Cùng Bạn Trai Cũ Diễn Trò

Chương 22-2: Ha, đàn ông



- Mật Kết-

Hôm nay lúc làm việc, Cố Triêu Hi vẫn luôn tâm hồn treo ngược cành cây. Lúc thì nghĩ đến những thời gian đẹp đẽ của năm ấy, lúc thì lại nghĩ đến việc đấu tranh tư tưởng của tối hôm qua, không nhịn được liên tưởng đến tương lai vân vân rồi mây mây.

Tình hình hiện tại bắt đầu không đúng lắm, cậu không đúng, Thịnh Minh Dịch cũng không đúng lắm, với lại hai người bọn họ chắc chắn đều nhìn ra đối phương không được đúng lắm, nếu cứ như vậy......

Tình hình không ổn lắm.

Nhiều nghĩa là xấu.

Hay là kết thúc thôi. Mang tiền trả lại cho anh ta, không chơi với anh ta nữa, dù sao tiền kia cậu cũng chưa đụng đến đồng nào.

Nhưng nếu đổi lại nghĩ thì cầm tiền rồi chính là đại biểu cho việc những thứ cậu làm đều là vì tiền, nếu trả tiền có phải sẽ khiến cho Thịnh Minh Dịch nghĩ cậu thật sự đã có tình cảm không?

Không được không được, không thể trả lại. wattpad-camduongquytmat

Cố Triêu Hi xoắn xuýt cả một ngày trời, vẫn không thể đưa ra quyết định.

Sau khi tan làm phòng ban tổ chức liên hoan, cậu mời khách, đưa đồng nghiệp đến một quán đồ nướng tốt nhất trong thành phố, lúc vào nhà vệ sinh thế mà lại gặp Vương Trúc.

Vương Trúc nhìn thấy cậu vô cùng vui mừng, rồi lại cằn nhằn lần trước vừa mới quay đi quay lại đã không tìm thấy bọn họ đâu, sau đó hỏi: "Thịnh Minh Dịch đâu?"

Cố Triêu Hi cực kỳ xấu hổ: "Chúng ta đi tiểu xong rồi nói có được không?"

"Được được." Vương Trúc cấp tốc đi tiểu xong rồi chờ cậu cùng đi ra.

Hai người ngồi xuống chiếc bàn vuông nhỏ ở bên ngoài, tùy tiện gọi chút đồ ăn. Cố Triêu Hi nói với người bạn kia Thịnh Minh Dịch đang đi làm.

Vương Trúc nói: "Hai cậu là chuyện gì vậy?"

Cố Triêu Hi cũng không biết giải thích thế nào: "Thì...... như anh nhìn thấy đấy."

"Có phải cậu ta mất trí nhớ không." Vương Trúc nói, "Là do tai nạn lần trước sao?"

Cố Triêu Hi gật gật đầu: "Chắc là vậy."

Vương Trúc quét dầu lên miếng khoai tây: "Thật ra chuyện cậu ta mất trí nhớ tôi cũng có một phần trách nhiệm."

"Hả?" Cố Triêu Hi có chút mờ mịt, "Anh ở trên xe?"

"Không không không, là vì tôi không ở trên xe." Vẻ mặt của Vương Trúc nghiêm túc lại, "Hôm ấy vốn là liên hoan lớp, cậu ta bị ốm nên không thoải mái, nhưng vẫn kiên trì đi cùng bọn tôi. Sau đó do nghe nói nhà cậu xảy ra chuyện, cậu ta muốn đi tìm cậu, tôi vốn dĩ định đi cùng cậu ta, nhưng lúc ấy lại nhận một cuộc điện thoại nên cậu ta nói không cần, tôi cũng không kiên trì, sau đó thì....."

Nói tới đây, hắn thấy sắc mặt của Cố Triêu Hi không đúng lắm, vội vàng hỏi: "Cậu sao vậy?"

Gương mặt Cố Triêu Hi trắng bệch: "Anh nói anh ấy là vì đi tìm tôi mới......"

"Hả, cậu không biết sao?" Vương Trúc lộ ra vẻ mặt hối hận, "Xin lỗi, tôi cứ nghĩ cậu biết......"

"Sao anh ấy lại muốn đi tìm tôi?" Môi Cố Triêu Hi run rẩy, "Lúc ấy chúng tôi đã..... chúng tôi đã chia tay rồi......"

"Đương nhiên là lo lắng cho cậu rồi." Vương Trúc nói, "Thế thì cũng chỉ mới chia tay thôi đúng không? Làm sao có thể dứt tình nhanh thế được?"

Hai tay Cố Triêu Hi nắm chặt lấy cạnh bàn, nói không ra lời. wattpad-camduongquytmat

Sau đó Vương Trúc còn nói thêm gì đó, nhưng cậu hoàn toàn không nghe vào, Vương Trúc đi lúc nào cậu cũng không biết.

Không biết qua bao lâu, nhân viên phục vụ đến gọi cậu, nhắc cậu thịt cháy rồi cậu mới phát hiện ra tất cả đồ ăn trước mặt đều bị cháy đen rồi.

Cậu gọi một chai rượu, tự rót tự uống, suy nghĩ rất nhiều thứ.

Mười một giờ tối, Thịnh Minh Dịch gọi điện thoại cho cậu, bảo cậu mở cửa.

Cố Triêu Hi nấc một cái: "Tôi không ở nhà."

"Cậu ở đâu?" Thịnh Minh Dịch ngay lập tức tức giận, "Đã trễ thế này còn không ở nhà?"

Cố Triêu Hi nói cho anh địa chỉ.

Nửa giờ sau, người đã đến.

Liếc mắt một cái có thể nhìn thấy trên bàn của cậu bên đối diện có một bộ bát đũa, Thịnh Minh Dịch lập tức nhíu mày.

"Ăn với ai?"

Cố Triêu Hi nằm sấp trên bàn không nói lời nào, gương mặt vì uống rượu mà đỏ bừng, mái tóc xõa trước mặt che đi đôi mắt cậu làm người ta không thể nhìn rõ được ánh mắt của cậu.

Sắc mặt Thịnh Minh Dịch xanh đen, nhưng cũng không nổi giận ngay trong quán của người ta, cõng cậu ra xe mình, thắt dây an toàn cho cậu.

"Ăn với ai?" Anh lại hỏi lại một lần nữa.

Cố Triêu Hi vẫn còn giữ lại một chút lý trí: "Đồng nghiệp."

"Đồng nghiệp cũng không biết gọi xe đưa cậu về nhà sao?" Thịnh Minh Dịch không thể tưởng tượng được, "Đồng nghiệp để cậu lại một mình trong quán? Mấy giờ rồi cậu có biết không?"

"Con gái...... tôi để cô ấy về trước." Cố Triêu Hi cười nói, "Cũng không thể bảo một cô gái đưa tôi về nhà."

Thịnh Minh Dịch không thể nổi giận, cuối cùng nổ máy đưa cậu về nhà.

Trên đường Cố Triêu Hi vẫn luôn nghiêng đầu nhìn anh.

Một lúc sau gọi một tiếng: "Thịnh Minh Dịch."

Thịnh Minh Dịch liếc mắt nhìn cậu, ý bảo có chuyện gì thì nói đi.

Nhưng Cố Triêu Hi lại không muốn nói gì, cậu chỉ muốn gọi anh thôi.

Suốt dọc đường đi cậu vẫn luôn gọi anh. wattpad-camduongquytmat

Thịnh Minh Dịch chỉ nghĩ là do cậu uống say, cũng không phản ứng lại cậu, sau khi về đến nhà tắm rửa cho cậu, nhét vào ổ chăn, sau đó sang phòng bên cạnh ngủ.

Kết quả nằm được một lúc lại nghe thấy tên nhóc kia đang gọi mình, giống như đang gọi hồn vậy.

Thịnh Minh Dịch đi dép vào rồi sang phòng ngủ chính, nhẫn nại hỏi: "Làm gì thế?"

Cố Triêu Hi lại không nói lời nào.

Cả đêm Thịnh Minh Dịch đi qua qua đi lại hai phòng. Mỗi lần mới ngủ được một lúc đối phương lại bắt đầu gào lên gọi anh. Đợi đến lúc anh sang đến nơi lại không gọi nữa.

Tận đến trời sáng, Cố Triêu Hi mới yên tĩnh.

Thịnh Minh Dịch ngủ đến trưa mới dậy đi làm, lúc anh đi cái tên say rượu nào đó vẫn đang còn ngủ.

Hơn năm giờ chiều Cố Triêu Hi nhắn tin cho anh, nói với anh cậu đã nấu cơm xong rồi.

Hiếm khi được người nào đó chủ động mời, sau khi tan làm Thịnh Minh Dịch bèn đi thẳng sang nhà cậu ăn cơm.

Cố Triêu Hi thế mà lại còn dày công chuẩn bị năm món ăn, không thể hiểu được.

||||| Truyện đề cử: Chiến Thần Trấn Quốc |||||

Thịnh Minh Dịch tạm thời tha thứ cho hành vi gọi hồn của cậu.

Sau khi ăn xong, hai người ra ban công hóng gió.

Thịnh Minh Dịch nói: "Chúng ta nói chuyện."

"Lại muốn nói gì?" Cố Triêu Hi đánh giá anh, "Lần này đừng bảo lại không nói nên lời đấy nhé?"

"Sau này khi tan làm xong cậu chỉ có một tiếng hoạt động thôi, sau một tiếng bắt buộc phải về nhà, " Thịnh Minh Dịch nói, "Cũng không cho phép uống say ở ngoài, không được ăn riêng với người khác, nam hay nữ cũng không được. Nhất định phải ăn thì bắt buộc nói cho tôi biết thời gian, địa điểm, người nào."

"Đây là ý gì?" Cố Triêu Hi cười.

"Làm phiền ngài làm rõ cho, chúng ta chỉ đóng giả người yêu thôi." Cậu lịch sự nhắc nhở đối phương, "Đóng giả, tôi nghĩ ngài cũng biết ý nghĩa của từ này."

Thịnh Minh Dịch mở miệng, đang định giải thích, Cố Triêu Hi lại không cho anh cơ hội, nói tiếp: "Tôi biết anh muốn nói những thứ này đều để cho ba anh xem, nhưng anh là một người thông minh, cũng là một người lịch sự, tôi nghĩ chỉ cần anh nghĩ kỹ lại một chút thì cũng sẽ phát hiện ra yêu cầu của bản thân mình quá đáng đấy. Ừm... tôi thật sự cảm thấy bản thân mình bị xúc phạm."

Nói xong những lời này, Cố Triêu Hi dừng lại để cho đối phương có thời gian suy nghĩ lại.

Vừa đúng lúc chiều tối, hai người đứng trên ban công. Bầu trời còn lại những ánh sáng cuối ngày, cơn gió nhẹ nhàng thổi bên người, chiếc ga giường phơi bên ngoài ban công tung bay.

Cố Triêu Hi phát hiện ra Thịnh Minh Dịch đang kìm nén đến mức mặt đỏ bừng, ngay lập tức hiểu người này chắc là đã ý thức được bản thân đã làm sai.

Anh đang đứng đó tự trách, tự ghét tự tỉnh ngộ. wattpad-camduongquytmat

Hiếm lắm mới thấy anh thế này, Cố Triêu Hi đột nhiên cảm thấy dáng vẻ này của anh thật buồn cười, vì thế lại muốn trêu anh.

Cậu bước lên, túm lấy cà vạt của Thịnh Minh Dịch, đôi mắt mang theo ý cười, ngữ khí dịu dàng: "Quản nghiêm như vậy, đừng nói là anh..... yêu tôi rồi đấy nhé?"

"Một thế thân, cũng dám vọng tưởng tôi có cảm giác với cậu?" Thịnh Minh Dịch nâng tay giật cà vạt của mình lại, nhưng không giật ra được.

Cố Triêu Hi bị những lời này kích thích: "Thật sự không có cảm giác gì với tôi à?"

Cậu bước gần đến trước mặt anh, nghiêng đầu cười hi hi nhìn anh, còn nháy mắt mấy cái.

Thịnh Minh Dịch lùi lại một bước, đột nhiên ngã ngồi xuống chiếc xích đu đằng sau.

Cố Triêu Hi nhân cơ hội đuổi theo, ngồi lên đùi anh: "Không có cảm giác? Hửm?"

Cơn gió thổi tấm ga giường bay về phía bọn họ.

Thịnh Minh Dịch ngửa người ra sau.

Cố Triêu Hi nhân cơ hội một tay đè anh lại, hôn một cái lên mặt anh, cũng lúc đó một cái tay khác đột nhiên đè lên chỗ hiểm của anh.

Thịnh Minh Dịch trừng lớn hai mắt, vội vàng giãy giụa đứng lên.

Nào biết càng giãy giụa lại càng tạo không gian cho đối phương phát huy.

Giãy giụa, giãy giụa, phản ứng của anh càn ngày càng lớn.

Sống 27 năm, đây là lần thứ hai trong cuộc đời anh quẫn bách như vậy.

Sau một phút, cuối cùng anh xốc người đang ngồi trên chân mình ra, như một cơn gió lao ra khỏi ban công, chạy về phía cửa, mở cửa ra rồi biến mất không thấy đâu.

- - Gần như có thể nói là chật vật bất kham, chạy trối chết.

Cố Triêu Hi không nhịn được cười lớn. wattpad-camduongquytmat

"Ngoài miệng nói không có cảm giác, thân thể lại thành thật như vậy. Ha, đàn ông."

*

"Chắc chắn anh có cảm giác với tôi."

Hai phút sau, Thịnh Minh Dịch thở phì phò quay lại.

Hoặc là nói, anh vốn dĩ không đi.

Thấy anh quay lại, Cố Triêu Hi đi từ ban công vào phòng khách.

Thịnh Minh Dịch nhìn cậu chằm chằm, cực kỳ không vui nói: "Chắc chắn cậu cũng có cảm giác với tôi."

"Vâng vâng, có cảm giác, ngài nói gì cũng đúng."

Cố Triêu Hi nhún vai, sau đó cầm áo khoác đang để trên sofa lên đi vào phòng mình.

Thịnh Minh Dịch cho là cậu đang châm biếm mình, cho nên đi theo cậu, nhìn chằm chằm bóng dáng cậu, ánh mắt thâm trầm."Thử xem?"

Cố Triêu Hi ngồi trên giường chầm chậm gấp quần áo, không nói gì.

Thịnh Minh Dịch cũng không lao đến, đối với cậu giống như cậu đối với anh.

Qua ba mươi giây, Cố Triêu Hi không nhịn được cười ra tiếng.

"Cho nên anh đang đợi gì vậy? Một thằng con trai không nói gì thì chính là để anh đến đây thử đấy, anh đơn thuần thế sao, tổng tài đại nhân? Ha ha ha, anh hài hước thật đấy."

Cái vẻ hùng hùng hổ hổ quay lại, sau đó nói "thử xem" nhưng lại chẳng làm mẹ gì.

Đáng yêu quá đi mất. wattpad-camduongquytmat

Cố Triêu Hi nằm bò ra giường cười không ngừng.

Tận đến lúc này Thịnh Minh Dịch mới lao đến, giống như anh ngày trước đối với cậu vậy.

Anh lật Cố Triêu Hi lại, trực tiếp hôn lên môi cậu.

Vốn tưởng rằng đối phương sẽ phản kháng kịch liệt, nhưng không nghĩ đến người ta lại cực kỳ phối hợp.

Cố Triêu Hi vươn tay ôm lấy cổ anh, nhẹ nhàng mút lấy đôi môi anh, tay còn lại cởi cà vạt của anh.

Hành vi chủ động này của cậu đã châm lửa vào lý trí của Thịnh Minh Dịch.

Anh dùng sức hôn đối phương, mang theo ý tứ muốn phân cao thấp.

Mùi máu tươi lan ra giữa môi răng hai người.

Thịnh Minh Dịch lập tức khôi phục lại chút lý trí, anh không tin mình lại bạo lực như vậy, cho nên vội vàng lùi lại một chút.

Hai người bốn mắt nhìn nhau, không ngừng thở dốc.

Cố Triêu Hi vừa thở dốc vừa gọi tên anh.

"Thịnh Minh Dịch."

Gương mặt cậu rất đỏ, giống như đang say rượu vậy.

Cậu gọi như thế, Thịnh Minh Dịch không thể chịu nổi, tiếp tục hôn cậu.

Mấy phút sau, Cố Triêu Hi sắp không thở được nữa. Cậu cố gắng đẩy người ra, liếm liếm đôi môi bị sưng đỏ, cười hỏi: "Ngài thử thấy thế nào?"

Vẻ mặt ngây thơ của cậu làm cho Thịnh Minh Dịch có một loại cảm giác có lỗi.

Trong đầu Thịnh Minh Dịch đang giao chiến. wattpad-camduongquytmat

Anh rất muốn... rất muốn xé quần áo của cậu ra, hung hăng dạy dỗ cậu, nhưng lí trí lại đang nói với anh rằng không thể như vậy.

Thấy anh do dự không quyết định được, vì thế Cố Triêu Hi kéo lấy tay anh đặt lên cơ thể mình.

"Ngài xem, tôi có cảm giác đấy, không lừa anh đâu."

Vừa nói cậu vừa cọ cọ lòng bàn tay anh.

Hai người đều nóng bỏng.

Thịnh Minh Dịch cuối cùng cũng mất đi lý trí.

03/11/2021