Cùng Trời Với Thú

Chương 330: Biển thời gian



Editor: ChieuNinh_dd.LQD

Sắc trời dần sáng, sương mù mỏng manh dâng lên ở mặt biển, nuốt hết hải vực bình tĩnh.

Chung quanh không có gió, cũng không có thanh âm.

Trong chỗ sâu sương mù dày đặc, mơ hồ có tiếng ca thanh linh trôi nổi truyền đến, thanh âm thẩm thấu sương mù, nhiễu loạn phương hướng, dễ dàng liền làm cho người vận chuyển ở trong biển bị lạc phương hướng.

Sau đó không lâu, một con thuyền lớn cao to tinh mỹ phá sương mù mà đến.

Đây là một con thuyền lớn năm tầng, rường cột chạm trổ, linh văn phù trụ, giống như thành lũy tinh xảo bồng bềnh ở trên mặt biển.

Thuyền lớn chậm rãi đi trước ở trên mặt biển bình tĩnh, chỗ nhếch lên đầu thuyền, treo một cốc đèn tê thú màu quang lưu ly thất bảo, ở trong ánh sáng bình minh, linh quang mềm dịu trong đèn phá vỡ sương mù chung quanh.

Mắt thấy rạng sáng, người tu luyện trên thuyền đang muốn lấy xuống đèn tê thú thất bảo đầu thuyền, đột nhiên dư quang khóe mắt nhìn đến trong hơi nước, giống như có cái gì đó bay tới hướng bên này.

Người tu luyện rùng mình trong lòng, lại ngưng mắt nhìn lại, phát hiện vẫn chưa phải là mình hoa mắt, mà là thật sự có cái gì bay tới bên này.

Nơi này là biển thời gian, lấy thời gian làm sóng, tuy có thuyền lớn chạy trong đó, nhưng nước biển này thật là bình tĩnh, nhìn không tới một tia cuộn sóng.

Mà tại trong nước biển bình tĩnh, chỉ thấy một người trên tấm ván trôi nổi trong nước.

"Đây là cái gì?" Người tu luyện kinh ngạc kêu lên.

Thanh âm của hắn đưa tới người tu luyện tuần tra khác, tưởng có cái gì tiếp cận, đều cảnh giác.

Chờ bọn hắn đi tới, rất nhanh liền phát hiện trong biển phía dưới, một người đang nằm trôi nổi di động, không biết sinh tử. Từ thân hình đối phương cũng biết, đây là một nữ tu.

Phát hiện một màn này, người tu luyện ở đây hai mặt nhìn nhau, không biết muốn hay không cứu.

Nếu là ở địa phương khác, nhìn đến có người gặp nạn, tự nhiên muốn cứu, nhưng nơi này là biển thời gian nguy hiểm, thời gian là địch nhân lớn nhất, không chấp nhận được bọn họ sơ suất.

Lúc này, một người tu luyện dưới hàm để râu ngắn đi tới, hỏi: "Các ngươi đều tụ ở trong này làm cái gì?"

Nhìn thấy hắn, đám người tu luyện trên mặt lộ ra thần sắc được cứu trợ, chạy nhanh nói: "Ô quản sự, trong biển có một người."

Nghe xong, Ô ánh mắt Tử Hàm hơi ngưng, quay đầu nhìn lại, phát hiện trong biển quả thật trôi một người, nước biển bình tĩnh như là có tự ý thức, đưa người đang trôi nổi di động tới đây.

Nhìn đến một màn quỷ dị này, tâm Ô Tử Hàm hơi run sợ.

Ô Tử Hàm thay đổi tâm tư thật nhanh, thực tại nghĩ không rõ làm sao có thể có người thất lạc ở biển thời gian, hơn nữa lại còn gục trên tấm ván trôi nổi, lo lắng đó là một âm mưu, không dám chuyên quyền, vội nói: "Các ngươi trước ở trong này nhìn, ta đi báo cáo Ô chủ."

Người tu luyện tuần tra phát hiện thần sắc của hắn, cũng nghiêm túc lên, đều ứng một tiếng.

Ô Tử Hàm lập tức rời khỏi, hắn ngự kiếm đi đến tầng thứ năm thuyền lớn, nơi này có cấm chế trùng điệp, người không phận sự không thể dễ dàng tới gần. Hắn dùng ngọc phù cẩn thận mở cấm chế ra, xuyên qua một cái hành lang, đi đến trước một cánh cửa.

Ô Tử Hàm đứng ở nơi đó, cẩn thận gõ xuống cửa.

Sau một lúc lâu, trong cửa mới vang lên một giọng nam khàn khàn, lộ ra ý lạnh nhè nhẹ: "Chuyện gì?"

"Ô chủ, trong biển trôi đến một nữ tu, dường như còn sống, thuộc hạ không biết có nên cứu nàng hay không." Ô Tử Hàm cung kính nói, sau khi nói xong, liền cung kính đứng ở ngoài cửa, chờ mệnh lệnh người trong cửa.

Ước chừng qua gần một khắc, cửa mở ra từ bên trong.

Nam tử mặc một bộ trường bào màu đen đi ra, tóc dài như nha vũ không có bất luận trang sức gì, tùy ý rối tung ở sau người, hắn ngũ quan tuấn mỹ, chính là giữa hai đầu lông mày, giống như lộ ra tà khí nhè nhẹ, mà chút tà khí đó lại bị thần sắc lạnh lùng của hắn áp chế, vì hắn thêm vài phần sức quyến rũ mâu thuẫn.

Chỗ mi tâm của hắn rũ một khối dị thạch màu đỏ, cùng chỗ khóe mắt hồng nhạt mỏng của hắn hình thành đối lập tươi sáng.

Ô Tử Hàm cúi đầu xuống, nhìn nam nhân đi đến bên người hắn, cất bước thong dong đi qua.

Ô Tử Hàm hơi hơi đứng thẳng dậy, trầm mặc theo tiến độ nhịp điệu của hắn, trong lòng đã có chút kinh ngạc, không nghĩ tới Ô chủ thế nhưng sẽ tự mình đi xem xét. Nhưng mà nghĩ đến đây là biển thời gian, Ô chủ sẽ cẩn thận chút cũng là đương nhiên.

Hai người một trước một sau đi đến chỗ boong tàu.

Người tu luyện trên thuyền nhìn đến bọn họ đã đến, đều thối lui đến bên cạnh, trầm mặc hành lễ, nháy mắt cả chiếc thuyền không một thanh âm vang lên, an tĩnh đến quỷ dị.

Ánh mắt nam nhân rơi xuống trên người người nổi trôi ở trên mặt biển.

Đó ván di động mang theo người trôi đến, liền dừng lại, giống như đang chờ chủ nhân trên thuyền cứu giúp.

Biển thời gian, lấy thời gian làm sóng, chỉ có người được thời gian thừa nhận, mới có thể di động ở phiến hải vực này.

Nam nhân ánh mắt trầm liễm, không chút dao động.

Sau một lúc lâu, hắn hơi hơi nheo lại ánh mắt, đột nhiên nâng tay lên, trong tay áo một cái roi trơn đen thùi đi ra ngoài, nháy mắt đi đến trên người người ghé vào ván di động, cuốn lên.

Nháy mắt tiếp theo, người trên ván di động đã rơi xuống trên thuyền, thân thể của nàng mềm mại rơi xuống boong tàu, lộ ra một gương mặt mỹ lệ tái nhợt.

Khi người tu luyện trên boong tàu thấy rõ ràng khuôn mặt này, ở trong lòng âm thầm hít một hơi, gần như cho rằng chủ tử bọn họ không cẩn thận cứu lên một một mị quý trên biển thời gian.

Nam tử khi thấy rõ ràng khuôn mặt đó, ánh mắt khẽ động, chậm rãi tiến lên, vươn chân ra nâng khuôn mặt đó lên, xem kỹ một lát sau, ở trong ánh mắt ngạc nhiên nghi ngờ một đám người tu luyện, tự mình cong thắt lưng xuống, ôm nữ nhân trong hôn mê lên.

Thấy một màn như vậy, tất cả người tu luyện trên thuyền đều hít ngược một hơi ở trong lòng.

Ô Tử Hàm khẩn trương trong lòng, nhịn không được tiến lên một bước, nhỏ giọng nói: "Ô chủ, vị này... lai lịch không rõ, vẫn là giao cho thuộc hạ thôi." Vạn nhất thật sự là mị quý trong biển thời gian, vậy chẳng phải là muốn hại chủ tử?

Ô chủ chưa liếc hắn một cái, ôm người đến trong lòng, tay áo rộng thùng thình phất qua mặt tái nhợt của nàng, ngón tay thon dài thanh tú dọc theo dung mạo của nàng lướt qua, thản nhiên nói: "Ngươi cho rằng nàng là mị quý trong biển thời gian?"

"Này..." Chẳng lẽ không đúng sao?

Nếu bằng không, làm sao nàng có thể đúng dịp như vậy xuất hiện ở biển thời gian, thậm chí bị đưa đến bên thuyền bọn họ? Trừ bỏ mị quý hại người ra, còn có cái gì? Hơn nữa, nữ tử này một thân băng cơ ngọc cốt, dung mạo tuyệt mỹ lệ, ít có nhân tộc nào có thể được, khuôn mặt này không chừng là mị quý thích lột da từ trên mặt nữ tử mỹ nhân khác mà có được.

Vừa tưởng như vậy, Ô Tử Hàm cảm thấy nữ tu trong lòng Ô chủ quả thực chính là một quái vật khoác da người, dung mạo tuyệt mỹ lệ cũng biến thành một loại tồn tại ghê tởm.

Ô chủ rốt cục ngẩng đầu liếc hắn một cái, khóe môi lộ ra tươi cười nghiền ngẫm: "Đây rõ ràng chính là một nhân tộc, nhân tộc có thể lớn lên bộ dạng như vậy, cũng là hiếm thấy." Dứt lời, hắn cũng không để ý người chung quanh, ôm người rời khỏi.

Ô Tử Hàm vẫn tin tưởng Ô chủ phán đoán, biết đối phương là một nhân loại, rốt cục thở phào.

Chỉ là cái thở phào này còn chưa thở xong, phát hiện Ô chủ thế nhưng ôm người đến tầng thứ năm, một hơi lại kém chút hổn hển không lên được.

Không chỉ là có hắn, người tu luyện khác trên boong tàu đều nhìn xem mà kinh hãi, nhịn không được sáp tới, nhỏ giọng hỏi: "Ô quản sự, Ô chủ đây là ý gì?"

Tầng thứ năm là không gian tư nhân của Ô chủ, đừng nói là nữ tu trên thuyền này có tâm đối với Ô chủ đều không có biện pháp đi vào trong, cho dù là Ô Tử Hàm làm tâm phúc, bình thường không ó chuyện gì cũng không dễ dàng đặt chân. Nhưng Ô chủ bọn họ hôm nay thế nhưng ôm một nữ tu lai lịch không rõ đi lên, chẳng lẽ trên người nữ tu này có chỗ quái dị nào?

Hoặc là... Ô chủ coi trọng nàng?

Vừa tưởng như vậy, cả người Ô Tử Hàm đều thả lỏng xuống.

Ô chủ tu vi như vậy, coi trọng người nữ tu nào cũng là bình thường, nếu vẫn luôn nghẹn, mới không bình thường.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, Ô Tử Hàm rất nhanh đã bỏ xuống rối rắm lúc trước, khi đang chuẩn bị đi phòng khống chế coi lộ trình, đột nhiên bị hai nữ tu ngăn lại đường đi.

"Ô quản sự, Vân Nhụy tiên tử chúng ta cho mời." Hai nữ tu ngoài cười nhưng trong không cười nói.

Ô Tử Hàm nhìn đến các nàng, da đầu căng thẳng, lúc này mới nhớ tới, trên thuyền còn có rất nhiều gia hỏa khó chơi. Giống như Vân Nhụy tiên tử này, mối tình thắm thiết với Ô chủ bọn họ, vẫn luôn tự cho mình là bạn cùng tu tương lai của Ô chủ, hiện tại nghe nói Ô chủ cứu một nữ tu lai lịch không rõ, cũng đưa người lên tầng thứ năm, chẳng phải là muốn xù lông?

Da đầu Ô Tử Hàm run lên, vội nói: "Hai vị tiên tử, ngượng ngùng, Ô chủ có việc tìm ta, ta đi trước một bước."

Nói xong, không đợi hai nữ tu đó phản ứng, Ô Tử Hàm vội vàng chạy tới tầng thứ năm.

Hai nữ tu chưa kịp ngăn hắn lại, trơ mắt nhìn hắn chạy đến tầng thứ năm, nhanh chóng tiến vào trong đó, nhất thời tức giận đến quai hàm phát đau, oán hận nhìn Ô Tử Hàm biến mất ở trong cấm chế, cuối cùng không có biện pháp, chỉ có thể dậm chân một cái rời khỏi.

Ô Tử Hàm thấy hai nữ đó không đuổi theo, trong lòng cũng nhẹ nhàng thở ra.

Lúc này hắn cũng không dám rời khỏi tầng thứ năm, sợ bị đám nữ nhân kia xé —— các nàng không dám chống lại Ô chủ, hắn là tổng quản bên người Ô chủ liền phải tao ương.

Ô Tử Hàm đi đến trước cửa, cẩn thận gõ cửa, nhận được một câu "Tiến vào" ở bên trong, thiếu chút nữa vui quá mà khóc.

Ô chủ cần hắn là tốt rồi.

Ô Tử Hàm cẩn thận đẩy cửa đi vào, chỉ thấy được nam nhân ngồi ở bên giường, tóc đen thật dài tùy ý rối tung ở sau người, phân tán ở trên thảm màu đỏ tươi.

Mành trướng vải mỏng Kim tằm chế thành nửa rũ xuống, mơ hồ lộ dấu vết ra trên giường.

Ô Tử Hàm đi qua, dừng lại ở chỗ nửa trượng trước giường, vội vàng liếc mắt nhìn một cái, nào biết vừa vặn nhìn đến nữ tu ngủ yên trên giường. Mà tay Ô chủ đang khoác lên cổ tay đối phương vươn ra trên đệm chăn, dường như đang kiểm tra thân thể cho nàng.

Ô Tử Hàm vừa kéo da mặt, Ô chủ thế nhưng thật sự đưa người đến địa bàn của ngài, thậm chí đưa trên giường ngài, còn tự mình kiểm tra thân thể cho nàng...

Trong lòng hắn sóng to gió lớn, trên mặt lại không một tia khác thường, hỏi: "Ô chủ, cô nương này thế nào?"

"Kinh mạch bị hao tổn, tri thức hỗn loạn, linh phủ bị thương." Ô chủ thu hồi tay, thản nhiên nói.

Vết thương này cũng rất nặng, không biết nàng trải qua chuyện gì, thế nhưng thương thành như vậy.

Ô Tử Hàm nghĩ, chợt nghe thanh âm Ô chủ, phân phó hắn đi lấy không minh trúc tâm dịch lại đây.

Không minh trúc tâm dịch chính là chí bảo trị liệu kinh mạch bị hao tổn, một giọt ngay lập tức thấy hiệu quả, là chí bảo thế gian khó cầu, chỉ có Ô chủ mới có, người ngoài muốn cầu một giọt, Ô chủ cũng không cho. Nhưng lúc này, ngài ấy lại muốn cho nữ tu lai lịch không rõ này sử dụng.

Chẳng lẽ Ô chủ đối với nàng vừa thấy đã yêu?

Ô Tử Hàm kinh hãi, liền bình tĩnh xuống.

Đã đây là nữ tu Ô chủ coi trọng, về sau sẽ đi theo Ô chủ, nói không chừng Ô chủ đều là của nàng, không minh trúc tâm dịch này tính là cái gì?

Ô Tử Hàm vô cùng bình tĩnh, lập tức liền đi mang không minh trúc tâm dịch tới.

Không minh trúc tâm dịch đựng đặt ở trong một cái cốc lưu ly, trong chất lỏng màu vàng xanh, bồng bềnh một giọt bọt nước vàng xán lạn, phá lệ xinh đẹp.

Ô chủ tiếp nhận, nâng thân thể nữ tu trên giường lên, cẩn thận đặt chén không minh trúc tâm dịch vào trong miệng nàng.

Ô Tử Hàm khóe mắt dư quang ngắm một chút, phát hiện nữ tu trên giường còn đang hôn mê, có chút chất lỏng từ khóe môi chảy xuống, rơi ở trên y bào Ô chủ, nhưng ngài ấy lại không thèm để ý, cẩn thận cho nàng uống xong, mới thả người lại trên giường.

Xem động tác thật cẩn thận đó, nào có lạnh lùng cao ngạo như bình thường hắn cự nữ tu ngoài ngàn dặm?

Quả nhiên là thật yêu.

Ô Tử Hàm vì suy đoán của mình vỗ tay, cảm thấy mình lúc này thật giỏi nga.

Lúc này, trên giường vang lên một tiếng ưm, tinh thần Ô Tử Hàm rung lên, liền biết sau khi sử dụng qua không minh trúc tâm dịch, nữ tu trên giường muốn tỉnh lại. Ô Tử Hàm cẩn thận liếc mắt nhìn Ô chủ một cái, Ô chủ bọn họ cứu người trở về, còn dốc lòng chiếu cố, nữ tu này tự nhiên sẽ cảm động vạn phần, nói không chừng rất nhanh sẽ lao vào ôm ấp của Ô chủ, sau đó cùng Ô chủ sinh một tiểu thiếu chủ...

Trước giường nam nhân không cảm giác được tâm tình cấp dưới bên người, ánh mắt thanh lãnh đen nhánh nhìn nữ tu trên giường.

Một đôi con ngươi như mặt nước chậm rãi mở ra, chỗ giữa trán ẩn ẩn hiện lên thủy văn màu bạc nhạt, vì khuôn mặt tinh mỹ của nàng tăng thêm vài phần tuyệt sắc, quả như suy đoán, nếu mở mắt, nữ tử này ứng dung mạo tuyệt đẹp.

Đối phương khả năng còn rất suy yếu, khi mở mắt, ánh mắt tan rã, sau một lúc thật lâu mới nhìn rõ người trước giường.

Sắc mặt nàng hơi đổi, rất nhanh đã bị hỗn loạn trong tri thức biến thành bất chấp khác, đau đến mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, nhịn không được lui thân thể vào trong đệm chăn, thân thể cong lại, lấy cách này ngăn cản cái loại thống khổ giống như khoét xương róc thịt.

Ô chủ mắt lạnh nhìn, vẫn chưa ra tiếng.

Ô Tử Hàm cẩn thận liếc mắt nhìn một cái, phát hiện trên nữ tu giường đau đến chăn trên giường đều ướt nhẹp, sao Ô chủ lại không an ủi một chút? Như vậy làm sao gia cô nương người ta thích đây?

Chỉ là Ô chủ không mở miệng, hắn cũng không dám hé răng, chỉ có thể trầm mặc nhìn.

Sau một lúc thật lâu, nữ tu trên giường mới hoãn lại, cả người suy yếu nằm ở trên giường, sắc mặt càng tái nhợt hơn vừa rồi, đều có một cỗ xinh đẹp nhu nhược không tỳ vết.

Nàng yếu ớt nằm ở nơi này, một đôi con ngươi đen nhánh ướt át nhìn đối phương, nhỏ giọng hỏi: "Các ngươi là người nào? Nơi này là nơi đâu?"

Ô chủ đánh giá nàng, không lên tiếng.

Ô Tử Hàm phát hiện như vậy không được, đánh bạo tiến lên, thấy Ô chủ không hé răng, tiếp tục đánh bạo nói: "Vị cô nương này, vị này là chủ tử chúng ta, lúc trước chúng ta cứu cô từ trong biển thời gian lên, tình huống của cô thật sự không tốt, là chủ tử mang cô đến nơi đây nghỉ ngơi, cũng cho cô sử dụng không minh trúc tâm dịch..."

Đại khái tự thuật tình huống một lần sau, Ô Tử Hàm hỏi ngược lại: "Không biết cô nương xưng hô như thế nào, làm sao có thể dừng ở trong biển thời gian."

"Biển thời gian?"

"Đúng, là biển thời gian." Ô Tử Hàm nói xong, lại âm thầm lén liếc mắt nhìn chủ tử bọn họ một cái, phát hiện ngài ấy căn bản không phản ứng, trong lòng có chút mèo cào.

Chủ tử vì sao một chút phản ứng đều không có? Hiện tại đúng là thời điểm cho ngài biểu hiện mà.

Trên giường sắc mặt nữ tu rất tái nhợt, trên mặt lộ ra thần sắc mê mang yếu ớt, giống như cũng không biết mình như thế nào lưu lạc đến biển thời gian. Ngũ quan tinh xảo xinh đẹp như vậy, làm nổi bật chút yếu ớt này, giống như em bé thủy tinh, làm cho người ta hận không thể đều vội lấy tâm ra cho nàng.

Nhưng mà nàng yếu ớt chỉ là trong nháy mắt, rất nhanh đã thu liễm lại, hiển nhiên là một nữ tu tâm tính vô cùng cứng cỏi.

Ánh mắt nàng nhìn sang hai người vừa đứng vừa ngồi trước giường, ánh mắt như là thấm vào linh thủy, chậm rãi mở miệng: "Đa tạ ân cứu mạng của hai vị tiền bối, tại hạ Sở Chước."

Sở Chước?

Ô Tử Hàm cân nhắc tên này ở trong lòng, xác định trước kia mình vẫn chưa nghe qua tên này, cũng không biết là tuổi quá nhỏ chưa từng nổi danh ở trong các vực, nếu không lấy dung mạo như vậy, không có khả năng bừa bãi vô danh.

"Đúng rồi, khi các ngài cứu ta, có thể có nhìn đến những người khác?" Sở Chước lại hỏi.

"Những người khác?" Ô Tử Hàm ngưng mắt nhìn nàng, chống lại con ngươi thanh nhuận bình tĩnh của nàng, không khỏi sửng sốt, phát hiện này nữ tu từ sau khi tỉnh lại đến bây giờ, bình tĩnh đến quỷ dị.

Hắn vẻ mặt tiếc nuối nói: "Thực sự có lỗi, trong biển trừ một mình cô ra, không có những người khác."

Sở Chước không khỏi nhíu mày, một lòng không ngừng mà trầm xuống.

TRước khi gặp phải đoàn khí tức kỳ quái đó, bọn họ đều cùng một chỗ, mắt thấy liền sắp đến Đại Hoang giới, xuyên chiến hạm nháy mắt bị nuốt hết, nàng cũng mất đi ý thức. Nhưng ở trước lúc mất đi ý thức, Sở Chước cảm giác được A Chiếu đánh tới thân thể của mình, lúc ấy A Chiếu thậm chí nhanh chóng biến thân thể của mình thành lớn, lấy cái này để che chở nàng...

Hết chương 330.