Cuộc Chiến Hôn Nhân

Chương 2: Buổi gặp gỡ định mệnh



Chính vì thế đó là cách ông ta dùng con cái mình để kinh doanh và kiếm lời. Vừa vào nhà cô đã gặp năm người anh chị em cùng cha khác mẹ của mình cùng bước ra khỏi phòng họp. Nhìn nhau nhưng chả ai nói một câu gì với nhau, một câu hỏi thăm hay mỉa mai cũng không. Có lẽ vì ai cũng mệt mỏi đến cả bản thân mình còn lo chưa xong thì không có hơi sức mà nghĩ đến người khác nữa.

Cha cô nói lớn.

" Trà Ngày mai mày cùng tao đến dự tiệc mừng thọ ông nội của chồng sắp cưới của mày, ăn mặc cư xử cho đàng hoàng che hình xăm của mày lại luôn "

Thanh Trà bước lên phòng, mở cửa tủ ra thì tất cả quần áo của cô điều biến mất giờ đây nó đã bị thay đổi thành những bộ quần áo mới lạ. Không còn những bộ quần áo đen cắt sẻ táo bạo hay tối giản nữa mà chỉ toàn váy trắng dài nền nã. Cô đột nhiên chửi thề trong lòng.

Đến ngày mừng thọ, Thanh Trà mặc một chiếc váy trắng dài qua gối, tay áo phồng kiểu công chúa, cô trang điểm nhẹ nhàng, búi tóc đơn giản nhưng trông thật thanh cao. Cô ngắm nhìn bộ dạng mới lạ trong gương rồi vô tình thốt lên.

" Đúng là vẻ ngoài không đánh giá được một con người "

Thanh Trà ngồi trong xe cứ ngoái nhìn ra ngoài trời đang đổ mưa không ngớt mà trong lòng cứ nặng trĩu.

Đến buổi tiệc chủ tịch Ngô ra hiệu để cô thay đổi sắc mặt, chẳng mấy chốc gương mặt cô lại nở một nụ cười công nghiệp. Bước xuống xe cô ngước nhìn lên toà dinh thự to lớn trước mặt mà không khỏi kinh ngạc, không phải vì là lần đầu cô được thấy một toà dinh thự to như vậy mà là lần đầu cô thấy một gia tộc nghèo vượt khó để trở thành một gia tộc lớn số một Việt Nam.

" Có gì phải kinh ngạc? Đi nhanh lên"

Thanh Trà bước đi trước dòng người với những khuôn mặt xa lạ. Một nhân viên phục vụ vô tình đụng trúng khiến ly rượu vang bắn hết lên áo cô, người nhân viên liên tục xin lỗi mặc dù cô đã nói là không sao. Cha cô kế bên cứ liên tục quở mắng.

" Mày không có mắt à? Biết cái váy này bao nhiêu tiền không? Một trăm triệu đấy"

" Cha không sao mà, họ lỡ thì thôi "

Nhưng lời nói của cô ông chẳng để ý mấy, Thanh Trà quay qua nhìn ông chằm chằm, hoá ra ông chỉ quan tâm đến cái áo mắt tiền đó thôi, nhưng một người giàu thật sự họ sẽ chẳng bao giờ để ý đến giá của một chiếc váy cả, vì chiếc này dính bẩn họ sẽ vứt đi.

Một vị phu nhân trông thanh lịch lại đuổi tên phục vụ kia đi. Bà tiến lại chào hỏi ông rồi chủ động đưa cô lên phòng mình mà thay váy.

" Cô xin lỗi vì nhân viên của cô có hơi bất cẩn, cháu lên phòng cô đi, giờ cô cho người mua một chiếc váy khác mang đến cho cháu liền"

Thanh Trà nhìn cô với ánh mắt kinh ngạc mà không trả lời nên phu nhân tò mò hỏi.

" Sao vậy cháu?"

" À dạ không, cháu cảm ơn cô ạ. Cô tên gì vậy ạ?"

" Cháu cứ gọi là cô Lam là được, cháu là con gái duy nhất của Ngô tổng đúng không? Trông cháu xinh quá"

" Dạ "

Thanh Trà có chút kinh ngạc, vì cô Lam rất giàu nhưng lại không hề tự kiêu hay coi thường bất kỳ ai, còn xin lỗi giúp một tên phục vụ, người giàu hiếm ai tốt được như vậy lắm.

Một chiếc váy trắng xa xỉ được gửi tới giá của chiếc váy không dưới năm mươi triệu.

" Cháu thích cái nào thì cứ lấy, coi như cô tặng cháu cũng như quà xin lỗi vì con trai cô đã không đến buổi xem mắt"

" Thì ra cô là mẹ của anh ấy, thật ra cháu đã rất tức nhưng biết sao được anh ấy chắc hẳn rất bận, bận tới mức không có thời gian nhắn hủy buổi xem mắt "

" Cô xin lỗi "

" À dạ không sao nếu anh ấy bận thì thôi cháu cũng không để bụng đâu ạ, vậy cháu vào thay đồ, lát còn dự tiệc đúng giờ ạ"

Cô bước vào phòng mà thay đồ, tiện thể ngắm nghía luôn nội thất ở trong phòng. Nhưng chiếc váy mới kéo được phân nửa lại không kéo lên được nữa, khoá có vẻ hơi chật cô không thể nào kéo được nó lên bên ngoài lại chẳng có bóng dáng một người phụ nữ nào. Cô quyết định xoả hết tóc xuống che lấp phần dây kéo đang hở.

Đột nhiên Thiên Hữu bước vào phòng khiến cô hoảng hồn.

" Anh là ai vậy? Sao vào được đây tôi khoá cửa rồi mà? Đồ biến thái"

" Tôi mới phải là người hỏi câu đấy, tôi có chìa khoá phòng và cô là ai mà có quyền vào đây?"

Thanh Trà có chút xấu hổ, cô xin lỗi rồi bước đi nhưng khi đi ngang chiếc gương cô lại thấy hình xăm trên tay mình lộ ra. Không thể để mọi người nhìn thấy nên cô mặt dày lên tiếng.

" Tôi xin lỗi nhưng mà... Anh cho tôi mượn áo vest một chút có được không? Hay một chiếc khăn quàng cũng được tôi sẽ trả sau khi tiệc kết thúc. "

Hắn tiến gần lại phía cô, hắn tiến thì cô lùi đến khi lưng cô chạm tường, hắn nhìn thẳng vào mắt cô rồi nói.

" Có biết tôi ghét nhất loại con gái gì không? Tìm mọi cách để tiếp cận tôi"