Cùng Bạn Trai Cũ Diễn Trò

Chương 23: Tôi cố ý đấy



Đúng lúc hoàng hôn vừa tắt, đúng lúc màn đêm buông xuống, đúng lúc có thể làm một vài việc không thích hợp làm vào ban ngày.

Cố Triêu Hi ngoan ngoãn nằm ở đó, mặc cho Thịnh Minh Dịch cở quần áo cậu ra.

Anh cũng tự cởi quần áo mình. wattpad-camduongquytmat

Hai người đã lâu lắm rồi không làm, cơ thể đều rất thành thật.

Nhưng Thịnh Minh Dịch vẫn rất dịu dàng, anh từ trước đến nay vẫn luôn dịu dàng như vậy, không hề thô bạo mà từ trên xuống dưới, từng bước từng bước, giống hệt như trước đây, trán, mắt, môi... tất cả mọi nơi đều được anh nâng niu, làm cho người ta có một loại cảm giác được yêu được trân trọng.

Cố Triêu Hi không nhịn được ngửa mặt lên phát ra âm thanh thở dốc.

*Đọc truyện tại trang chính chủ Wattpad-camduongquytmat hoặc wordpress-danmeimiju

Thịnh Minh Dịch vẫn còn giữ lại thói quen như trước đây – khi bọn họ còn là người yêu, một vài thói quen khi anh lên giường. Nhưng thói quen này dễ dàng làm cho Cố Triêu Hi nổi lên hứng thú, khiến cậu nhanh chóng vứt hết lí trí, hưởng thụ tất cả, nhưng lại vì thế mà khiến cho cậu phiền não -- bởi vì rõ ràng là Thịnh Minh Dịch đang dựa theo thói quen hầu hạ bạn trai cũ của anh cho cậu.

Tuy rằng cậu chính là cậu, nhưng cậu của bây giờ chỉ là thế thân của cậu thôi.

Người là cùng một người, nhưng nói đến cùng thì không giống nhau.

Cố Triêu Hi có một loại cảm giác giống như mình đang đội mũ xanh cho chính mình.

Cái này đúng là...... vừa chua vừa sướng.

Cậu muốn hỏi còn có thể chơi như vậy sao?

Trên thực tế bọn họ đã như vậy rồi.

Sự tình sao lại phát triển đến bước này, có lẽ ai cũng không thể nói rõ được.

Hơn nữa cũng đã lăn vào một chỗ rồi, còn xoắn xuýt những thứ này nữa cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Cậu thật sự đã không còn lại bao nhiêu lí trí để suy nghĩ những thứ kia nữa.

Thịnh Minh Dịch không ngừng hôn xuống.

Một tay Cố Triêu Hi đè lên đầu anh, ngón tay không tự chủ được cong lại, nắm lấy tóc anh, một tay khác không biết nên đặt vào đâu, cuối cùng thì bám vào tấm lưng cường tráng của anh, không khống chế được lực.

Bọn họ không bật đèn, cũng không đóng cửa sổ, bóng đêm bên ngoài cửa sổ tiến vào phòng, rải lên da thịt lộ ra bên ngoài, kích hoạt những cảm xúc không thể kiểm soát được trong ngày xuân.

Tấm dèm bay lên rồi lại hạ xuống, không ngừng lay động.

Cố Triêu Hi không nhịn được nghĩ, có bị nhìn thấy không nhỉ? Chắc không có ai vô vị đến mức đó đâu? Có nên bảo Thịnh Minh Dịch ra đóng cửa sổ lại không?

Thôi bỏ đi, bỏ đi, mặc kệ vậy. wattpad-camduongquytmat

Cậu biết chỉ cần cậu nhắc, Thịnh Minh Dịch nhất định sẽ làm. Nhưng cậu tạm thời không muốn để anh rời khỏi mình, cho nên cứ bỏ qua việc này, sướng đã rồi nói tiếp.

Về phần sướng xong rồi phải đối mặt với chính mình, đối mặt với đối phương như thế nào thì... quan tâm đến làm mẹ gì.

Thịnh Minh Dịch vẫn giống như trước đây, vô cùng ga lăng để cậu thoải mái trước rồi mới bắt đầu giải quyết nhu cầu của chính mình.

Anh lau lau khóe môi: "Có đồ dùng không?"

"Không có." Cố Triêu Hi thở hồng hộc nói, "Tôi độc thân, làm sao có thể có mấy thứ kia? Anh cứ vào luôn đi, tôi không sợ đau."

Thịnh Minh Dịch không nghe cậu, đứng dậy tìm đồ để thay thế, không lâu sau anh tìm thấy một lọ dưỡng da tay trong phòng tắm.

Anh kiên nhẫn bôi bôi ở chỗ kia, Cố Triêu Hi cũng cũng không quên quan tâm đến chú chim của tổng tài.

Sau mười phút, anh tự mình nâng bé chim đến trước hốc cây, đang định thả nó vào trong thì cậu đột nhiên tránh đi, sau đó đặt một câu hỏi --

"Bây giờ rốt cuộc là anh thích tôi hay vẫn xem tôi là thế thân mối tình đầu của anh??"

Đây đúng là một vấn đề nghiêm túc không thể nghiêm túc hơn được nữa.

Cả người Thịnh Minh Dịch khó chịu.

Cố Triêu Hi đạp chân lên đùi anh, nhẹ nhàng cọ cọ, thong thả nói: "Nghĩ cho kỹ rồi trả lời nha. Nếu anh chọn tôi, vậy chứng tỏ anh phản bội lại mối tình đầu của mình; nếu anh chọn mối tình đầu thì chứng tỏ anh đang lừa gạt tình cảm của tôi đấy ngài Thịnh ạ."

Thịnh Minh Dịch áp chế lửa giận: "Cậu cố ý?"

"Sao anh lại có thể nói tôi như vậy chứ?" Cố Triêu Hi dùng giọng điệu tủi thân nói, "Tôi cũng chỉ muốn xác nhận tấm lòng của anh thôi mà... cái này cũng sai sao?"

Thịnh Minh Dịch hít sâu một hơi: "Cậu không thể xác nhận trước khi tôi phục vụ cậu được à?"

"Không thể nha, " chân Cố Triêu Hi không an phận cọ loạn trên đùi anh, "Anh nghĩ tôi ngốc sao? Đương nhiên phải đợi tôi sướng xong rồi mới xác nhận chứ."

Hô hấp của Thịnh Minh Dịch ngưng trệ, lập tức đẩy chân cậu ra, sau đó tức giận xuống khỏi giường, nhặt quần áo của mình lên đi ra ngoài.

Không lâu sau tiếng đóng cửa vang lên, âm thanh nặng nề, gần như có thể đạt đến trình độ làm phiền người khác, có thể thấy rằng người nào đó đang rất tức giận.

Cố Triêu Hi sờ soạng trong bóng tối xuống giường, đầu tiên là kéo cửa sổ, sau đó là bật đèn, phát hiện trên giường loạn tùng phèo lên, nhìn có vẻ rất là kịch liệt, nhưng trên thực tế thì chẳng xảy ra chuyện gì kịch liệt cả.

Chỉ có mình cậu sướng mà thôi.

Ha. ha. ha.

Cả người toàn là mồ hôi, cậu xoay người đi tắm.

Nhớ đến dáng vẻ tức giận của Thịnh Minh Dịch cậu lại vui, không nhịn được ngâm nga vài câu hát trong phòng tắm.

Chơi vui thật. Tự đội nón xanh cho mình vui thật, trêu chọc bạn trai cũ vui quá.

Tối hôm ấy Cố Triêu Hi ngủ rất ngon. wattpad-camduongquytmat

Hôm sau là thứ bảy không cần phải đi làm, sau khi tỉnh dậy cậu lật chăn ra phát hiện trên người mình quả nhiên có một đống dâu, cậu bước đến trước gương soi, trên cổ cũng có.

Đây là tác phẩm của Thịnh Minh Dịch.

Cậu rất muốn đi trêu anh, vì thế cậu gọi điện cho lễ tân của công ty trò chơi Hồ Quang, biết được Thịnh Minh Dịch đang làm việc, cậu ra ngoài mua ít đồ ăn, nghiêm túc chuẩn bị cho anh một bữa ăn tình yêu, sau đó thay một cái áo phông, bên ngoài mặc một cái áo khoác bò, thần thanh khí sảng ra khỏi nhà.

Tầm khoảng mười một giờ bốn mươi phút, Cố Triêu Hi đến tòa nhà công ty trò chơi Hồ Quang, sau khi qua cửa của chị gái lễ tân ở sảnh tầng một cậu lên thẳng trên lầu.

Khu làm việc tầng bảy vắng vẻ, cậu dễ dàng đi vào, đến bên ngoài phòng làm việc của Thịnh Minh Dịch, không nghĩ đến bên trong lại có không ít người, hình như là đang họp.

Thịnh Minh Dịch đang nói gì đó với cấp dưới.

Cố Triêu Hi cách tấm thủy tinh vẫy tay với anh.

Thịnh Minh Dịch lập tức chú ý đến cậu, nhưng làm như không nhìn thấy, tiếp tục nói.

Nhóm nhân viên cũng rất nhạy bén chú ý đến ánh mắt của anh, nhưng không một ai dám quay đầu lại nhìn.

Cố Triêu Hi cũng không thèm kiêng nể gì nhìn ngắm dáng vẻ làm việc của đối phương.

Hôm nay Thịnh Minh Dịch vẫn mặc tây trang, bên trong là áo sơ mi trắng, cà vạt chỉnh tề, đầu tóc gọn gàng, cái được gọi là áo mũ chỉnh tề chính là đây. Hoàn toàn không thể liên tưởng được anh và cái người tức giận tối hôm qua là một.

Nửa giờ sau, cuộc họp cuối cùng cũng kết thúc. wattpad-camduongquytmat

Nhân viên lần lượt đi ra ngoài, hai tay Cố Triêu Hi ôm bữa ăn do mình chuẩn bị đứng ngoài cửa, ngoan ngoãn vẫy tay chào hỏi mọi người, nói với bọn họ: "Chào buổi trưa."

Tất cả mọi người đều chú ý đến vết hôn hung bạo ở trên cổ cậu, sau đó lộ ra nụ cười ẩn ý.

Tận đến lúc mọi người đi hết Cố Triêu Hi với bước vào.

"Hello hello, ăn cơm thôi." Cậu cười chào hỏi với Thịnh Minh Dịch, bỏ bữa ăn lên bàn anh, "Hôm nay là bữa ăn tình yêu mang hương vị của mối tình đầu, xin mời ngài dùng bữa, chúc ngài ngon miệng."

Thịnh Minh Dịch nhìn cậu một cái, cầm điện thoại lên gọi một cuộc gọi nội tuyến, nói vào điện thoại: "Ai cho phép các người để người lạ vào công ty? Ngày mai các người không cần đến làm nữa."

"Này!" Cố Triêu Hi vội vàng giải thích, "Không liên quan đến chị gái lễ tân! Là tôi nói với mấy cô ấy tôi là người yêu của anh, mấy cô ấy mới cho tôi vào."

Thịnh Minh Dịch bỏ điện thoại xuống, không thèm quan tâm đến cậu, bắt đầu xử lý công việc của mình.

"Trước kia chính anh gọi tôi đến công ty, sao giờ tôi lại là người lạ rồi?" Hai tay Cố Triêu Hi chống lên bàn làm việc, nhìn anh chằm chằm, "Chẳng qua là không để cho anh sướng thôi, có cần phải không thèm nhìn tôi như vậy không?"

Nói xong cậu đột nhiên lách đến bên cạnh Thịnh Minh Dịch, ngồi xổm xuống, vươn tay về phía anh, bắt đầu trò đùa dai.

Thịnh Minh Dịch kinh hãi, lập tức đẩy tay cậu ra, trượt ghế tránh sang bên cạnh: "Cậu làm gì?"

Cố Triêu Hi ngửa đầu nhìn anh: "Bồi thường cho anh."

Sắc mặt Thịnh Minh Dịch tái xanh: "Không cần. Mau đứng lên."

"Không cần xấu hổ đâu." Cố Triêu Hi đặt tay lên đùi anh, chớp chớp đôi mắt ngây thơ hồn nhiên, bắt đầu nhập diễn, "Tối hôm qua là em sai, em không nên tích cực như vậy... dù sao em đã yêu anh rồi, mặc kệ anh xem em là ai, em sẽ không để ý. Anh cũng không cần xoắn xuýt nữa, được không?"

Miệng cậu thì bắn liên thanh, tay thì không an phận. wattpad-camduongquytmat

Thịnh Minh Dịch nhíu mày: "Buông tay."

"Không, " Cố Triêu Hi hơi dùng sức, "Trừ phi anh đồng ý với em không đuổi việc mấy chị gái dưới lễ tân."

Thịnh Minh Dịch cầm điện thoại lên lại gọi cho lễ tân: "Cảm ơn các cô đã nỗ lực vì công ty, ngày mai mời mọi người tiếp tục đi làm bình thường, cảm ơn."

Mục đích đã đạt được, Cố Triêu Hi cuối cùng cũng buông tay ra.

Cậu đang định đứng lên thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng của Quan Tuấn Hào.

"Hi, Thịnh tổng."

Quan Tuấn Hào bước vào phòng.

Thịnh Minh Dịch không biết làm sao, luống cuống tay chân đẩy Cố Triêu Hi.

Cố Triêu Hi vì thế cẩn thận từng li từng tí chui vào gầm bàn của anh, không phát ra bất cứ âm thanh nào.

Cũng may bàn làm việc của Thịnh Minh Dịch có tấm chắn, cái tấm chắn kia che hết được từ trên xuống đến mặt đất, người khác nếu không đến bên cạnh anh cúi đầu nhìn xuống thì nhất định sẽ không phát hiện ra bên dưới gầm bàn có người.

Cố Triêu Hi trốn dưới gầm bàn nghe thấy bên trên bàn truyền đến âm thanh.

Quan Tuấn Hào hình như là đưa đồ gì đó cho Thịnh Minh Dịch, Thịnh Minh Dịch nói cảm ơn.

"Tôi nghe lễ tân nói người yêu của cậu đến đây." Quan Tuấn Hào hỏi, "Người đâu?"

Thịnh Minh Dịch nói: "Đang nghỉ trưa trong phòng, chút nữa sẽ đi."

Chó má. wattpad-camduongquytmat

Cố Triêu Hi chọc chọc chân Thịnh Minh Dịch, ý bảo: "Tôi ở đây."

Trong lòng cậu nghĩ nếu như Quan Tuấn Hào mà mở cửa thì toi đời, nhưng tên này hình như không có ý định ấy.

Cẩn thận nghĩ lại thì ngài Quan cũng chẳng có lý do gì để mở cửa phòng nghỉ ra nhìn vợ của bạn tốt cả đúng không?

"Đang cuối tuần, cậu ấy ở lại bao lâu cũng không sao, cậu không cần phải cậu nệ như vậy. Đây là bữa ăn tình yêu cậu ấy tặng cậu à?" Quan Tuấn Hào rất tự giác nói nhỏ xuống, "Cậu không ăn sao? Ăn trước đi, ăn xong lại làm việc tiếp. Cậu như vậy làm tôi ngại lắm...... có phải công việc bận quá, làm cậu không có thời gian yêu đương?"

"Không, " Thịnh Minh Dịch mở hộp cơm ra, "Cậu ăn chưa?"

"Vẫn chưa, vốn dĩ muốn tìm cậu đi ăn cùng, không nghĩ đến lại có người đã chuẩn bị cơm cho cậu rồi." Quan Tuấn Hào thở dài, mang theo vài phần hâm mộ ghen tị, "Cho nên cậu muốn cho tôi một nửa bữa ăn này sao?"

Thịnh Minh Dịch nói: "Tôi gọi cơm giúp cậu."

Anh thật sự gọi cho Quan Tuấn Hào một phần cơm bên ngoài, cơm được đưa đến rất nhanh, sau đó hai người tự ăn của mình, ăn xong bắt đầu nói công việc.

05/11/2021

Lại là một chương hơn 6000 chữ, nên t sẽ chia đôi ra nhé!