh Khuê vẫn không tin đây là sự thật. Cho đến khi cô lấy hết can đảm tới bệnh viện để khám mới chịu tin chỉ với ở độ tuổi 21 mà cô đã có được một đứa con.

Cuộc sống tự do tự tại chỉ vì sự xuất hiện ngoài dự tính của đứa bé đã hoàn toàn bị phá tan chỉ trong một cái chớp mắt.

Thanh Khuê biết cha đứa bé là ai vì cả đời con gái của cô chỉ có duy nhất trải qua cùng người đó. Khổ nổi ngoại trừ giọng nói ngày hôm đó cô chả biết mặt của người ta trông như thế nào để đi kiếm.

Nhiều lần vì mong nhân duyên sắp đặt sẽ cho cô vô tình gặp lại người đàn ông đó nên Thanh Khuê đã tìm tới quán bar MSA, cứ một ngày cô lại tới một lần, không hiểu tại sao cô lại có cảm giác nếu thường xuyên tới đây có thể sẽ gặp được người bản thân cần kiếm.

Đặt miếng táo đang ăn dang dở xuống bàn, cô đi tới toilet. Gần tuần nay, ngày nào cô cũng tới đây nhưng chẳng biết người ta có ở đây hay không. Cô chỉ mong người ta trông thấy cô sẽ chủ động tiến tới xin lỗi thêm lần nữa, thông qua việc đó Thanh Khuê sẽ cho anh ta biết cô đã có thai. Nhưng có lẽ cô đã trông chờ quá nhiều vào việc khó có khả năng xảy ra nhất trên trần đời này.

Cái thai qua từng ngày đều không ngừng lớn lên. Cô còn trẻ, cuộc đời còn dài, tương lai thì rộng mở chẳng lẽ lại cam tâm phải trở thành mẹ đơn thân ở độ tuổi đôi mươi hay sao?

Vài lần Thanh Khuê định làm liều đi phá thai nhưng đứng trước cửa phòng bệnh lại chẳng dám bước vào. Dù không biết cha đứa bé là ai nhưng cô vẫn tỉnh táo nhận thức được nó là con ruột của cô.

Thanh Khuê uể oải bước ra khỏi toilet, cứ ngỡ hôm nay vẫn y như mấy ngày trước chẳng thu được kết quả gì, nào ngờ vừa đặt chân ra khỏi quán bar cô lại nghe thấy một giọng nói rất quen thuộc.

“Cậu nhớ thắp giùm tôi một nén nhang.”

Người đó vừa nói dứt câu liền cúp máy, chuẩn bị cất bước chân vào bãi đỗ xe thì đã bị cô kéo giật lại.

“Là anh!”

Anh ta mở tròn mắt nhìn cô.

“Có phải là anh không?” Thanh Khuê sốt sắng hỏi.

Anh ta vẫn một mực cố chấp im lặng nhìn cô mà chẳng chịu mở miệng nói câu nào khiến cho cô rất tức giận.

Thanh Khuê siết chặt hai tay, làm liều nói: “Tôi có thai rồi, nó là con của anh...”

Nghe câu này xong quả thực anh ta liền có phản ứng mãnh liệt hơn.

Nhận ra nét phản ứng của anh ta cô liền xác nhận người trước mặt cô bây giờ là cái người mà cô vô tình xảy ra quan hệ.

“Ở đây nói chuyện không tiện, vào trong đi.”

Thanh Khuê bất lực thở dài, bước lại vào quán.

Vào trong quán, anh ta ngồi đối diện trước mặt Thanh Khuê vẫn cố chấp giữ cái mặt kinh ngạc như lúc ở trước bãi đỗ xe.

Mặc dù trọng tâm đã được nói ra nhưng cô vẫn không biết phải mở lời như nào. Liệu có nên nói thật với anh ta là cô có ý định muốn bỏ cái thai không? Mà lỡ đâu anh ta là loại đàn ông tệ bạc nghe cô nói vậy liền thật sự đồng ý việc cô phá cái thai thì sao?

Trong đầu Thanh Khuê cứ rối như tơ vò mãi cho đến lúc anh ta chủ động lên tiếng mới khiến cô dừng suy nghĩ.

“Đứa bé...thật sự là con của tôi?”

Câu hỏi này cô đã quá quen thuộc, cô không trách anh ta vì vốn dĩ cô cũng chẳng thể tin chỉ với một lần duy nhất lại có thể dính ngay phát đầu. Thanh Khuê không lên tiếng chỉ gật đầu như lời khẳng định.

Phải mất một lúc lâu cô mới có đủ dũng khí để nói: “Đứa bé thật sự là con anh, ngay cả tôi cũng không thể tin được việc mình lại có thai ở cái thời điểm này. Nhưng anh đừng lo nếu anh nghĩ theo hướng khác, không chấp nhận đứa bé tôi cũng không thể trách gì được. Tôi sẽ sinh nó ra, anh yên tâm, hai mẹ con tôi cam đoan sẽ không làm ảnh hưởng đến cuộc sống của anh. Chỉ cần anh cho hai mẹ con tôi một số tiền lớn đủ để sống cả đời là được rồi.”