Cùng Nam Thần Zombie Bên Nhau Ở Thời Tận Thế

Chương 1



Ánh mặt trời chiếu xuống nóng rực đến mức khiến phần bóng râm dưới đống phế tích càng thêm bỏng rát.

Tòa nhà cao tầng đã phủ đầy rêu xanh trông vô cùng đáng sợ, nhìn không thấy điểm cuối.

Xung quanh là tiếng quái vật gầm rú, bỗng nhiên, vài tiếng súng vang lên rồi vạn vật lại trở về với vẻ tĩnh lặng.

Khanh Nghiêm u ám nhìn về nơi vừa có tiếng súng. Anh nhanh chóng nhấc túi đồ, nhảy xuống từ tầng hai rồi chạy về phía ô tô đang đỗ gần đống đổ nát.

Nhưng khi tay anh vừa chạm vào cửa xe thì sau lưng, tiếng chốt an toàn vang lên.

Không cần người khác nhắc nhở, anh lập tức dơ hai tay lên và xoay người lại, đám người phía sau ai cũng mang vũ khí, hiển nhiên không phải người tốt.

"Lấy xe của tôi đi."

Tên cầm đầu có vẻ rất hài lòng với Khanh Nghiêm. Hắn nâng cằm lên, ý bảo Khanh Nghiêm thả túi đồ ở trên tay xuống.

"Đống đồ này cũng để lại."

Mặt Khanh Nghiêm từ lúc bị súng chĩa vào đầu đã trắng bệch.

Trông anh vô cùng sợ hãi, đôi mắt đen như mực run rẩy, giọng nói khàn khàn êm tai lo lắng hỏi: "Đừng bắn có được không?"

"Bảo mày làm cái gì thì mày làm cái đấy." Tên trộm mất kiên nhất quát lên: "Nếu mày còn nói nhảm nữa thì tao sẽ cho đầu mày thủng lỗ!"

Dường như tiếng quát của hắn khiến Khanh Nghiêm càng thêm sợ, anh vội vàng ném túi đồ ở trên tay đi, đầu cúi xuống, đôi lông mi run rẩy tựa cánh bướm, chân tay luống cuống.

Đám trộm thấy thế không những không thương cảm mà trái lại, bọn chúng cười nắc nẻ, tiếng cười tràn ngập khinh miệt và ác ý.

Thật ra, chúng đã sớm quan sát xe của Khanh Nghiêm, chỉ khi xác định anh đi một mình, chúng mới dám ra tay.

Dù sao thì xử lí một người luôn dễ hơn xử lí một nhóm người.

Với tình hình thế giới hiện này, nhu yếu phẩm vô cùng quý giá, vậy nên các vụ cướp đoạt vật tư trở nên rất đỗi bình thường.

Một chiếc xe ô tô còn hoạt động tốt có thể giúp tích kiệm sực lực và thời gian, thậm chí còn có thể đảm bảo an toàn khi di chuyển.

Bọn chúng chuẩn bị lâu như vậy, ai ngờ gặp phải tên phế vật, chắc chắn tên này sống được đến bây giờ là nhờ may mắn.

Đáng tiếc vận may của thanh niên này cũng chỉ kéo dài đến đây thôi.

Bởi vì bọn chúng không có ý định buông tha cho anh.

Từ lúc dịch bệnh bùng phát đến giờ, lũ cướp chỉ có một mục đích duy nhất là cướp đoạt vật tư của người khác.

Càng ít người còn sống, chúng càng có nhiều nhu yếu phẩm.

Xử lí tên thỏ dế này rất đơn giản, không cần phải tốn một viên đạn nào.

Tên cầm đầu sờ con dao găm giắt ở thắt lưng, ra hiệu cho đồng bọn lấy túi vật tư ở dưới chân Khanh Nghiêm.

Chiếc túi nặng trịch, mở ra bên trong tất cả đều là đồ ăn.

Có đủ hộp lớn hộp nhỏ, lại còn có cả nước khoáng nữa, đủ để bọn chúng ăn trong một tuần!

"Chết tiệt, tên nhóc này kiếm ở đâu ra mà nhiều đồ ăn vậy!"

Tên cướp cầm túi của Khanh Nghiêm sau khi nhìn thấy đồ ở trong túi thì miệng chảy đầy nước miếng, ngẩng đầu lên nói. Vừa hay, hắn nhìn qua kính xe thì phát hiện một chiếc vali dài khoảng một mét ở hàng ghế sau.

"Đại ca, có vali ở hàng ghế sau!"

Một chiếc túi mà có thể chứa nhiều đồ ăn như vậy, thì trong chiếc vali kia.....

Đám cướp mắt sáng rực, vội vàng mở cửa ô tô, hưng phấn lôi vali ra khỏi xe.

Trong khi chúng đang reo hò thì Khanh Nghiêm lại sợ hãi, anh chẳng còn lo chuyện mình sẽ bị bắn nữa, nôn nóng nói: "Đừng chạm vào vali của tôi!"

Vừa dứt lời, tên cầm đầu đi tới trước mặt anh, hắn lôi dao găm ra, sắc mặt u ám xách cổ áo anh lên rồi ném anh xuống đất.

Nhìn Khanh Nghiêm ngã lăn trên mặt đất, tên cầm đầu dùng dao dí vào cổ anh: "Coi như mày xui xẻo nên mới gặp phải bọn tao, kiếp sau sống có tương lai chút."

Cùng lúc đó, đám cướp đã khiêng vali ra, vẻ mặt đầy mong chờ mở nó ra.

Bên trong lại chả có tý vật tư nào.

Chỉ có một con thây ma toàn thân loang lổ vết máu, nhiều chỗ còn lộ ra xương trắng.

Thây ma nằm nghiêng trong vali. Khi vali mở ra thì nó cũng ngẩng đầu lên, đôi con ngươi xám trắng dưới ánh mặt trời trông vô cùng sắc bén.

Lúc ngửi thấy mùi đồ ăn, nó trở nên hưng phấn, cổ họng vang lên tiếng rên rỉ đói khát.

"Là Zombie!"

Đám người sợ hãi, bọn chúng không ngờ rằng lại có một con thây ma trong vali.

Lũ cướp theo bản năng lùi về sau vài bước, vội vàng muốn nổ súng. Ánh mắt đưa qua đưa lại nhìn nhau, nhưng đập vào mắt là cảnh tên cầm đầu không biết đã nằm vật dưới đất từ lúc nào. Hai mắt hắn trợn ngược, tay che cổ đẫm máu, miệng há ra khép lại liên tục nhưng hắn chỉ có thể nôn ra từng cục máu.

Tên nhóc mà bọn chúng khinh bỉ lại lành lặn đứng cạnh, còn vô cùng bình tĩnh phủi bụi bám trên quần áo.

Thấy đám cướp nhìn mình, Khanh Nghiêm ngẩn người, ngại ngùng gãi đầu: "Bị phát hiện rồi, phải làm sao bây giờ?"

"Sao mày dám giết-----"

Một tên cướp nhanh chóng hoàn hồn. Lúc hắn chuẩn bị nổ súng thì một luồng ánh sáng từ tay Khanh Nghiêm phi đến, hắn còn chưa kịp nói xong thì bị một vật gì đó xuyên qua cổ.

Cùng lúc đó, một con dao găm cắm thật sâu vào bức tường phía sau.

Đây... đây là sức mạnh gì vậy?

Đám cướp còn lại chưa kịp phản ứng thì đã bị Khanh Nghiêm dùng tốc độ kinh người lao đến trước mặt bẻ cổ rồi ném đi tựa như vứt một món đồ chơi.

Chỉ trong vài giây, sáu tên cướp đã lìa đời, chỉ còn sót lại một tên.

"Mày là người tiến hóa!"

Tên cướp còn lại run rẩy ghim súng. Hắn cố gắng mở mắt ra mặc cho vết máu của đồng bọn vương trên mặt, cả người run rẩy vì sợ hãi.

Khi động vật bị thiên địch đùa bỡn trong lòng bàn tay, nó bất động mặc cho trong đầu gào lên: "Không chạy thì chắc chắn sẽ chết". Cơ thể nó như bị gỉ sét, không thể điều khiển bản thân.

Hắn chỉ có thể dương mắt nhìn Khanh Nghiêm đi về phía mình, hắn lấy dũng khí đưa tay lên, nhắm mắt, bóp cò súng.

Trong đầu rõ ràng đã tiếp nhận thông tin nhưng một lúc lâu sau, hắn chẳng nghe thấy tiếng súng vang lên.

Mở mắt ra, hắn phát hiện cánh tay cầm súng của mình đã biến mất, cánh tay còn lại thì bị rạch một đường, máu tươi nhỏ xuống thành dòng.

"A.....A.....!"

Đầu óc trống rỗng, hắn đứng không vững nên ngã xuống, ôm lấy cánh tay bị thương gào khóc, cố gắng đứng dậy, khuôn mặt tràn ngập sợ hãi, hắn lùi lại phía sau, thầm nghĩ phải tranh xa tên ác quỷ Khanh Nghiêm.

"Lạ thật đấy, anh sợ gì vậy? Lúc hại người khác, không nghĩ bản thân sẽ có ngày gặp quả báo à?"

Khanh Nghiêm nhìn bộ dạng sợ hãi của tên cướp có chút tò mò, giọng nói hết sức vô tội.

"Yên tâm đi, tạm thời tôi sẽ không động đến anh."

Tạm thời không động đến là sao?

Hắn cố gắng dùng bàn tay còn lại lấy khẩu súng rơi cách đó không xa. Nhưng đầu ngón tay còn chưa chạm đến thì nghe thấy Khanh Nghiêm nhắc nhở: "Tôi không muốn nghe thấy tiếng súng."

"Tiếng súng sẽ dọa A Mộ. Nếu A Mộ giật mình, tôi sẽ rất tức giận."

Mấy từ cuối cùng vô cùng u ám, mang theo hơi lạnh khiến người khác phải sởn gai ốc, tựa như bị rắn độc quấn lấy.

Tên cướp ngẩng đầu, chỉ thấy Khanh Nghiêm mở mắt, đôi con ngươi đen kịt không hề có một tia sáng nào, đồng tử thu lại. Anh dùng chất giọng ngây thơ nói: "Nên hãy ngoan ngoãn một chút, tôi muốn dùng anh làm thức ăn cho A Mộ."

Làm thức ăn?

Tên cướp lúc này không thể hiểu nổi lời nói của Khanh Nghiêm. Hắn đờ đẫn nhìn Khanh Nghiêm đứng dậy rồi nhìn anh tiến về phía vali bên cạnh, nhẹ nhàng, cẩn thận ôm con thây ma xấu khủng khiếp kia tựa như đang ôm một món trân bảo dễ vỡ.

Tên nhóc này, sao lại nuôi Zombie?!

Tên cướp hoảng sợ trừng mắt nhìn Khanh Nghiêm. Ánh mắt hắn bây giờ không thể dùng từ sợ hãi để miêu tả.

Chỉ có bị điên mới dám làm chuyện này!

Tên nhóc này không phải là một đứa thỏ dế, mà rõ ràng là một tên điên!