Cuộc Chiến Hôn Nhân

Chương 1: Nhũng công cụ bất đắc dĩ



Tiếng gõ cửa đột nhiên vang lên, Thanh Trà bước loạng choạng xuống giường sau cuộc chơi thâu đêm suốt sáng từ tối hôm qua. Đầu cô vẫn còn đau nhói và vẫn chưa tỉnh rượu hoàn toàn, vừa mở cửa ra một nhóm người mặc đồ vest đen lôi cô đi ra ngoài.

Cô đã quá quen với những chuyện vừa xảy ra nên cũng chả bất ngờ gì mấy cứ mặc cho họ kéo cô ra ngoài. Cô được đưa vào một phòng khác của khách sạn, ở đây có nhà tạo mẫu tóc, thợ trang điểm cũng như là stylist đang đứng chờ cô.

" Cái quái gì đang diễn ra vậy? Ba tôi tính đưa tôi dự sự kiện nữa à? Gấp vậy sao?"

" Không phải, là đi xem mắt thưa cô"

Thanh Trà ngạc nhiên đôi mắt tròn xoe nhìn tên vệ sĩ, cô vẫn còn có chút không tin vì nghĩ bản thân vẫn chưa tỉnh hẳn nên hỏi lại. Thanh Liêm một vệ sĩ đã theo cô nhiều năm lên tiếng.

" Đối tượng xem mắt là con trai cả của tập đoàn Trịnh gia"

" Tên gì?"

" Lê Đoàn Thiên Hữu "

Cẩm Hà lên mạng search đại tên hắn ra, một list tình trường của hắn còn nhiều hơn cả quần áo của cô, mà những cô gái đó cũng không phải những cô gái tầm thường. Người mẫu, diễn viên, ca sĩ, vũ công múa cột trong vũ trường, gái Á hay Âu điều có tất.

" Đúng là đểu cáng"

" Chủ tịch muốn đích thân cô làm nhiệm vụ lần này"

" Vì con mồi lớn quá chứ gì, lão cũng không dùng được những đứa con ngoài dã thú kia nữa rồi lại phải để tôi ra tay. Lão nghĩ tại sao tôi phải đồng ý?"

" Cô đâu còn sự lựa chọn nào khác, tính mạng của anh chị em cô điều dựa vào cô chẳng phải cô muốn cứu họ sao vậy thì nghe lời đi. Nếu không thì chủ tịch sẽ đích thân giết cô và họ đó. Nếu không có các cô chủ tịch ta vẫn có thể kiếm người để làm việc cho mình, các cô không đáng giá với chủ tịch lắm đâu"

Thanh Trà có chút giao động, cô nhìn ra ngoài cửa sổ một lúc lâu rồi lấy đại một bộ váy mà đi thay. Cô đến nhà hàng đúng giờ như đã được sắp xếp, đã cố tình đi trễ năm phút vậy mà đối phương lại còn đi trễ hơn.

" Cố tình chơi xỏ mình hay gì? Thằng khốn"

Một giọng nói trầm ấm phía sau thốt lên

" Ôi tiểu thư nhà ai bị cho leo cây à? Có gì mà bực chứ? Tôi có thể thay thế tên đó không?

Thanh Trà chống tay lên bàn dùng ánh mắt sắc lạnh mà trả lời.

" Quý ngài đây không có gì làm thì mau biến đi kẻo phải ăn cháo đỏ đấy"

Thiên Hữu cũng bị doạ cho một phen hú vía bèn lui về chỗ ngồi. Sau một tiếng chờ đợi người đó cũng không tới, Thanh Trà tức giận tự gọi đồ ăn và rượu cứ thế mà ăn một mình.

" Cũng lâu rồi mình mới được ăn một mình thoải mái thật "

Thanh Trà bị chọc giận thật rồi, miệng thì cứ chửi rủa hắn không ngớt.

" Lúc đầu cứ nghĩ hắn yêu nhiều như vậy sẽ rất là dễ dãi khi xem mắt, mọi chuyện cũng thuận lợi hoá ra hắn cũng chả thích mấy kiểu xem mắt như này lắm."

Vừa ra khỏi nhà hàng cô tự bắt xe buýt đi đến nơi mà không ai muốn đến nhất, trên tay vẫn cầm đoá hoa hồng trắng đến thăm mộ của mẹ. Cô cấm hoa vào bình sau đó rót cho mẹ một ly rượu chăm cho mẹ một điếu thuốc. Cụm nhẹ vào ly của mẹ sau đó nhăm nhi hết chai rượu, cô chăm rồi hút điếu thuốc trên tay, điếu thuốc tàn cùng lúc với điếu của mẹ khiến cô cứ nhìn vào tàn thuốc mãi thôi.

" Giờ con hiểu tại sao mẹ lại nghiện rượu với thuốc rồi, con chỉ là... Chưa hiểu tại sao mẹ bỏ con lại?"

Cô ngước lên trời để ngăn nước mắt rơi, đột nhiên trời đổ mưa khiến điếu thuốc hút dở bị dập tắt.

" Chỉ là một ánh lửa nhỏ trên điếu thuốc vậy mà cũng bị dập tắt, đáng thương quá ha mẹ? Như cuộc đời của chúng ta "

Thanh Trà cứ đi vô định chẳng biết điểm đến là gì cô cứ đi mãi thôi. Về đến nhà cha cô gặp nhưng cũng chẳng hỏi han gì chỉ nói với cô một câu.

" Mày liệu mà hoàn thành nhiệm vụ không xong thì đừng trách tao tại sao trên người mày lại có thêm nhiều hình xăm như vậy "

" Dạ "

Dù có bất bình như cô cũng chỉ nuốt nước bọt vào trong, dù có nhiều thứ muốn phản bác nhưng cô lại không dám nói ra. Cha cô thật sự là một người rất đáng sợ.

Ông có khoảng ba đứa con gái không chính thống, và hai đứa con trai ngoài dã thú, bọn họ điều là con của nhân tình khi mẹ cô vẫn còn sống. Chỉ có cô là đứa con gái duy nhất chính thống của ông ta.

Chủ tịch Ngô từng là một người xin ra ở khu tệ nạn, nhà rất nghèo, có lẽ vì thế mà ông không được học đạo đức ở trường. Vì ham chơi ông đã làm cho một cô gái có thai lúc ông mười bảy tuổi. Lúc đó ông không có một đồng xu dính túi phải ăn bám nhà bạn gái, bà sinh con ra cũng do một mình bà nuôi. Sau này khi cô con gái đó tới tuổi trưởng thành, vì trẻ đẹp nên ông quyết định kiếm tiền từ đứa con gái xinh đẹp này. Đầu tiên ông yêu cầu con gái dụ dỗ các công tử nhà giàu sau đó tìm cách chiến đoạt tài sản của họ. Đó là cách ông làm giàu trong suốt ba mươi năm.