Cuộc Gọi Từ Tương Lai

Chương 1



01

"Điều khiển xe trong trạng thái mệt mỏi? Con m.ẹ m.à.y, điều khiển xe trong trạng thái mệt mỏi ư!"

Tôi hét lên trong đồn c.ả.n.h s.á.t, nếu không phải đàn anh vẫn luôn ôm chặt lấy tôi từ phía sau, thì có lẽ tôi đã đập phá mọi thứ ở đó.

"Anh Lý, tôi hiểu cảm giác của anh bây giờ, nhưng xin anh..."

"Mày hiểu cái con m.ẹ m.à.y à! Mày cho tao gặp tên s.á.t n.hâ.n, ngay bây giờ!"

"Không được."

"Đây là một vụ m.ư.u s.á.t, các người mù hết rồi à!"

"Anh Lý, quả thực không có bất cứ bằng chứng gì chứng minh anh ta đã lên kế hoạch giết người. Cho nên... đây chỉ là do mệt mỏi gây tai nạn mà thôi."

“Đồ khốn…”

"Anh nói cái gì?"

"Tao nói mày là thằng khốn!" Tôi vùng ra khỏi tay của đàn anh, chỉ vào mũi của tên c.ả.n.h s.á.t, "Mày cái gì cũng biết! Mày gạt tao, thằng khốn nạn!"

Đột nhiên viên cảnh sát lao đến nắm lấy tay của tôi, lập tức ấn tôi xuống dưới mặt đất, dùng đầu gối đè chặt cổ tôi.

Anh ta thách thức, "Nói lại lần nữa xem?"

"Con mẹ mày... đồ khốn!"

Sau những lời này, tôi nghe thấy tiếng khớp xương của mình vang lên răng rắc, không thể thở nổi nữa.

Tôi cảm nhận được tay mình đang bị còng ngược ra sau.

"Anh xúc phạm cán bộ nhà nước, bây giờ tôi sẽ tiến hành tạm giam anh theo pháp luật."

Nói xong, anh ta vẫn không có ý định buông tay.

Trên cổ vẫn bị ghì chặt cho đến khi tôi hoàn toàn bất tỉnh.

Tôi biết mình không nên kích động như vậy, ít nhất trong thời điểm mấu chốt này là không nên.

Nhưng tôi có thể thấy rõ rằng, khi viên cảnh sát nói ra cụm từ "mệt mỏi mà gây tai nạn"

Hắn đang cười.

Trước khi ngất đi, tôi càng khẳng định chắc chắn rằng...

Gã cảnh sát này, ngay cả toàn bộ chuyện này, đều không trong sạch.

02

Sau khi bị tạm giam, tôi đã không ngừng điều tra và kháng án.

Nhưng điều kỳ lạ là mọi thông tin của năm đó đều đã “biến mất”.

Hệ thống giám sát tại ngã tư xảy ra tai nạn đã bị hỏng, chiếc xe liên quan bị đập nát hư hại, mãi cho đến bốn năm sau, thậm chí ngay cả tên của gã tài xế tôi cũng không thể nào tìm thấy.

Trong một lần uống rượu, đàn anh nói với tôi rằng.

"Bốn năm rồi, bốn năm nay cậu đã già đi mười tuổi."

"Anh, chuyện này vô cùng kỳ quái, Tiểu Ngọc đã bị hại chết đó…"

"Rồi sao? Cậu có tìm ra được chân tướng không?"

"Vậy thì sẽ không điều tra nữa hay sao?" Tôi hỏi anh, "Vậy thì không điều tra nữa ư? Vậy thì không điều tra nữa hay sao?"

Tôi đập bàn, "Vậy thì mẹ kiếp, chẳng lẽ không điều tra nữa ư!?"

Tối hôm đó, sau khi tôi về đến nhà, tôi thấy mọi thứ trong nhà vẫn y như cái hồi cô ấy vẫn còn sống.

Tôi càng lúc càng cảm thấy khó chịu, muốn khóc lớn một trận. Nhưng tôi lại cảm thấy, nếu tôi khóc đến chết ở đây, sẽ không có ai an ủi tôi cả.

Đột nhiên, tiếng chuông điện thoại di động vang lên ở trong một góc nào đó.

Đó không phải là tiếng chuông điện thoại của tôi, nhưng lại vô cùng quen thuộc.

Tôi không tắt máy, nhưng nó vẫn cứ reo, reo mãi.

Tôi thấy có hơi phiền phức nên đứng dậy lục lọi, cuối cùng cũng tìm được nơi phát ra âm thanh, ở trong chiếc hộp dưới gầm giường.

Đó là một chiếc iphone 7.

Đó là chiếc điện thoại cũ mà tôi đã không sử dụng trong ít nhất ba năm, nhưng vẫn còn pin sao?

Tôi nhấc điện thoại lên, đột nhiên phát hiện ra, tên hiển thị người gọi tới là...

Khâu Tiểu Ngọc.