Cuộc Gọi Từ Tương Lai

Chương 7



*Lý Đồng

Khoảnh khắc Tiểu Ngọc cúp điện thoại, khung cảnh xung quanh đột nhiên thay đổi.

Lớp sơn trên tường bắt đầu phai màu, bong tróc từng mảng.

Tất cả đồ đạc bắt đầu biến thành tro tàn, lan rộng, và biến mất ở ngay vị trí đó.

Mười giây sau, toàn bộ bên trong biệt thự đều biến thành đất khô cằn, đổ nát.

Sau đó, các bức tường chịu lực của ngôi biệt thự bắt đầu nứt toác, vỡ ra.

Những tảng đá khổng lồ rơi xuống từ trần nhà.

Tôi nhanh chóng thoát ra khỏi cửa, sau đó tôi nghe thấy một tiếng nổ lớn sau lưng.

Căn biệt thự đó đã biến thành một đống đổ nát.

Tôi sững người, nhanh chóng nhận ra rằng những việc này chính là do dược phẩm Detrick gây ra, ở một dòng thời gian mới.

Trong dòng thời gian mới này, bọn chúng đã giết giáo sư Tôn, đồng thời phá hủy toàn bộ biệt thự, tiêu hủy hết toàn bộ chứng cứ.

Còn Tiểu Ngọc...

Một lần nữa, tôi lại đánh mất Khâu Tiểu Ngọc rồi.

Tôi ngây người ra đó một hồi lâu, mưa rơi trên người nhưng tôi không còn cảm thấy lạnh nữa.

Đầu óc tôi lúc này đã trở nên trống rỗng.

Tôi muốn nhớ lại dáng vẻ của Tiểu Ngọc, nhưng buồn thay, tôi đã không gặp cô ấy suốt bốn năm nay rồi.

Cuộc điện thoại kia, tựa như một giấc mơ.

Một giấc mơ cho tôi hy vọng, nhưng lại nghiệt ngã khiến tôi mất đi cô ấy một lần nữa!

Tại sao lại mơ thấy giấc mơ này?

Tiếng còi báo động từ xa truyền tới cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi.

Hai chiếc xe cảnh sát dừng trước mặt tôi.

Sau đó, một vài cảnh sát nhanh chóng xuống xe, lao lên, ngay khi tôi còn chưa kịp phản ứng thì họ đã đẩy tôi xuống, kéo ngược hai tay tôi về phía sau rồi còng lại.

Tôi biết người xuống xe cuối cùng, chính là viên cảnh sát đã đánh tôi hồi ở đồn cảnh sát.

Lúc này, hắn đã có chức vụ cao hơn, tay thì cầm ô, miệng thì hút thuốc, đứng từ xa nhìn tôi với vẻ giễu cợt.

"Lý Đồng, bốn năm trước, tôi thực sự không hề nghi ngờ anh."

Hắn lộ ra biểu cảm dữ tợn.

"Thế mà con mẹ nó, anh lại chính là người đã gi.ết ch.ết Khâu Tiểu Ngọc!"

01

Tôi bị oan.

Điều đáng sợ hơn nữa là cuộc gọi của tôi với Tiểu Ngọc đã thay đổi dòng thời gian.

Còn về dòng thời gian mới này, tôi không có bất kỳ ký ức nào.

Mãi cho đến khi cảnh sát lấy tập hồ sơ của tôi ra, tôi mới biết rằng mình đã trở thành thành viên của công ty Detrick.

Ngày nhận chức: Tháng 6 năm 2018. Hai tháng trước khi Khâu Tiểu Ngọc qua đời.

Tôi đã trở thành nhân viên của kẻ thù ư!?

Tài liệu này rõ ràng là giả mạo, nhưng mà, nếu tài liệu giả mạo này đã được lưu giữ trong bốn năm, thì tự nhiên nó sẽ trở thành sự thật.

Viên cảnh sát ném cho tôi xem mấy bức ảnh.

Tiểu Ngọc nằm trong bồn tắm, ngủ thiếp đi, giống như mỗi lần cô ấy xem phim đến độ ngủ quên vậy. Nhưng toàn thân cô ấy trần trụi, trên người đầy những vết sẹo kinh khủng, vết thương trên cổ tay sâu đến tận xương, máu nhuộm đỏ cả một bồn nước.

"Ba năm trước, phóng viên Khâu Tiểu Ngọc mất tích, anh đến đồn cảnh sát. Tôi nói chúng tôi đã lập hồ sơ rồi, nhưng không để lại dấu vết gì cả, cho nên rất khó để điều tra. Lúc đó, anh đã mắng tôi ở đồn cảnh sát, anh có còn nhớ không?" Viên cảnh sát rít một điếu thuốc, rồi chỉ vào má trái của mình, "Anh còn đấm tôi một cái nữa đấy."

"Tôi nhớ là anh đã tránh được rồi."

"Không, động tác của anh nhanh lắm."

"Tôi không gi.ết Tiểu Ngọc."

"Mẹ kiếp Lý Đồng, anh đúng thật là ghê tởm!"

Anh ta hất thẳng điếu thuốc vào mặt tôi, "Năm đó khi anh chạy đến báo án, biểu hiện trông như một kẻ rất si tình, vừa mắng tôi vừa khóc, làm loạn cả cái cục cảnh sát! Tất cả các nữ cảnh sát trong đội khi đó đều cầu xin tôi, nói đừng truy cứu trách nhiệm hình sự về hành vi hành hung cảnh sát của anh nữa. Nhưng bây giờ thì tôi mới hiểu, tất cả những gì mà anh làm, chỉ là đang cố ý để chúng tôi khai thác yếu tố đó mà thôi!"

"Tôi nói lại lần nữa, tôi không có gi.ết Tiểu Ngọc."

"Cái trò của anh hay đấy! Không có một tên tội phạm nào dám tấn công cảnh sát cả, cũng chẳng có tên tội phạm nào dám kiêu ngạo như anh. Vì vậy, tất cả chúng tôi đều cho rằng anh vô tội, khi chúng tôi dẫn đội đến khám xét nhà anh, không có ai là nghiêm túc làm việc, chỉ là làm qua loa cho xong! Bây giờ thì tôi đã hiểu, anh đã dựa vào sơ hở này để che giấu sự thật! Đã bốn năm trôi qua, tất cả các bằng chứng, bao gồm cả th.i th.ể của Khâu Tiểu Ngọc, đều đã bị anh tiêu hủy sạch sẽ!"

"Con mẹ mày! Tên khốn này mày bị điếc à! Tao không g.i.ết Tiểu Ngọc!"

“Vậy thì là ai gi.ết!” Anh ta đập bàn, “Nói đi!”

Anh ta gầm lên giận dữ, còn tôi thì chợt nhận ra rằng, ngoại trừ việc yếu ớt phủ nhận cho bản thân ra, tôi chẳng thể nói được điều gì nữa.

Trong dòng thời gian này, tôi không hề có bất cứ ký ức gì về bốn năm sau cái ch.ết của Khâu Tiểu Ngọc!

“Anh thực sự cho rằng, chúng tôi không tra được gì mà lại đi bắt anh như thế này hay sao?” Viên cảnh sát cười vỗ vai tôi, “Anh không nói, vậy thì để tôi giúp anh nói.”

"Vào tháng 3 năm 2018, xảy ra sự cố vắc-xin của Detrick, có tin đồn rằng một số trẻ sơ sinh ở các thành phố tuyến ba và tuyến bốn đã chết yểu vì sử dụng vắc-xin này. Nhưng vào thời điểm đó, tin tức đã bị ép xuống, công ty Detrick, một công ty Mỹ, có giá trị thị trường hàng chục tỷ, không ai dám đụng vào, ngoại trừ bạn gái Khâu Tiểu Ngọc của anh..."

"Vì vậy, vào tháng 5 năm 2018, cô ấy bắt đầu điều tra về công ty Detrick, lúc đó cô ấy 25 tuổi, làm việc rất điên cuồng, không biết thế nào là che giấu, rất nhanh, quản lý cấp cao của công ty Detrick đã biết chuyện. Nhưng điều kỳ lạ là, công ty Detrick lại không động vào Khâu Tiểu Ngọc, nhưng vào tháng 6, bọn họ đã mời anh làm cố vấn nghiên cứu cấp cao cho loại thuốc mới điều trị các bệnh mãn tính của công ty họ..."

"Khi đó anh mới có 29 tuổi, căn bản không có tư cách làm cố vấn cấp cao, vậy thì tại sao bọn họ lại tìm anh? Một tháng sau, ngày 14 tháng 7, Khâu Tiểu Ngọc biến mất. Đương nhiên, thực ra không phải là mất tích, mà là một vụ giết người!"

"Vào lúc ba giờ sáng ngày 15 tháng 7 năm 2018, anh đã xuống máy bay, gi.ết tổng cộng hai người, đó là giáo sư Tôn của trường Đại học Y, và bạn gái của anh, Khâu Tiểu Ngọc. Trong thời điểm đó, anh đã đánh đập Khâu Tiểu Ngọc suốt một thời gian dài, cuối cùng, cắt cổ tay và thả vào trong bồn tắm. Nhiệt độ nước trong bồn tắm sẽ ảnh hưởng đến việc kiểm tra pháp y đối với các vết thương trên cơ thể, vì vậy anh đã cố gắng ngụy trang nó thành hiện trường của một vụ t.ự s.át..."

"Nhưng rất nhanh, anh đã ý thức được rằng, anh không thể giải thích được những vết sẹo trên cơ thể của cô ấy. Cho nên anh đã nghĩ rằng, nếu muốn che đậy tất cả mọi thứ, chỉ có thể xóa sạch mọi dấu vết, bao gồm cả x.á.c ch.ế.t! Cho nên anh đã ph.ân x.á.c của Khâu Tiểu Ngọc ra, vứt đi, dọn sạch căn hộ riêng của mình, làm đến mức đẹp không tì vết, khiến cho cảnh sát không thể tìm ra bất kỳ manh mối nào!"

"Tiếp theo, vào ngày 16 tháng 7 năm 2018, khi chúng ta gặp nhau, anh đã diễn cảnh hành hung cảnh sát, dùng một tội khác để che đậy tội ác ghê tởm của mình!"

"Bốn năm rồi, Lý Đồng, vụ án này tôi đã suy nghĩ suốt bốn năm, cuối cùng tôi cũng tìm được bức ảnh này trong ổ cứng cũ mà anh đã vứt đi. Cập nhật mới nhất là vào ngày 15 tháng 7 năm 2018, Lý Đồng, phải là một kẻ như thế nào thì mới giấu một bức ảnh xác chết trong máy tính của mình trong suốt bốn năm? Đằng đẵng bốn năm!?"

Anh ta tiến đến gần tôi, hai mắt gần như đỏ lên, như muốn ăn tươi nuốt sống tôi vậy, "Chỉ có hung thủ thôi."

Đây là thủ đoạn duy nhất của cảnh sát khi điều tra tội phạm, sử dụng chứng cứ để suy luận ra các tình tiết phạm tội.

Đồng thời, mang đến cho nghi phạm một sự áp bức rất lớn.

Anh ta làm tốt lắm. Tất cả các chứng cứ đều được áp dụng một cách hợp lý, thời gian chính xác, động cơ rõ ràng.

Hơn nữa, cảm xúc còn được đặt ở đúng chỗ.

Nhưng mà…

"Cán bộ Châu Dã Châu, tôi có sơ hở gì sao?"

Hắn sửng sốt một chút, "Anh nói cái gì?"

Tôi bật cười, vì tôi đã thấy một điều có lợi cho mình từ màn hỏi cung của anh ta:

Anh ta không phải là người của Detrick, hoàn toàn không phải.

"Sĩ quan Châu, trong bốn năm qua, tôi cũng đã điều tra về cái chết của Khâu Tiểu Ngọc. Cũng vì lý do này, mà tôi đã đọc rất nhiều sách về điều tra tội phạm."

"Vậy sao? Vậy thì lý luận của tôi như thế nào?"

"Rất tuyệt vời, nhưng anh và tôi đều biết rằng, những lý luận này chẳng qua chỉ là sự dẫn dắt."

“Sao anh lại nghĩ vậy?” Anh ta đứng dậy, châm một điếu thuốc mới và nhìn tôi đầy thích thú.

"Sĩ quan Châu, anh biết rất rõ, tính xác thực của những chứng cứ đó có điểm đáng nghi. Hình ảnh, cùng với tài liệu nhận chức của tôi đều là gần đây anh mới tìm được. Anh dùng những chứng cứ này để chắp vá thành một câu chuyện, không thể dùng trực tiếp để phá án, chỉ có thể sử dụng để dẫn dắt tôi bộc lộ ra sơ hở."

“Dẫn dắt anh ư?” Anh ta khẽ cười, “Tại sao tôi phải làm thế?”

"Bởi vì tôi thực sự đã bị nghi ngờ, nếu như anh muốn tin tưởng tôi, thì anh bắt buộc phải chứng minh được tôi không lộ ra chút sơ hở nào trong màn thẩm vấn này với anh cả."

Anh ta hút một điếu thuốc, không nói gì.

"Sĩ quan Châu, anh cũng muốn lật đổ Detrick sao?"

Im lặng.

Một thoáng im lặng kéo dài.

Sau đó, tôi thấy anh ta quay lại, tắt đầu máy DV trước mặt tôi, kéo chiếc ghế ra, đè nó lên cửa, dán lưng ghế vào tay nắm.

Đây là hành động thường thấy trong lực lượng cảnh sát.

Chặn cửa, rồi đánh kẻ tình nghi.

Quả nhiên, sau khi chặn cửa lại, hành lang vang lên tiếng bước chân vội vã. Sau đó là tiếng gõ cửa kịch liệt.

Bọn họ gọi tên của Châu Dã, cảnh cáo anh ta không được sử dụng bạo lực.

Nhưng anh ta phớt lờ đi, đi thẳng đến chỗ tôi, ấn đầu tôi xuống, đập xuống bàn tra khảo.

Rầm một tiếng, mắt tôi hoa hết cả lên.

“Lý Đồng, con mẹ mày, mày tưởng tao ngu à!?” Sĩ quan Châu gào lên.

Rầm!

Đầu tôi lại bị đập xuống bàn thẩm vấn.

Lần này thì chính xác hơn, sống mũi tôi tức khắc cảm thấy đau nhói, rồi cơn đau lan lên toàn bộ não.

Tôi theo bản năng ngẩng đầu lên, máu mũi chảy ra từng dòng lớn, đau đến mức không thể nói chuyện, thậm chí còn không thể thở.

Sĩ quan Châu bước đến bên cạnh tôi, dùng bàn tay to lớn nắm lấy mặt tôi, dùng lòng bàn tay bịt mũi tôi, rồi dùng sức giáng mạnh xuống.

Lần này, cảm giác đau như kim châm, hàng trăm mũi kim đâm vào.

Tôi hét lên thảm thiết, hai tay tôi bị còng vào bàn, căn bản không thể chống trả.

Liên tục như thế trong mười giây, cuối cùng anh ta cũng chịu dừng lại.

Tôi thở hổn hển, nhìn máu nhuộm đỏ cả lồng ngực.

Anh ta lớn tiếng cảnh cáo tôi, "Lý Đồng, mau nhận tội đi, bằng không, tao không ngại nói cho mày biết chuyện tao thích nhất chính là được đánh người khác đâu!"

Vừa nói, anh ta lại túm tóc tôi, định đập xuống bàn.

“Tôi nói!” Tôi gầm lên, “Tôi nói, tôi sẽ nói hết!

"Nói cái gì? Mày nên nói cái gì!" Anh ta lớn tiếng chất vấn.

"Nói chỗ giấu xác, chỗ gi.ấu x.ác của Khâu Tiểu Ngọc."

02

Vào một giờ sáng ngày 15 tháng 7 năm 2022, tôi bị áp giải đến khu ngoại ô của Thâm Thành.

Xe cảnh sát dừng lại bên ngoài một khu rừng hoang vu. Châu Dã và hai cảnh sát hỗ trợ áp giải tôi vào khu rừng hoang, đi tìm một bãi đất trống.

“Ở đây à?"

"Chính là ở đây."

"Đào."

Sau khi Châu Dã nói xong, hai cảnh sát hỗ trợ bắt đầu đào đất bằng hai cái xẻng vào lúc một giờ rưỡi sáng.

Nhưng nửa tiếng sau, chỉ đào được vài cái hố sâu nửa mét, còn lại thì không đào được cái gì.

"Con mẹ mày, rốt cuộc mày có chắc không?"

"Tuyệt đối không thể nào sai được."

"Hai bọn kia mệt đến nỗi bay nửa cái mạng rồi, thế th.i th.ể đâu?"

Hai cảnh sát hỗ trợ kia đã mệt tới mức không thể dãn thẳng lưng, còn Châu Dã thì đứng ở bên cạnh, huých cùi chỏ vào người tôi, sau đó tiến lên hai bước, đưa lưng về phía tôi.

"Hai người các cậu không ổn rồi à? Bình thường có rèn luyện thân thể không đấy!"

Tôi biết, anh ta đang muốn ra hiệu cho tôi là hãy chạy ngay đi.

"Anh có chắc là anh đã nghĩ kỹ chưa? Như vậy, anh sẽ trở thành tội phạm chạy trốn đấy."

Đây là lời cảnh báo mà Châu Dã đã nói với tôi trong phòng thẩm vấn.

"Nghĩ kỹ rồi, đây cũng là cơ hội duy nhất của tôi."