Cung Tiên Sinh, Lục Bảo Nhà Anh Báo Nhà Rồi

Chương 3: Gặp phải cha của con



Đối phương dứt lời, quyết đoán cúp điện thoại.

Thái độ gì vậy? Lãnh Tích Nguyệt khinh thường nhíu mày, còn chưa có đi làm đâu đấy, phải xem sắc mặt, phải đi!

Sau khi lại nộp hơn mười bộ sơ yếu lý lịch, Lãnh Tích Nguyệt ngồi đợi phản hồi.

Liên tiếp ba ngày, đều không có bất cứ một phản hồi nào cho sự chờ đợi.

Giữa trưa, sáu đứa con nhỏ vây tới trước sau.

"Ma ma, con đói bụng."

"Con muốn thịt lợn."

"Con muốn ăn thử khoai tây chiên!"

"Ma ma..."

"Được, Ma ma đặt đơn ngay đây." Lãnh Tích Nguyệt cầm điện thoại, chọn sáu phần thực phẩm ngon lành, hơn 100 yên, lúc trả tiền mới phát hiện ra, số dư còn lại vẫn chưa đủ.

Ngay tại lúc này, bà chủ khách sạn đến gõ cửa.

"Lãnh tiểu thư, xin hỏi một chút, cô có muốn ở thêm vài ngày không? Có một người khách quen muốn thuê một tháng phòng xép ở chỗ tôi, tiền đặt cọc đều đã thanh toán hết rồi."

"Bà đang đuổi tôi đi đấy à?" Lãnh Tích Nguyệt có chút không vui.

"Không phải, tôi không có ý này, bất quá cô cứ tiếp tục ở đi, sớm trả đủ tiền ăn ở phiền toái đi, như vậy, tôi liền an bài phòng xép khác cho khách quen."

Sớm trả...

Lãnh Tích Nguyệt có chút xấu hổ, "Cái đó, lát nữa tôi trả cho bà được không."

"Đi đi, mau lên đồ phiền toái."

Lãnh Tích Nguyệt thất thần ngồi xuống mép giường, làm sao bây giờ? Không đủ tiền để xài, chỗ ở cũng mau chóng không còn nữa.

Lúc ở nước ngoài, cô gặp gỡ được một ông chủ tốt bụng, mặc dù là công việc rửa chén rửa đĩa, nhưng ông chủ không chỉ cung cấp ăn ở cho cô, còn để sáu đứa bé có một chỗ ăn uống miễn phí.

Tuy nhiên không có tiền để tiết kiệm gì cả, mỗi ngày áo cơm không phải lo, hiện tại lại ngược lại, quay về chưa được vài ngày, ăn ở đã trở thành vấn đề rồi.

Lúc đang nghĩ ngợi phải làm như thế nào, hội sở bán hàng nước hoa lại gọi điện thoại tới.

"Lãnh Tích Nguyệt đúng không, tìm được việc chưa?"

"Còn chưa có nữa."

"Vậy cô biết bơi lội, có chịu lặn xuống nước không?"

"Chịu!"

"Rất tốt, tối nay tới làm đi, chỉ cần hai giờ, cho cô 500 yên!"

"Thiệt sao? Làm cái gì vậy?"

"Cứ đến rồi sẽ biết, nếu muốn công việc này, trước 7 giờ đêm nay phải tới!"

500 yên hai giờ?

Lãnh Tích Nguyệt đã động tâm, lại không dám tùy tiện tiến về phía trước.

Rốt cuộc là công việc gì mà tới vào buổi tối? Còn phải biết bơi lội! Tiền lương cao như vậy, mạo hiểm có lẽ sẽ rất lớn a.

Thế nhưng nếu không đi, ăn ở ngày mai cũng trở thành vấn đề.

"Ma ma, lúc nào có cơm vậy?"

"Đói bụng rồi."

Sáu đứa con nhỏ lại vây quanh một lần nữa.

"Có ngay lập tức." Lãnh Tích Nguyệt đặt đơn một lần nữa, mua bát cháo và bánh bao, số dư còn lại vừa đủ.

Lúc đồ đặt hàng được đưa tới ở bên ngoài, bà chủ khách sạn lặng lẽ theo chân, bà có chút hoài nghi Lãnh Tích Nguyệt là bọn buôn người.

"Ma ma, hôm nay ăn thử bánh bao tí nị à?" Người con thứ ba không quá tình nguyện quyết mở miệng nhỏ.

Lãnh Tích Nguyệt xấu hổ cười, "Ma ma đã tìm được công việc rồi, nhất định sẽ mời các con ăn một bữa tiệc lớn..."

"Ma ma, bao nhiêu khó khăn của chúng ta, vì sao lại không tìm được sự hỗ trợ của cha vậy?" Người con thứ hai ngẩng chiếc đầu nhỏ ngây thơ lên.

"Đúng vậy, con người ta đều được cha nuôi dưỡng đây, Ma ma, mẹ dẫn bọn con đi tìm cha đi." Người con thứ nhất quơ cánh tay năn nỉ Lãnh Tích Nguyệt.

"Ma ma, đưa bọn con đi tìm cha..." Sáu người con nhỏ cũng không muốn ăn cơm nữa, thầm nghĩ muốn cha.

Được được, muốn cha chứ gì!

Lãnh Tích Nguyệt dựng chuyện, "Cha của các con đã chết rồi, về sau không nên dựng ông ấy lên như vậy, nếu không Ma ma sẽ rất thương tâm đấy."

Vì tính chất chân thực của lời nói dối, Lãnh Tích Nguyệt dùng sức chen lẫn hai hàng nước mắt.

"Ma ma đừng khóc..."

"Bọn con không bao giờ...muốn cha nữa, ô ô..."

Bà chủ khách sạn nhìn thấy hoàn cảnh này, thập phần đồng tình đi tới.

"Lãnh tiểu thư, không ngờ tuổi cô còn trẻ đã phải trải qua đau khổ để tang chồng, ai, hai ta có thể là đồng bệnh tương liên* đấy..."

Bà chủ khách sạn tên là Kim Ngọc, sau khi kể câu chuyện bản thân cũng để tang chồng, đã trở thành bạn bè không có gì giấu nhau của Lãnh Tích Nguyệt, còn cho Lãnh Tích Nguyệt thuê căn phòng cũ tiện nghi để đó không dùng ở sau nhà, cho cô làm việc ổn định rồi trả tiền mướn phòng sau.

Buổi chiều liền vội vàng dọn nhà, thu dọn phòng ốc.

Cơm tối do Kim Ngọc mời, còn lại để Lãnh Tích Nguyệt yên tâm đi làm, bà đến hỗ trợ chăm sóc con cái.

Vấn đề chỗ ở đã được giải quyết xong, còn có thêm một người bạn hỗ trợ trông coi con cái. Lãnh Tích Nguyệt cảm thấy, cuộc sống tốt đẹp đang vẫy tay về phía mình.

Bảy giờ tối, Lãnh Tích Nguyệt mắc đến hội sở trưng bày nước hoa đúng giờ.

"Lãnh Tích Nguyệt đúng không, ở đây." Người phụ trách vẫy tay về phía cô từ rất xa.

"Đến rồi đây!" Lãnh Tích Nguyệt vội vã chạy về phía trước, không cẩn thận đụng phải cơ thể của một người đàn ông.

"Ai nha, không có mắt vậy!" Người đàn ông bên cạnh, phát ra một âm thanh trách cứ.

"Rốt cuộc là tôi không có mắt, hay là đám các người..." Lãnh Tích Nguyệt chứng kiến khuôn mặt của người đụng phải, câu nói tiếp theo bị nuốt xuống một cách cứng rắn.

Ông trời ơi, cái này là oan gia ngõ hẹp trong truyền thuyết hay sao?

Tuy nhiên chỉ mới gặp một lần, nhưng gương mặt tuấn tú hoàn mỹ vô địch này, đã sớm bị cô khắc vào trong đầu.

Vừa nói với bọn nhỏ, cha của bọn nó chết lềnh bà lềnh bềnh, đi ra ngoài liền đụng phải nhau.

_________________________

(*) Đồng bệnh tương liên: Nghĩa đen là "Cùng bệnh thì cùng thương xót nhau", nghĩa bóng là "Khi người ta cùng ở một hoàn cảnh giống nhau thì người ta thông cảm với nhau"