Cưng Chiều Vợ Nhỏ Trời Ban

Chương 161: Anh lại phát bệnh



Cô đã làm những cái gì vậy? Hạ Tịch Quán cảm thấy rất mát mặt, cô muốn xỉu.

Lúc này, trước mắt tối lại, Lục Hàn Đình lại hôn cô.

“Đừng!”

Hạ Tịch Quán vội dùng hai tay bưng môi anh lại, không cho anh hôn.

Lục Hàn Đình dừng lại, trong đôi mắt thâm thúy bốc lên hai ngọn lửa hồng, giống như muốn hòa tan cô: “Gây sự vô cớ là em, lạnh lùng vô tình cũng là em, lúc muốn thì dán lên người anh, lúc không muốn thì sút bay, Lục phu nhân à, em khinh anh là trai bao em nuôi hả?”

“Em, em uống say, đầu óc không tỉnh táo, anh không thể nhân lúc cháy nhà đi hôi của.”

Lông mi Hạ Tịch Quán run lên, giải thích cho mình.

Lục Hàn Đình nhếch môi, nếu anh muốn cháy nhà đi hôi của thì cô đã là người phụ nữ của anh từ lâu rồi.

“Thứ này cho em.”

Hạ Tịch Quán rũ mi, thấy trong tay anh có một đồng tiền xu.

Một đồng… tiền xu… Cảnh cô dùng một xu làm tiền boa, còn muốn anh tắm uyên ương lại muốn anh hôn… nổ ầm ầm trong đầu Hạ Tịch Quán.

Lục Hàn Đình nhét tiền xu vào tay cô: “Ít quá, em giữ lại tích đủ tiền lại tới nhé.”

Anh nói xong thì tách ra.

Hạ Tịch Quán bưng mặt mình, cô thật sự không biết mình sẽ làm những chuyện mắt mặt như vậy.

Nhưng, cô là con gái, anh là đàn ông, kiểu gì cũng là anh hưởng lợi, bây giờ anh như vậy là có ý gì? Tiền xu trong tay như củ khoai nóng phỏng tay, Hạ Tịch Quán lấy dũng khí không biết từ đâu ra, giơ tay ném tiền xu vào người anh, còn hừ một tiếng: “Tên đàn ông thối tha, được hời còn khoe mẽ!”

Tiền xu ném vào tắm lưng thẳng tắp của Lục Hàn Đình, rơi xuống đất, anh dừng chân lại, quay người qua, nhìn cô chằm chằm: “Anh có thể hiểu em đang dục cầu bất mãn, thẹn quá hóa giận sao? Hay là anh thỏa mãn em chút nhé?”

Lục Hàn Đình nói xong, ngón trỏ và ngón cái kéo thắt lưng của mình mở ra “cạch”

một tiếng, còn làm bộ đi về phía cô.

“AI Đừng có qua đây!”

Hạ Tịch Quán sợ tới mức con người co lại, cả người rúc vào một góc.

Lục Hàn Đình thấy bộ dạng kinh sợ của cô thì cười khàn, nhìn lướt qua vòng eo mềm mại bị quần áo ướt ôm lấy của cô, nhanh chóng đi ra ngoài.

Không thể trêu cô nữa, vì người khó chịu luôn là anh.

Hạ Tịch Quán nhìn trộm anh qua kẽ ngón tay, thấy anh rời đi, lúc nãy là anh cố tình dọa cô, không phải định tới thật.

Tên khốn nạn ác ôn này! Hạ Tịch Quán nhìn áo sơ mi và quần tay ướt đẫm của anh, áo sơ mi đen dán chặt vào vòng eo hẹp anh, miễn bàn có bao nhiêu… a… Cô đang nghĩ cái gì thế? Hạ Tịch Quán hất nước lên mặt, vội ném tư tưởng không lành mạnh ra khỏi đầu.