Cưng Vợ Tận Trời Cao

Chương 19: Vô Tình Nhìn Thấy



Biệt thự nhà họ Lâm nằm ở trung tâm thành phố, nhà họ Lưu lại ở ngoại ô, khoảng cách giữa hai nhà khá xa.

Lâm Thành Thông nịt chặt giây an toàn cho cô, ngồi vào ghế lái.

Hãn nhuần nhuyễn xoay vô lăng, Lưu Yến Thanh nghiêng mặt sang nhìn hắn, sườn mặt Lâm Thành Thông ít đi một chút lạnh lùng ngày thường, nhưng lại nhiều hơn một chút dáng vẻ giống đứa trẻ.

Khuôn mặt trắng trẻo trơn láng, lộ ra góc cạnh rõ ràng, tóc mái lòa xòa trên trần vừa vặn che kín vết A thương hôm qua của hắn.

Lưu Yến Thanh nhìn có hơi ngẩn ngơ.

Cô không khỏi thừa nhận, Lâm Thành Thông trường rất ưa nhìn, vết sẹo mơ hồ có thể nhìn thấy trên trán không những không ảnh hưởng gương mặt anh tuấn của hắn, ngược lại tăng thêm càng nhiều phần bá đạo.

Đôi môi mỏng quyến rũ nhẹ nhàng mỉm chặt chiếc áo sơ mi bên trong âu phục hở hênh cài thiếu một chiếc nút áo, lộ ra cầng ngực màu lúa mạch của hắn.

Lưu Yến Thanh nuốt nước miếng, vội vàng nhằm mắt lại.

Phi lễ chớ nhìn, phi lễ chớ nhìn! Ngàn vạn lần không nên bị sắc đẹp của hắn mê hoặc

Lâm Thành Thông niểng đầu nhìn qua, nhìn lông mi cô hơi run rẩy, khóe miệng nhếch lên một cái như nghiền ngầm.

Bởi vì tối hôm qua lo lắng cho vết thương của Lâm Thành Thông, Lưu Yến Thanh cả đêm ngủ không ngon, hiện tại thấy Lâm Thành Thông thần sắc bình thường, áy náy trong lòng cũng tiêu hơn phân nửa.

Nhắm mắt chỉ chốc lát, liền ngủ thật say.

Lâm Thành Thông quay đầu sang, thấy cô ngoẹo đầu ngủ, dáng vẻ của cô không khỏi khiến hắn cảm thấy buồn cười.

Cô ngửa đầu lên tựa lưng vào ghế ngồi, môi hơi cong lên, làn tóc đen nhánh đổ xuống che hơn phân nửa gương mặt của cô.

Lâm Thành Thông quay đầu về, bên phải đột nhiên xuất hiện một chiếc xe, chân mày hắn khẽ nhíu, một tiếng rủa khẽ phun ra từ chiếc môi quyến rũ của hắn, ngay sau đó ngón tay thon dài trắng trẻo của hãn nhanh chóng bẻ quặt vô lăng, lách sang sát bên cạnh chiếc xe vừa chặn đường.

Lâm Thành Thông mới vừa thở hắt ra một hơi, không ngờ trong mắt, Lưu Yên Thanh ngã vật xuống người hắn.

Khuôn mặt anh tuấn của Lâm Thành Thông trong nháy mắt đầy vạch đen.

Lưu Yến Thanh lúc này lại khéo đến không thể khéo hơn, đầu vừa vặn ngã trên đùi hắn! Một cái tay trời đất xui khiến lại đặt ở phía dưới..hằn...

Lâm Thành Thông hít một hơi khí lạnh, khuôn mặt co rút vặn vẹo, trên trán toát mồ hôi. Lưu Yến Thanh rút tay ra, xoa xoa gò má bị đập đầu đớn, móng vuốt tiếp lại tiếp tục ấn xuống!

Là thứ gì vậy?

Ừm... Mềm mềm...

Mem... Mem... Há?!

Cô trong nháy mắt giật mình tỉnh lại, trước mắt chính là một cái quần tây màu đen phóng lớn, cô chớp mắt một cái, nhìn vị trí tay mình đang đè lên, lập tức rút tay về như bị điện giật.

Giương mắt nhìn lên, Lâm Thành Thông mặt mày đen thui, đến nỗi có thể so sánh với Bao Công

Cô lập tức ngồi thằng người, lắc đầu một cái, nhìn là ra ngoài cửa sổ, gương mặt Lưu Yến Thanh đỏ như gấc. Cô cũng đâu có muốn... Chết thật "Lưu Yến Thanh.

Lưu Yến Thanh nghe hàn gọi, lập tức cúi mặt xuống, khóc không ra nước mắt.

Đại ca à, tôi thật sự không phải cố ý. Anh đừng có gọi tôi. Đừng gọi tôi "Lưu Yến Thanh "Cái gì?" "Xuống xa lộ đi về hướng kia?"

Lưu Yến Thanh thở phào nhẹ nhõm, "Đi về khu dân cư phía đông.

Lâm Thành Thông nhìn biểu cảm của cô, trong lòng dâng lên tà ý, khỏe mỗi giật giật, "Mới vừa rồi xúc cảm như thế nào?"

Giống như tiếng sấm sét ầm ầm đánh xuống, bổ nát bét Lưu Yến Thanh từ trong ra ngoài! "Không... Không... Không... Tôi không cố ý!" Trong lúc nhất thời cô lại không biết mở miệng trả lời hắn thế nào!

Cho nên, Lâm Thành Thông, anh luu há! Lời như vậy anh ta cũng có thể tùy ý nói ra miệng được

Lưu Yến Thanh trong lòng điên cuồng hét lên, nếu là một cảnh trong phim, câu thoại tiếp theo chính là thế này, "Nếu như lần sau cô còn như vậy, sợ rằng sự nhẫn nại của tôi sẽ không được tốt như vậy đâu!"

Lời thoại buồn nôn của phim truyền hình nhiều tập sao lại có thể ứng đúng vào người cô được chứ nhỉ?

Thật là ngượng chết đi được...

Lưu Yến Thanh trong lòng không ngừng giảng co, điên cuồng thầm hét lên.

Chẳng qua là, bên tai truyền tới một thanh âm trầm thấp, "Oh? Không phải cố ý. Vậy nếu như lần sau cô còn như vậy, vị

Lưu Yến Thanh bị gió thổi cho hóa đá

Khóe miệng giật giật, Lưu Yến Thanh liếc mắt, đối với câu thoại buồn nôn của Lâm Thành Thông, trong lòng cô không ngừng buồn ói,

Hơn một giờ sau, xe lái đến ngoại ô, lại tốn hơn nửa giờ nữa mới lái đến biệt thự nhà họ Lưu, tâm trạng khó chịu của Lưu Yến Thanh đến lúc đó vẫn chưa bình thường lại.

Xe ngừng ở cổng biệt thự nhà họ Lưu, Lưu Yến Thanh cùng Lâm Thành Thông xuống xe, Lâm Thành Thông vào trước, điện thoại di động đột nhiên vang lên, hắn nhìn tên người gọi đến trên màn hình điện thoại, tỏ ý Lưu Yến Thanh đi trước, còn mình muốn nghe điện thoại.

Lưu Yến Thanh gật đầu, cũng không không quản hằn nữa. Cô còn có chuyện trọng yếu muốn lập tức xử lý.

Vừa đi vào biệt thự, Lưu Yến Thanh liền nhìn thấy Lâm Mai đang nằm trên sofa, thấy có người lập tức ngồi dậy, không ngờ lại là Lưu Yến Thanh đột nhiên trở về. "Cô... Tại sao lại trở về?" "Đây là nhà tôi, tôi muốn trở về lúc nào thì về, không phải là cần báo cáo với bà chứ?"

Lưu Yến Thanh rót ly nước cho mình, ngôi ở trên sofa, ngồi vắt hai chân lên nhau, chân trái vật lên chân phải. "Trước đây bà nói, nếu tôi chịu gả cho Lâm Thành Thông, thì sẽ đưa anh tôi đến bệnh viện tốt hơn tiếp nhận điều trị, bây giờ tôi đã gả cho Lâm Thành Thông rồi, bà có nói lời giữ lời không?"

Lâm Mai không nghĩ tới khi Lưu Yến Thanh về nhà chuyện đầu tiên chính là chất vấn bà ta chuyện này.

Đây bất quá là chiêu bà ta dùng để uy hiếp Lưu Yến Thanh, làm sao có thể thật sự làm được? Hơn nữa ban đầu bà ta cũng chỉ tiện tay vứt Lưu Huy Dương vào một bệnh viện nào đó ở mỹ, căn bản không hề quan tâm đến anh, bây giờ anh rốt cuộc sống hay chết, bản thân bà ta còn không biết

Lâm Mai cười xởi lởi một tiếng, nói: "Làm gì có, sao có thể nhanh như vậy, mấy ngày nay không phải tôi đang liên lạc với bệnh viện sao, bệnh viện tốt bên Mỹ thật sự rất khó liên lạc!" "Vậy à!" Lưu Yến Thanh khinh bỉ bĩu môi.

Cô làm sao tin tưởng được những lời ma quỷ kia của Lâm Mai! Khinh thường cô là đứa trẻ ba tuổi sao? Cô dễ lừa gạt như vậy à! "Dì Mai, chi bằng đưa địa chỉ bệnh viện anh tôi đang ở hiện tại cho tôi đi, vừa vặn tôi có mấy người bạn ở Mỹ, tôi có thể bảo bọn họ giúp đỡ liên lạc một chút "

Lâm Mai giật giật khỏe môi, sắc mặt trắng bệch. Nếu để cho Lưu Yến Thanh biết mình căn bản không quan tâm sống chết của Lưu Huy Dương, cô nhất định sẽ nói cho ba cô biết! Ba cô rất yêu thương con trai Lưu Huy Dương, nếu biết chuyện này, mình đừng nói là ở trong nhà họ Lưu, ngay cả tính mạng cũng khó giữ được, đây chính là một vấn đề nghiêm trọng!

Đôi mắt Lâm Mai liếc ngang liếc dọc tìm kế hoãn binh, đang khi bà toan mở miệng nói, liền thấy Lưu Thuần Nhã đứng trên lầu bằng nhiên rống lên: "Lưu Yến

Thanh!"

Lưu Yến Thanh lúc này thật muốn lấy dũng khí giống như ngày hôm qua đập vào đầu Lâm Thành Thông mà đập Lưu Thuần Nhã y như vậy!

Người đàn bà đáng chết này, lần nào cũng ngay thời khắc mấu chốt chạy ra quấy rối!

Lâm Mai thở phào nhẹ nhõm.

Lưu Thuần Nhã ngang ngược khinh người, nghếch đầu lên, lỗ mũi hướng lên trời. "Sợi dây chuyền đâu?" "Sợi dây chuyền gì?" Lưu Yến Thanh không nhịn được nói. "Cái bị cô trộm đi chứ cái gì!" Lưu Thuần Nhã hoàn toàn khẳng định.

Lưu Yến Thanh lúc này mới đột nhiên nhớ đến, cái cô ta nói hẳn là sợi dây chuyền mang mẫu tự N kia.

Thật sự nhức đầu! Minh căn bản đã quên mất chuyện này! Sợi dây chuyền kia không biết bây giờ có còn trên du thuyền không nữa!

Bất quá Lưu Yến Thanh tuyệt đối sẽ không thừa nhận cô lấy sợi dây chuyền, hơn nữa, người thiết kế sợi dây chuyền kia vốn chính là cô, là ba hứa sẽ làm cho cô, nhưng không biết vì sao lại bị Lưu Thuần Nhã cướp đi!

Đến nay cô cũng không dám đi hỏi ba lý do tại sao như vậy...

Lưu Yến Thanh cần rằng, lắc đầu một cái, "Tôi đã nói tôi không lấy sợi dây chuyền của cô, có thể đừng nói bậy nói bạ được không?" "Cô!" Lưu Thuần Nhã chỉa tay về phía cô, giận đến nỗi một câu nói cũng không nên lời. "Đang nói chuyện gì vậy?" Ngay lúc đó, giọng nói từ tính trầm thấp lộ vẻ mê người vang lên.

Cả nhà trong lập tức liền im bặt.

Lưu Thuần Nhã quay đầu lại, sửng sốt, là Lâm Thành Thông...

- ---------------------------