Cung Tiên Sinh, Lục Bảo Nhà Anh Báo Nhà Rồi

Chương 2: Sáu đứa con nhỏ



Triền miên một đêm.

Ngày kế tiếp.

Khi tia nắng sáng sớm đầu tiên chiếu lên trên giường, Lãnh Tích Nguyệt mẫn cảm tỉnh lại, nhíu nhíu mày, dùng tay mở mắt, miễn cưỡng trở mình.

Đau nhức, vô cùng đau, toàn thân đều đau nhức không lời nào có thể diễn tả được, vì sao lại thành ra như vậy, giống như một đêm đều phải lao động, mà không được nghỉ ngơi.

Tiếng hít thở đều đều vang lên bên tai, khí tức của một người đàn ông xa lạ xông vào mũi.

Bên cạnh có người! Lãnh Tích Nguyệt chợt mở hai mắt ra.

Một gương mặt tuấn tú hoàn mỹ đập vào mi mắt, làn da trơn bóng trắng nõn, đôi lông mi đen dài hơi cong sắp xếp thẳng hàng đầy tinh tế, mũi cao thẳng, khuôn môi gợi cảm, ngũ quan hoàn mỹ phối hợp ăn ý, như một tác phẩm nghệ thuật hoàn mỹ xảo đoạt thiên công*.

Mặc dù đang ngủ, nhưng hai đầu lông mày của anh khó nén được sự kiêu ngạo, trên cơ thể toả ra khí tức vương giả không thể xâm phạm được. Anh ta là ai chứ?

Lãnh Tích Nguyệt cố gắng nghĩ ngợi, ký ức về buổi tối hôm qua dần dần hiện ra trong trí óc.

Cô giống như uống quá nhiều rượu, ôm ấp yêu thương với một nhân viên phục vụ…

Nhân viên phục vụ này cũng thật tuấn tú nha! Lãnh Tích Nguyệt không nhịn được mà chăm chú nhìn thêm.

m thầm thay nhân viên phục vụ thở dài, ai, củ cải trắng đẹp như vậy, vậy mà lại để con lợn là cô ăn mất.

Để tỏ lòng đền bù, sau khi xuống giường, Lãnh Tích Nguyệt hào phóng rút năm tờ tiền mặt đặt phía trên bên cạnh gối.

Hôm nay là ngày kết hôn của cô và Chu Thiên, là một người trong cuộc, không có mặt vô cùng không thể nói nổi.

Khách từ quầy lễ tân ra tận cả sảnh, Chu Thiên chờ đợi lo lắng cho cô dâu mới.

Lãnh Tích Nguyệt không xuất hiện trước mặt mọi người, mà lặng lẽ tiến vào trong hậu trường, truyền hình ảnh ướt át tối hôm qua thu được lên trên màn hình lớn.

Sau khi ảnh chụp được công khai, hiện trường lập tức sục sôi.

Trong tiếng nghị luận của toàn thể khách quan, Lãnh Tích Nguyệt bước tới một mình một đường.

Bốn năm sau.

Nhà ga.

Lãnh Tích Nguyệt một tay nặng nề kéo vali, một tay kéo theo sáu chiếc dây thừng dẫn đường, dẫn theo sáu phiên bản thu nhỏ của mình ra đứng đường.

Sáu người con nhỏ đứa nào cũng có một nét đáng yêu, trên đường đi hấp dẫn không ít ánh mắt của người khác.

"Ma ma, con đói." Người con thứ hai chỉ vào chiếc bụng trống rỗng nhỏ như quả dưa nói.

"Con cũng đói bụng." Người con thứ nhất nhấc tay lên phát biểu.

"Con muốn ăn kem ly!" Người con thứ sáu giơ cao bàn tay nhỏ lên.

"Con muốn chân gà." Nước miếng của người con thứ năm nhanh chóng chảy xuống.

"Con muốn khoai tây chiên." Người con thứ ba liếm liếm môi.

"Con muốn thịt, thật nhiều thật nhiều thịt." Người con thứ tư nhảy đến trước mặt Lãnh Tích Nguyệt, ngẩng chiếc đầu nhỏ đáng yêu lên.

"Được được được, đợi chút nữa Ma Ma lập tức mua cho các con, kem ly, chân gà, khoai tây chiên, còn có thịt nữa…"

Một nhà trọ phổ thông.

Lãnh Tích Nguyệt mở gian phòng nhỏ ra, mua sáu phần thức ăn phong phú ở bên ngoài.

Nhìn tướng ăn như sáu con hổ đói sói thôn, Lãnh Tích Nguyệt vừa vui mừng lại vừa thương cảm.

Bốn năm trước, cô bởi hai người quan trọng nhất Chu Thiên và Lâm Tuyết phản bội mà để mình quá chén, trước đêm thành hôn còn đánh mất mình, lại ngay ngày thành hôn để Chu Thiên xấu mặt đến như vậy, không thể không tới nơi tha hương đất khách quê người tránh đi một chút, thuận tiện giải sầu một chút.

Vốn định bớt giận sẽ quay về sau, không nghĩ tới vậy mà mình lại có thai.

Từ nhỏ cô đã lớn lên trong cô nhi viện, bên cạnh không có một người thân nào, thành ra sự tình như vậy, chỉ có thể dựa vào bản thân mình mà thôi.

Để bình an sinh con, cô ở lại nước ngoài, rửa chén rửa dĩa cho một khách sạn. Cũng may ông chủ của khách sạn là người không tồi, chẳng những nhiệt tình hỗ trợ cô, sau khi cô sinh con xong, còn hỗ trợ chiếu cố.

Nhưng bọn nhỏ dần dần trưởng thành, sắp phải đến nhà trẻ tới nơi rồi, cô không thể không mang sáu người con quay về.

Về thì về, làm thế nào để nuôi sống mình và bọn nhỏ đây? Cũng không thể làm người rửa chén đĩa thuê được, việc ăn uống của sáu đứa bé, lại thêm tiền học phí không bao lâu nữa, cô nhất định phải tìm ra một công việc ổn định, mới có thể cung cấp được.

Sau khi sáu đứa con nhỏ ăn xong, rất nhanh liền lên giường đi ngủ, nằm tràn ra hai chiếc giường, tư thế của mỗi đứa con một kiểu.

Lãnh Tích Nguyệt thay bọn nhỏ đắp mền, thu dọn tàn cuộc trên bàn ăn xong, liền tìm kiếm trên mạng thông báo tuyển dụng vị trí gần đó.

Nộp hơn mười quyển sơ yếu lí lịch, đến tận chạng vạng tối, chỉ có một nơi đáp lại cô.

"Là Lãnh Tích Nguyệt sao? Tôi là chỗ cơ sở đóng gói nước hoa, cô vừa mới nộp sơ yếu lí lịch ở chỗ chúng tôi, hiện tại có thời gian để tới phỏng vấn không?"

"Hiện tại sao…" Đôi mắt của Lãnh Tích Nguyệt khó xử nhìn bọn nhỏ, "Hôm nay muộn quá, ngày mai có được không?"

"Cô không nói đùa đấy chứ, chúng tôi phỏng vấn mà còn phải nghe cô sắp xếp nữa à? Cô phải tới, trước 7 giờ tối nhất định phải tới kịp, nếu không đến thì coi như xong!"...

_______________________

(*) Xảo đoạt thiên công: Khéo léo tuyệt vời, vô cùng khéo léo.