Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 160: Cạn lời



Vẻ mặt Hạ Tịch Quán rất hờn tủi: “Em muốn đi tè, nhưng móc mãi, phát hiện… chim nhỏ của em… mắt rồi…”

Hạ Tịch Quán vừa nói vừa làm động tác đi tiểu của con trai.

Lục Hàn Đình đỡ trán, hoàn toàn cạn lời.

“Vì sao đồ của em lại mất, có phải là… có người trộm mắt, em phải đi tiểu thế nào giờ, ai… trộm, có phải là anh không…”

Đôi mắt nai long lanh của Hạ Tịch Quán nhìn quanh người anh đầy hoài nghi, sau đó nhào lên, thò hai tay ra: “Nhất định là anh trộm, em muốn… soát người, mau để em kiểm tra chút…”

Lục Hàn Đình nhận ra cô đang làm gì, lập tức tóm lấy hai bàn tay đang lần mò của cô, kéo cô vào lòng mình: “Hạ Tịch Quán, nếu em còn nghịch nữa thì anh không khách sáo với em nữa đâu!”

Hạ Tịch Quán va vào lòng anh, ngực anh cường tráng cứng như sát, cô va vào đã cảm thấy xương mình nát vụn, rất đau.

Hốc mắt cô đỏ ửng, lông mi dài chớp chớp.

nhìn anh rất đáng thương: “Anh làm gì chứ, anh làm em đau… Lục tiên sinh, chẳng lẽ em không đẹp sao?”

Lục Hàn Đình nhìn khuôn mặt ngắng lên chỉ bằng bàn tay của cô, ngủ quan tinh xảo xinh đẹp, mỗi đường nét giống như được khác họa tỉ mỉ, tuyệt sắc động lòng.

“Đẹp.”

Anh khàn giọng nói.

“Lừa bịp!”

Hạ Tịch Quán không tin, cô chu miệng, tỏ vẻ tức giận: “Nhất định là em trở nên không xinh đẹp, Lục tiên sinh háo sắc mới không thích… vì thế mới không hôn em…”

Ánh mắt Lục Hàn Đình đột nhiên tối lại, lý trí còn sót ại sập ầm ầm, vốn không định bắt nạt lúc cô say rượu, dù sao cô vẫn là một cô gái.

Nhưng cô lại trêu chọc anh, khiêu chiến mấu chốt của người đàn ông.

“Đây là em tự tìm!”

Lục Hàn Đình cúi xuống, hung hăng lấp kín đôi môi cô.

Hạ Tịch Quán lập tức cảm thấy hô hấp của mình bị anh mạnh mẽ cướp hét, cũng không phải chưa từng hôn, nhưng lúc này, anh cực kỳ hung hăng, không cho phép cô phản kháng hay lui bước.

Anh dùng hành động thực tế chứng minh cô xinh đẹp bao nhiêu, anh thích cô nhiều thế nào.

Lục Hàn Đình ôm vòng eo thon một tay ôm hết của cô lùi lại đầy cô dựa vào tắm kính mờ, áp lên bờ tường.

Hạ Tịch Quán choáng váng, cô đột nhiên nghĩ tới một chuyện, đồ cô bị mất vẫn chưa tìm được.

Cô đưa tay đầy anh ra.

Lục Hàn Đình tha cho đôi môi sưng đỏ của cô, ách giọng hỏi: “Lại làm sao vậy?”

“Đồ… đồ của em còn chưa tìm được, anh để em soát một chút, em xem… rốt cuộc có phải anh trộm không…”

Cô cực kỳ cố chấp chuyện này.

Lục Hàn Đình che đôi mắt đỏ tươi của mình, lúc tay cô sờ mó người anh, anh đưa tay mở vòi hoa sen.

Dòng nước lạnh lẽo lập tức xối xuống đầu Hạ Tịch Quán, trong người cô đang nóng như lửa đốt, bây giờ nước lửa giao nhau, cô sợ tới mức hét lên, chui thẳng vào lòng Lục Hàn Đình như nai con nhảy loạn.

Bàn tay của Lục Hàn Đình giữ lấy bờ vai ngọc của cô, vô tình đẩy cô vào bờ tường, tiếp tục xối nước vào cô.

Hạ Tịch Quán giống con gà còi rơi vào nồi canh, cả người ướt sũng, tóc dài ẩm ướt, chật vật, bết vào khuôn mặt nhỏ tuyệt sắc của cô, lý trí cũng dần quay lại.

“Lục Hàn Đình, anh làm gì vậy, anh điên hả, mau thả em ra, lạnh quá!”

Hạ Tịch Quán nổi giận đùng đùng nhìn người đàn ông trước mặt.

Nét mông lung mê ly trong mắt cô gái đã tan hết, khôi phục lẻ linh động thanh lãnh ngày thường, bây giờ còn phát giận với anh, Lục Hàn Đình từ từ nhếch môi: “Tỉnh rồi, vậy em còn muốn soát người, nhớ thương thứ trên người anh không?”

Trong đầu Hạ Tịch Quán “oành”

một tiếng, biến thành một đám hồ nhão, mỗi một chuyện xảy ra, mỗi một câu cô nói lúc nãy đều hiện lên rõ ràng trước mắt cô.