Cưng Vợ Tận Trời Cao

Chương 20: Cơn Giận Vô Hình



Trong mắt Lưu Thuần Nhã nhanh chóng thoáng qua một vẻ vui mừng, giành nói trước: "Không có chuyện gì, chẳng qua là nói về mấy sợi dây chuyền kim cương mà con gái thích cùng em gái một chút thôi!"

Lâm Thành Thông ánh mắt chuyển hướng nói chuyện người đàn bà này, nhìn thêm biểu cảm coi thường trên mặt Lưu Yến Thanh, trong lòng hắn nhất thời sáng tỏ.

Xem ra, cái nhà này người duy nhất làm cho cô vui vẻ chỉ sợ cũng chỉ có người anh kia mà thôi!

Chắc hắn, người đàn bà size ngực 36C chính là chị của Lưu Yến Thanh "Con rẽ lần đầu tiên đến nhà, cũng không cần chào hỏi khách sáo đâu! Được rồi được rồi, mau ngồi xuống đi! Ngồi xuống trò chuyện tiếp!" Lâm Mai cũng bị bề ngoài của Lâm Thành Thông làm cho mê hoặc, nếu bà ta trẻ lại mười mấy tuổi, chỉ sợ cũng có thể bước vào con đường theo đuổi Lâm Thành Thông như ững fan hâm mộ tuổi teen theo đuổi idol vậy!

Lưu Yến Thanh bị hai người mặt mụi đầy vẻ nịnh hót, cảm thấy chán ghét cực độ. "Mẹ đi rửa gọt ít trái cây. Mấy đứa ngồi chờ một chút nhé! Thuần Nhã con xuống tán gẫu với con rể một chút!"

Lưu Yến Thanh ngẩn ra, người đànbà này trở mặt biến hình cũng quá quang minh chánh đại đi chứ?!

Con vợ cả như cô... Không! Con vợ cả như cô còn sờ sở ra đó, lại để cho con gái mình đi tiếp cận chàng re...

Lưu Yến Thanh liếc mắt, cô quả thực không chịu nổi! "Không cần đầu dì Mai, chúng tôi lập tức đi ngay!" Lâm Mai dừng chân, mặt hơi biến sắc, "Hai đứa vừa mới tới, làm sao phải đi! Ăn xong cơm tối rồi hãy đi! Hôm nay mẹ tự mình xuống bếp làm mấy món ngon chiêu đãi hai đứal"

Trên mặt mặc dù mim cười, nhưng trong lòng Lưu Yến Thanh mắng bà ta không ra gì cả.

Không phải là muốn tạo cơ hội ngàn vàng cho con gái bà, để cho cô ta leo lên giường Lâm Thành Thông sao? Đến nỗi giả bộ làm người tốt bụng sao?

Trong lòng Lưu Yến Thanh cảm thấy buồn bực.

Lưu Thuần Nhã ngồi bên cạnh Lâm Thành Thông, giả bộ thẹn thùng.

Người đàn ông này thật là đẹp trai... Tính cách ngang ngược sản có khiến cho cô không nhịn được muốn nhào tới

Lưu Thuận Nhã trong lòng âm thầm động viên chính mình. Cô nhất định phải chiếm được người đàn ông này! Sau đó đạp Lưu Yên Thanh ra ngoài! Để cho cô khóc lóc nhìn mình hạnh phúc cùng Lâm Thành Thông!

Lâm Thành Thông nhếch nhếch khóe môi, hết thảy biểu hiện của Lưu Thuần Nhã cẩn thận thu hết vào mắt.

Nhiều hơn một người, hắn cũng không rảnh để cự tuyệt! Nhất là, người này khiến Lưu Yến Thanh chán ghét

Nhìn qua Lưu Yến Thanh, thấy cô có vẻ không nhịn nổi, dáng vẻ không kịp chờ đợi muốn rời khỏi ngay lập tức, Lâm Thành Thông chậm rãi mở miệng nói: "Đã như vậy, tụi con sẽ ở lại cơm nước xong rồi mới đi!"

Cái gì?!

Lưu Yến Thanh trợn mắt, không dám tin nhìn Lâm Thành Thông!

Hắn tuyệt đối là cố ý!

Lưu Yến Thanh hướng hắn trừng quá khứ, Lâm Thành Thông cười khẽ, bỏ qua một bên mắt.

Tại sao cứ muốn phải đối nghịch cùng cô! Hằn không thể chiều cô một lần sao!

Mà Lâm Mai nghe thấy Lâm Thành Thông trả lời, lập tức cười toét đến tận mang tai, luôn miệng: Được Vậy mấy đứa trò chuyện với nhau trước, mẹ xuống bếp sai người làm chuẩn bị

Lâm Thành Thông gật đầu một cái.

Cuối cùng không có một ai thèm quan tâm tới Lưu Yến Thanh, hoàn toàn coi thường cô

Nhìn Lâm Thành Thông cùng Lưu Thuận Nhã nói chuyện vui vẻ, Lưu Yến Thanh giận mà không chỗ trút, cộp cộp nên gót chân đi lên lầu.

Cô đi tới trước cửa phòng Lưu Huy Dương, dừng lại hồi lâu, cuối cùng mở cửa.

Cảnh trí quen thuộc, tâm trạng lại xa Cảnh còn người mất.

Chậm rãi đi vào, lòng Lưu Yến Thanh bỗng nhiên bình tĩnh lại.

Đồ đạc trong phòng không nhiều, chỉ có một cái giường, một cái tủ treo quần áo, một cái bàn.

Treo trên vách tường màu trắng là những bằng khen, giải thường Lưu Huy Dương giành được từ nhỏ đến lớn, dán chi chít toàn bộ vách tường.

Lưu Yến Thanh đưa tay vuốt ve, trong đầu từng kỵ niệm một cô từng trải qua với anh lần lượt hiện ra.

Cô còn nhớ cô khi còn bé học không giỏi, nhưng mà anh lại siêu quần bạt tụy, mẹ và ba luôn giễu cợt cô b ngốc nhếch, nhưng cô nói đầy nghiêm nghị: Không sao hết, con có anh rồi! Sau này anh sẽ bảo vệ con. Nếu khi lớn lên không tìm được việc làm, anh cũng có thể nuôi con cả đời.

Cô nói chắc như đinh đóng cột, ba mẹ đều ha ha cười to, chỉ có Lưu Huy Dương nghiêm túc gật đầu. Cô quá quan tâm đến Lưu Huy Dương, cho nên sau khi anh xảy ra chuyện, Lưu Yến Thanh cảm thấy cả thế giới của mình cũng sụp đổ theo

Lưu Yến Thanh ngôi ở trên giường Lưu Huy Dương, nhìn những chiếc cúp bày la liệt trên bàn, còn có những bức ảnh chụp chung chỉ thuộc về bọn họ, Lưu Yến

Thanh khẽ cười một tiếng.

Trong hình bọn họ bất quá mười sáu mười bảy tuổi, anh cao hơn cô nửa cái đầu. Cô nằm trên lưng anh, khóe miệng hai ngườ cũng sắp ngoác tận mang tai

Khi đó, gia đình họ còn rất hạnh phúc. Cô chính là Tiểu công chúa được anh nâng niu bảo vệ.

Chiếc cúp trên bàn nói rằng, đây là chiến tích hiển hách của Lưu Huy Dương.

Anh trai cô là cảnh sát hình sự quốc tế, mỗi bước đi đều bên bờ nguy hiểm, vinh dự của anh đều là hết lần này đến lần khác dùng tánh mạng đổi lấy

Ban đầu khi Lưu Huy Dương thi vào trường cảnh sát, liền bị ba phản đối quyết liệt. Anh là con trai duy nhất của ba, ông không muốn để cho Lưu Huy Dương chút xíu tổn thương nào!

Ông chỉ muốn cho anh thừa kế sự nghiệp của mình, vạch sẵn tương lai, từng bước thâu tóm. 4

Có lẽ Lưu Huy Dương đối với ba cũng gióng như Lưu Yến Thanh, đều mang hận ý. Mẹ của hai người qua đời không tới ba ngày, ông liền cưới một người đàn bà khác, còn có một người con gái tuổi tác không lớn hơn bọn họ bao nhiêu. Điều này làm cho hai anh em căn bản không cách nào chấp nhận

Cho nên, vào buổi tối ngay trước ngày Lưu Huy

Dương dự thi trường cảnh sát, anh chạy đến phòng Lưu Yến Thanh hỏi một câu: "Em gái, nếu như anh đi thi vào trường cảnh sát, em thấy có phải là quyết định đúng không?"

Khi đó Lưu Yến Thanh còn chưa biết làm một cảnh sát hình sự quốc tế sẽ nguy hiểm đến bao nhiêu! Cô ngẩng đầu, nói với Lưu Huy Dương: "Có đúng hay không thì cũng không còn thời gian chơi với em nữa"

Lưu Huy Dương nói ừ, sau đó xoa xoa đầu cô.

Lưu Yến Thanh chu môi, khuôn mặt nhỏ nhắn tràn đầy mất hứng. Sau đó cô đỏ mắt nói: "Mặc dù em rất muốn anh có nhiều thời gian chơi với em, nhưng Yến Thanh lại không thể cướp đoạt ước mơ của anh. Nếu anh thích trường cảnh sát, vậy thì đi trường cảnh sát!"

Lưu Huy Dương nhếch môi, liền ôm cô em gái đang sắp khóc lên vào trong ngực.

Vì vậy, sáng sớm hôm sau, Lưu Huy Dương không để ý đến sự phản đối của bất kỳ ai, trực tiếp đến trường cảnh sát báo danh.

Sau này khi Lưu Huy Dương xảy ra sự cổ, Lưu Yến Thanh liền nghĩ, nếu như ban đầu cô ngăn cản anh đi thi vào trường cảnh sát, có phải sẽ không xảy ra chuyện như vậy rồi không!

Lưu Yến Thanh nghĩ đến mình khi còn bé, cũng bật cười, nhưng phát hiện trên mặt mình lệ đã rơi giàn giụa. Anh...

Lưu Yến Thanh trận trối nhìn.

Bất kể như thế nào, em nhất định sẽ tìm được anh

Anh! "Cạch. Ngay lúc này, có âm thanh khóa cửa lạch cạch vang lên.

Lưu Yến Thanh ngẩng đầu lên, cửa bị mở ra, Lâm Thành Thông đứng ở cửa, nhìn Lưu Yến Thanh trên mặt mang hai hàng lệ trong suốt, trong tay cô còn ôm hình một người đàn ông.

Ánh mắt Lâm Thành Thông lạnh lẽo, "Cô đang làm gì?"

Lưu Yến Thanh vội vàng lau mặt qua loa một cái, lau sạch nước mắt. "Không, không có gì." "Vậy tại sao cô khóc?" "Không có gì." Lưu Yến Thanh chưa kịp suy nghĩ ứng đối, lúng túng nói. Lâm Thành Thông đi tới ngồi xuống bên người cô, chỉ chỉ khung hình trong tay cô, lạnh giọng hỏi: "Bạn trai cũ của cô?!"

- ---------------------------