Cuộc Gọi Từ Tương Lai

Chương 8



*Khâu Tiểu Ngọc

"Phóng viên Khâu Tiểu Ngọc, chúng ta cuối cùng cũng gặp nhau rồi," tổng giám đốc của Detrick, Liễu Thạch Thành, khoác một bộ vest lên người tôi.

"Ngoại trừ vắc-xin ra, cô còn đang điều tra gì về Detrick nữa?"

"Còn nữa, đống số liệu đó, rốt cuộc đang ở đâu?"

Ông ta lấy một chiếc ghế ra, ngồi đối diện với tôi.

"Khâu Tiểu Ngọc, cô cứ yên tâm đi, nếu như cô chịu hợp tác, tôi có thể trả cho cô một số tiền khổng lồ để giữ kín bí mật này, đảm bảo an toàn cho cô, và cả gia đình của cô nữa."

"Ông đang chém gió cái quái gì vậy?" Tôi nén cơn đau trên cơ thể, cố nặn ra một nụ cười, "Detrick không phải là công ty của ông, đó là một công ty của Mỹ. Tất cả quyết định, bao gồm việc sản xuất vắc-xin kém chất lượng, ám sát giáo sư Tôn, đều là do sếp của ông ở Mỹ quyết định. Nếu ông xử lý chuyện này không tốt, gây thiệt hại cho các nhà đầu tư Mỹ, ông có thể sẽ bị chủ của ông điều đi Nam Á hoặc châu Phi. Ông đảm bảo sự an toàn cho tôi ư?"

Tôi không nhịn được cười ra thành tiếng, nhưng tức khắc lại khiến những vết thương trên người càng thêm đau hơn, "Liễu Thạch Thành tiên sinh, ông lấy cái gì ra để mà đảm bảo?"

Ông ta ngả lưng trên ghế, khoanh tay chéo trước ngực, hơi thở theo nhịp điệu.

"Khâu Tiểu Ngọc, tôi nói là tôi có thể bảo vệ an toàn cho cô và gia đình của cô, cô không tin." Ông ta lấy điện thoại ra, đặt trên đùi, "Nhưng nếu tôi nói, tôi có thể giết chết cô và gia đình của cô thì sao?"

Lúc này, điện thoại của ông ta vang lên.

Ông ta trả lời cuộc gọi, nhấn nút loa.

"Liễu tổng, chúng tôi sẵn sàng làm việc bất cứ lúc nào."

"Chúng mày đang ở đâu?"

"Khu Tây Giang, thành phố Ninh Hàng, số 43 đường Học Phú, tiểu khu Cẩm Phúc Uyển, tòa nhà 6, căn hộ 1004."

"Ồ, tới nhà ở quê của cô Khâu ạ?"

"Ông dám động vào cha mẹ tôi sao!" Tôi la lên.

Liễu Thạch Thành không đáp lại, lại hỏi qua điện thoại: "Chúng mày chuẩn bị làm gì?"

"Chúng tôi vừa cắt nguồn camera trong tòa nhà này, sau đó sẽ đột nhập, cắt đứt ống dẫn khí tự nhiên, trong vòng 5 phút có thể hoàn thành mọi thứ."

Liễu Thạch Thành vô cùng đắc ý, "Đợi mệnh lệnh của tao đi."

Ông ta cúp máy, "Phóng viên Khâu Tiểu Ngọc, bây giờ, cô có thể nói rồi chứ?"

Tôi run rẩy, phải mất rất nhiều thời gian mới nói được, "Được, tôi có thể nói."

"Tốt quá rồi."

"Nhưng, có cần phải nhiều người như vậy không?"

Liễu Thạch Thành giơ tay, ra hiệu cho Cao Lỗi và đám tay sai rời khỏi phòng thí nghiệm.

Tôi quét mắt qua sợi dây thừng trên người, "Ông bàn chuyện hợp tác với tôi như thế này sao?"

Ông ta mỉm cười, đứng dậy và tháo dây thừng trên tôi.

Tôi chậm rãi mở miệng, "Công ty Detrick các người, đâu chỉ có mỗi chuyện về vắc xin. Dưỡng da cho trẻ em có chứa corticosteroid, thêm thành phần thuốc giảm huyết áp vào sản phẩm chăm sóc sức khỏe, thuốc điều trị bệnh thận có độc tính đối với gan, chuyện mà các người làm, vẫn còn nhiều lắm."

*Lý Đồng

Tôi lấy dao từ đùi của Cao Lỗi ra, đặt vào cổ của hắn.

Sau đó, tôi rút giấy vệ sinh trong miệng hắn ra.

"Ông chủ của anh, đã giết Khâu Tiểu Ngọc rồi phải không?"

"Không thì sao?" Cao Lỗi khóc lóc, "Trừ việc hắn là người Mỹ, mày tưởng rằng bọn tao thực sự dám giết người à?"

"Hắn đang ở đâu?"

Cao Lỗi nhìn chằm chằm vào tôi, "Mày không đánh lại được hắn đâu, người anh em ạ..."

"Con mẹ anh đừng có gọi tôi là anh em! Ông chủ của Detrick đang ở đâu!?"

Bỗng nhiên, cánh cửa phía sau tôi bị đạp mạnh.

"Tìm tôi à?"

Sau đó, phía sau đầu tôi hứng chịu một cú đánh thật mạnh, như thể nó có thể làm nát xương sọ của tôi vậy.

Tôi ngã xuống sàn nhà, trong mơ màng thấy một người đàn ông trung niên đứng trước mặt tôi, nắm lấy con dao của tôi rồi nói, "Không ngờ, cậu ra tay cũng ác đấy."

"Liễu Thạch Thành?" tôi hỏi.

"Lý Đồng, tiến sĩ Lý, tôi đã theo dõi cậu suốt bốn năm rồi, sao cậu lại nghĩ tới chuyện đi tìm tôi thế?"

Tại một phòng thí nghiệm nhỏ trên tầng thượng của tòa nhà Detrick.

Chúng buộc tôi vào một chiếc ghế, Liễu Thạch Thành nói với tôi: "Đúng, Khâu Tiểu Ngọc bị tôi giết, nhưng trước khi giết, chúng tôi đã chơi với cô ta trong sáu giờ."

Hắn đặt một chiếc ipad trước mặt tôi, mở một đoạn video, rồi đẩy độ sáng và âm lượng lên đến mức tối đa.

Đó là đoạn video ép buộc Khâu Tiểu Ngọc phải thú nhận.

Tiếng kêu đau, khóc lóc, tiếng nổ của điện, ngay cả khi nhắm mắt cũng không thể tránh được.

Tôi cố gắng giãy dụa như điên, dây thừng cạo trên cơ thể tôi để lại vô vàn những vết máu, tôi muốn chửi bới nhưng chúng đã sớm bịt miệng tôi rồi.

Đoạn video đó kéo dài hơn một tiếng đồng hồ, còn sự tức giận của tôi khiến tôi gần như kiệt sức.

Sau đó, Liễu Thạch Thành lấy một cái búa sừng cừu ra.

"Tiến sĩ Lý, tôi biết cậu đang rất tức giận, nhưng đó chính là điều tôi muốn. Cậu sẽ sớm nhận ra rằng, dù cậu có tức giận đến mấy, cũng không thể chống lại chúng tôi được đâu."

"Tôi không vội hỏi cậu, nhưng tôi sẽ phá vỡ tất cả ý chí của cậu, khi cậu tuyệt vọng, tự nhiên sẽ nói cho tôi biết, dữ liệu đang ở đâu!"

Hắn ta bảo đồng bọn giữ chặt tay tôi, sau đó nhắm thẳng cái búa vào rồi giơ lên cao.

Xương gãy nát, cơ thịt nát bấy.

Đầu búa đập xuống khiến máu của tôi bắn lên không trung, rồi lại rơi xuống.

Gọn gàng, nhanh chóng và không chút do dự.

Tôi biết tại sao Tiểu Ngọc lại làm điều đó. Tôi biết tại sao cô ấy không để ý đến tính mạng của mình mà vẫn muốn bám trụ vào Detrick không buông.

Những kẻ đó, là quỷ dữ.