Cuộc Gọi Từ Tương Lai

Chương 2



03

“Xin chào?” Tôi nhấc máy nghe điện thoại.

"Ơ? Tại sao anh không gọi em là "em yêu à"?"

Tôi sững sờ.

Giọng nói này là của Tiểu Ngọc, nghe điện thoại, gọi "em yêu à", quy tắc này cũng là của Tiểu Ngọc.

"Alo? Anh yêu à nói gì đi chứ?" Đầu dây bên kia thúc giục.

"Em… là ai?"

"Ha ha ha anh bị làm sao vậy hả em là nữ thần đại nhân của anh đây!"

Giọng điệu tinh nghịch của cô ấy, tuyệt đối không thể nào sai được!

“Lý Đồng, lát nữa anh nói dối giúp em nhé…” Cô ấy vẫn tự độc thoại: “Này, anh đợi một chút nhé, em nghe điện thoại cái đã.”

Một tiếng bíp vang lên, đầu dây bên kia đã cúp máy.

Tôi do dự một lúc, vội vàng kiểm tra điện thoại.

Pin còn 2%.

Không có thẻ SIM.

Không có tín hiệu.

Trong các cuộc gọi gần đây, chỉ có một:

Khâu Tiểu Ngọc.

Tôi dùng chiếc iphone7 đó để gọi lại, nhưng do điện thoại không có thẻ SIM, cho nên căn bản không thể thực hiện cuộc gọi nào.

Và khi tôi gọi lại số của Tiểu Ngọc bằng điện thoại di động hiện tại của mình, thì lại chẳng có ai nhấc máy, giống như suốt bốn năm vừa qua. Sim điện thoại di động của cô ấy đã được tôi cất giữ từ lâu rồi, cùng với rất nhiều di vật của cô ấy...

Đột nhiên, chiếc iphone7 đó lại vang lên.

Khi vừa nhấc điện thoại lên, vừa cắm sạc.

"Alo?"

"Lý Đồng, anh xuống máy bay rồi à?"

"Xuống máy bay á?"

"Phải rồi, máy bay bay từ Thượng Hải về đây đấy, đừng nói là anh bị trễ rồi đấy nhé?"

"Tiểu Ngọc, em đang ở đâu…"

"Em đang ở tiệc rượu của công ty dược phẩm Detrick."

04

Bạn gái của tôi, Khâu Tiểu Ngọc, là một phóng viên nổi tiếng.

Vào ngày 14 tháng 7 năm 2018, tôi và nhóm của mình đã có một cuộc hội thảo ở Thượng Hải, đang trên đường bay về lại Thâm Quyến.

Còn cô ấy thì đang tham dự buổi họp báo của công ty dược nơi đàn anh của tôi làm việc.

Khi buổi họp báo đó kết thúc, với tư cách là một phóng viên, cô ấy lại được mời đến tham dự bữa tiệc rượu sau buổi họp báo.

Sau khi rời khỏi bữa tiệc, vào lúc 18:40, cô ấy đã gặp phải t.ai n.ạ.n xe hơi.

Những tin tức này, cả đời tôi sẽ không bao giờ quên.

"Tiểu Ngọc, phía em... Ý của anh là, hôm nay, là ngày mấy tháng mấy?"

Qua điện thoại, tôi hỏi câu hỏi quan trọng nhất.

"Phì...hôm nay là ngày kỷ niệm tình yêu của chúng ta, cụ lớn ơi sao cụ dám quên vậy hả!"

"Bây giờ là năm mấy?"

"Là năm thứ ba đấy."

"Vậy, bây giờ là năm 2018?"

"Anh sao vậy? Uống rượu trên máy bay đấy à?"

"Tiểu Ngọc, anh đang ở... 2022."

05

Nghe thấy cái ngày mà cô ấy đang ở, cả người tôi run lên bần bật.

Tôi muốn nói với cô ấy ngay rằng, tôi nhớ cô ấy rất nhiều, bốn năm nay, tôi sống không bằng c.h.ết.

Nhưng tôi ép buộc bản thân phải bình tĩnh lại.

Bởi vì tôi nhận ra rằng, ngày 14 tháng 7 năm 2018, chính là ngày mất của cô ấy.

Và cuộc điện thoại vượt thời gian và không gian này, có lẽ, có thể cứu được cô ấy.

Đầu óc của tôi còn đang rối bời thì Tiểu Ngọc lại lên tiếng, nhưng lần này giọng điệu hoàn toàn khác.

"Ồ, anh xuống máy bay rồi à! Nhớ em hả, em cũng nhớ anh lắm, nhưng mà đàn anh của anh không cho em đi!"

Cô ấy đột nhiên cao giọng, rõ ràng câu này, là đang nói cho một người khác nghe.

Tôi lập tức hiểu được, vừa nãy cô ấy nói cái câu “lát nữa nói dối giúp em nhé” là có ý gì.

Đàn anh của tôi không cho cô ấy đi?

Đàn anh của tôi đang ở bên cạnh cô ấy?

“Em đưa điện thoại cho đàn anh nghe đi.” Tôi nói, dường như đã hiểu được đại khái.

Đầu dây bên kia im lặng mất mấy giây, rồi giọng nói của đàn anh vang lên.

"Này Lý Đồng, mưa bão sấm chớp lớn như vậy, máy bay vẫn đúng giờ hả?"

"Vâng anh, để Tiểu Ngọc đi trước đi, ngày kỷ niệm yêu nhau mà, em muốn đãi cô ấy một bữa thịnh soạn."

Đàn anh im lặng một lúc.

"Lý Đồng, giọng nói của cậu mệt mỏi quá rồi đấy..."

Sau đó, điện thoại di động đã bị Tiểu Ngọc giật lại.

"Được rồi, cảm ơn anh yêu nhé, lát nữa em sẽ nói chuyện với anh sau."

"Em đừng cúp máy, đừng đi..."

"Ai da em có chuyện gấp mà, nói chuyện sau nhé, ngoan."

"Đường Thanh Hà! Em đừng đi đến ngã tư đường Thanh Hà Văn Thạc, sẽ xảy ra t.ai n.ạn xe hơi đó!"

Tôi hét lên, nhưng cô ấy đã cúp máy rồi.

Tôi chắc rằng, lúc cô ấy cúp máy, tôi vẫn còn chưa nói hết câu cuối cùng.

Tôi hận không thể đánh c.h.ết bản thân mình, vì đã không nói với cô ấy câu này ngay từ lúc đầu. Hơn nữa, dường như cô ấy đang có vẻ rất lo lắng, không biết liệu có quan tâm đến lời nhắc nhở của tôi hay không.

Mười mấy phút sau, tôi không thể liên lạc với Tiểu Ngọc được nữa.

Mười mấy phút đó, vô cùng khó khăn.

Bầu trời mây đen bao phủ, mưa như trút nước, sau những tầng mây, một cơn giông sắp ập đến.

Tôi cứ nhìn chằm chằm vào thời gian.

18:29

18:30

18:31

Nếu như không gian, thời gian của nơi này giống với nơi đó thì chẳng mấy chốc, Tiểu Ngọc sẽ ch.ết vì...

Khoan đã!

Trong lúc vô tình, tôi chợt liếc thấy một tờ giấy ở trên bàn.

Nó được đặt cùng với chiếc điện thoại di động cũ, báo cáo khám nghiệm tử thi của Tiểu Ngọc, tôi lật nó lên xem.

Một tia chớp ngoài cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng.

Tôi nhìn thấy vô cùng rõ ràng, chữ trên tờ báo cáo khám nghiệm tử thi đang dần dần thay đổi.

Chữ ban đầu là "ch.ế.t trong một vụ tai nạn xe hơi" đã biến mất.

Thay vào đó là:

"Lúc 19 giờ 10 phút, bị cướp tấn công, bị thương nặng, ch.ết vì chảy máu quá nhiều."

Nguyên nhân cái chết của Tiểu Ngọc đã thay đổi.

Tiếng sấm ầm vang, vỡ òa giữa không trung.

06

"Tại sao anh lại biết? Lý Đồng, tại sao anh lại biết là sẽ có tai nạn xe hơi!?"