Cuộc Gọi Từ Tương Lai

Chương 9



*Khâu Tiểu Ngọc

"Công ty Detrick các người, đâu chỉ có mỗi chuyện về vắc xin. Dưỡng da cho trẻ em có chứa corticosteroid, thêm thành phần thuốc giảm huyết áp vào sản phẩm chăm sóc sức khỏe, thuốc điều trị bệnh thận có độc tính đối với gan, chuyện mà các người làm, vẫn còn nhiều lắm."

"Tốt lắm, thứ tôi muốn chính là những cuộc điều tra này. Tôi có thể trả tiền, nhưng mà các người phải ngậm miệng."

"Đương nhiên là tôi có thể ngậm miệng, nhưng tôi chỉ điều tra về vắc xin thôi, còn những gì mà tôi vừa nói là người khác điều tra."

"Ai điều tra?"

"Cái đó thì chúng tôi cũng không biết, ngành của chúng tôi có tính cạnh tranh cao, những gì họ đang điều tra đều được bảo mật."

"Vậy vừa nãy cô nói..."

"Mấy cái đấy chỉ là nghe ngóng được thôi, nhưng mà nhìn dáng vẻ của ông thế này, lẽ nào những chuyện đó đều là thật sao?"

"Khâu Tiểu Ngọc, cô đang chơi tôi đấy à?"

"Tôi không chơi ông, tôi quả thật biết rất nhiều chuyện, nhưng chúng ta phải từ từ nói chứ."

"Cô biết cái gì? Nói hết cho tôi biết đi."

"Tôi biết rất nhiều, ví dụ như… ông."

"Tôi?"

"Xuất thân của ông, quá khứ của ông, nội tâm của ông."

"Khâu Tiểu Ngọc, cô từng điều tra về tôi sao?"

"Ông sinh ra ở Hồng Kông, bố ông mất sớm, mẹ ông thông qua người môi giới, lấy được chồng người Mỹ, những năm 90, ai cũng nghĩ Mỹ là thiên đường, nhưng khi sang rồi ông mới biết người Mỹ đó chẳng qua chỉ là một người dân lao động tay chân mà thôi, nơi mà ông sinh sống nằm đối diện với khu phố của cộng đồng người da đen. Ông bị cả người da trắng lẫn người da đen bắt nạt, thỉnh thoảng có những đêm, ông bắt gặp cảnh mẹ mình bị cha dượng đánh đập”.

"Khâu Tiểu Ngọc, cô không nên nói những chuyện này."

"Nhưng ông rất thông minh, nhận học bổng toàn phần vào một trường đại học tốt, sau này vào làm việc trong dược phẩm Detrick, sau đó quay về Trung Quốc trở thành ông chủ ở khu vực phía Nam. Trong phút chốc, trở thành người bề trên."

"Khâu Tiểu Ngọc, cô là phóng viên điều tra tốt nhất mà tôi từng thấy, cũng là người phụ nữ quyến rũ nhất mà tôi từng gặp. Nhưng nếu như cô vẫn không chịu im miệng..."

"Vốn dĩ ông muốn kiếm đủ tiền để đưa mẹ về, anh còn mua hai căn biệt thự ở Thâm Thành. Nhưng khi mọi thứ đã chuẩn bị xong xuôi, thì mẹ ông lại tự tử ở New York rồi."

Ông ta sững người một lúc, rồi bất ngờ tóm lấy cổ tôi, nhấc tôi lên, đẩy tôi lên bàn thí nghiệm phía sau.

"Khâu Tiểu Ngọc! Cô dám sỉ nhục tôi!"

Ông ta gầm gừ, cuối cùng cũng nổi giận rồi.

Thời cơ hoàn hảo.

Tôi chộp lấy ngọn đèn cồn trên bàn thí nghiệm, đập thẳng vào đầu của ông ta.

Mắt ông ta bị rượu làm cho cay mắt, đưa tay lên lau.

Lợi dụng sơ hở này, tôi chộp lấy một mảnh vỡ của ngọn đèn cồn, đâm thẳng vào cổ Liễu Thạch Thành.

Nhưng phản ứng của lão quá nhanh, cổ lão chỉ bị cắt ra một vệt máu, lão lập tức giữ chặt cổ tay tôi, xoay 180 độ.

Khoảnh khắc cổ tay bị gãy, mảnh vỡ sắc bén đó đã bị lão đoạt lại từ tay tôi. Lão vung mạnh một cái, cứa vào cổ của tôi.

Cảm giác đau nhói chỉ như thoáng qua.

Tôi cảm thấy một luồng hơi ấm ùa ra từ cổ của mình, lấy đi tất cả sức lực của tôi chỉ trong tích tắc.

*Lý Đồng

"Thế nào, Tiến sĩ Lý!"

Sau khi mu bàn tay phải đã nát nhừ, Liễu Thạch Thành mới chịu dừng búa, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, kiểu tóc thanh tú đã hoàn toàn rối tung.

Lão xé kéo phăng miếng vải ra khỏi miệng tôi.

"Số liệu điều tra của Khâu Tiểu Ngọc từ bốn năm trước, đang ở đâu, nói cho tôi biết."

Người tôi run lên dữ dội vì cơn đau, nên lão đã tát vào mặt tôi hai cái.

"Tiến sĩ Lý? Dữ liệu đang ở đâu?"

Tôi nhìn vào biểu cảm điên cuồng của lão, "Tôi đột nhiên, hiểu ra một chuyện."

"Chuyện gì?"

"Ông sợ Tiểu Ngọc, ông sợ lắm rồi."

Lão trừng mắt nhìn tôi, híp mắt, "Cậu đang giễu cợt tôi đấy à?"

"Không, tôi muốn nói với ông rằng, tôi không phải là Tiểu Ngọc. Bây giờ tôi có thể cho ông biết thứ đó đang ở đâu. Nhưng tôi có một điều kiện."

*Khâu Tiểu Ngọc

Nhìn thấy vết máu trên cổ tôi, Liễu Thạch Thành sợ hãi lùi lại hai bước.

"Cô... thực chất là cô đang muốn chết." Lão run rẩy nói.

Đúng, tôi chỉ muốn chết.

Sau khi Liễu Thạch Thành giàu có rồi, lão đã từng học cách tự vệ trong rất nhiều năm. Mà khi tôi khiêu khích lão, tôi đã lên kế hoạch sử dụng các biện pháp đối phó theo bản năng của lão để tự kết liễu bản thân.

Đương nhiên, nếu như kỹ năng tự vệ của lão quá kém, tôi cũng sẽ tìm một lúc nào đó để tự sát, nhưng mà như thế thì sẽ khó ra tay hơn.

Tôi thực sự chỉ muốn chết.

Chết ở đây, mới có thể khiến cho người của Detrick cảm thấy an tâm, cũng có thể khiến cho gia đình tôi, cũng như Lý Đồng, không dính phải mớ rắc rối này.

Và đây cũng là cách duy nhất để tôi có thể đưa ra số dữ liệu đó.

*Lý Đồng

"Vậy là đúng quy trình rồi đấy! Tiến sĩ Lý! Đưa ra điều kiện mới là sáng suốt nhất, cậu muốn tiền, hay muốn nhà?"

"Tôi sẽ nói cho ông biết dữ liệu ở đâu, còn ông nói cho tôi biết Tiểu Ngọc đang ở đâu."

"Cậu nói cái gì cơ?"

"Thi thể... của Tiểu Ngọc, được chôn ở đâu?"

Lão sững người một lúc, "Có quan trọng không?"

"Vốn dĩ tôi muốn cưới cô ấy, nhưng ông đã giết chết cô ấy rồi, bây giờ, tôi muốn chôn cùng một chỗ với cô ấy. Ông nói xem, có quan trọng không!?"

*Khâu Tiểu Ngọc

"Gọi xe cứu thương, gọi xe cứu thương!" Liễu Thạch Thành hét lên, "Khâu Tiểu Ngọc, cô không được chết! Cô phải nói cho tôi biết..."

Liễu Thạch Thành quỳ bên cạnh tôi, không ngừng gầm lên.

Nhưng tôi không thể nghe rõ được nữa rồi, một làn sóng đen cuộn quanh tầm nhìn của tôi, từ từ trôi dạt đến gần trung tâm, cơn buồn ngủ ngày càng dữ dội.

Cuối cùng, tôi hoàn toàn chìm trong bóng tối, trong đầu chỉ còn những giọng nói xa xăm.

"Khi anh trở về, sẽ cho em một bất ngờ thật lớn."

Đó là những lời anh hứa khi tạm biệt tôi cách đây vài ngày trước khi lên chuyến bay đến dự hội thảo.

"Anh sẽ không hối hận, em có tin hay không thì tùy."

Đó là những gì anh ấy nói với tôi trong tương lai.

"Làm bạn gái anh nhé."

Đó là lời tỏ tình với tôi vào nửa đêm cách đây vài năm.

Lý Đồng, em thích anh lắm.

*Lý Đồng

"Cười cái gì? Tiến sĩ Lý, buồn cười lắm sao?"

“Hóa ra là ở đó, vậy mà các người lại chôn cô ấy ở đó.” Tôi cười, “Hồ nước nhân tạo ấy, tôi còn cùng cô ấy chèo thuyền ở đó nữa.”

"Được rồi, bây giờ hãy cho tôi biết, dữ liệu đang ở đâu."

"Vừa nãy ông đã nói cho tôi biết rồi đấy."

"Vừa nãy, tôi nói ư?"

"Phải. Dữ liệu đó, vẫn luôn ở trong cơ thể của Khâu Tiểu Ngọc. Trước khi cô ấy ra khỏi biệt thự của giáo sư Tôn, cô ấy đã nuốt ổ USB rồi."

Liễu Thạch Thành sửng sốt một lúc, sau đó đột nhiên hét lên: "Chúng mày, mau đi tìm xác chết!"

"Đã muộn rồi giám đốc Liễu, các người không nhanh bằng cảnh sát được đâu."

"Mày… Mày cài máy nghe lén đấy à? Không thể nào! Tao đã lục soát người mày rồi mà!"

“Không phải ở trên người tôi,” tôi chỉ vào Cao Lôi vừa mới băng bó đùi, “Ở bên chỗ đàn anh của tôi kia kìa, lúc đánh hắn, tôi có hơi tiện tay.”

Cánh cửa phòng thí nghiệm bật mở.

Mấy cảnh sát đồng loạt xông vào, Châu Dã bước vào cuối cùng, cử chỉ lạnh lùng, miệng phì phèo điếu thuốc.

"Liễu Thạch Thành, con mẹ mày, mày xong đời rồi!"

Cảnh sát lần lượt giơ súng lên, dưới họng súng, không một ai dám kháng cự.

Sau khi tất cả mọi người đều đã bị còng tay, Châu Dã mới cởi dây trói cho tôi.

Anh ta nói đúng là nhìn không ra, anh thực sự rất cừ khôi, mau đi bệnh viện đi.

Tôi nói anh có thể cho tôi mượn một chiếc còng tay khác được không.

"Làm gì?"

"Nghe nói dùng còng tay đánh người sẽ rất đau."

"Đau? Nếu như đau thì phải là chùy sừng cừu ấy. Đừng đánh chết đấy, nếu không sẽ bị coi là phòng vệ quá mức."

*Lý Đồng

Ngày hôm đó, tổng cộng đã có ba cảnh sát giúp tôi đè Liễu Thạch Thành ra, làm gãy nhiều xương sườn, cổ tay phải và xương chày ở chân trái của lão.

Về sau Châu Dã không cho tôi tiếp tục nữa, nói rằng ít nhất cũng phải để lại cho lão một cái gì đó để có thể chống đỡ khi hầu tòa.

Tôi biết đó chỉ là một cái cớ, anh ta sợ một lúc nào đó tôi không chịu nổi, sẽ ra tay giết người.

Sáng sớm

*Lý Đồng

Vào lúc 4 giờ 45 phút sáng, Châu Dã nhận được một cuộc gọi từ đồng nghiệp của mình, nói rằng thi thể của Tiểu Ngọc đã được trục vớt từ vành đai xanh bên hồ, bác sĩ pháp y đã trực tiếp lấy ổ USB ra ngay tại hiện trường, bởi vì nó được làm bằng hợp kim nhôm, và nội dung bên trong gần như vẫn còn nguyên vẹn.

Châu Dã hỏi tôi có muốn đến hiện trường để xem không.

Tôi nói không thể, tôi đã nhìn thấy thi thể của cô ấy một lần rồi, tôi không muốn nhìn lại thêm lần nào nữa.

"Chắc cô ấy cũng không muốn tôi nhìn thấy cô ấy như vậy."

Sau đó anh ta đưa tôi đến bệnh viện để xử lý vết thương, rồi lại đưa tôi về nơi sinh sống.

Trên đường đi, anh ta hỏi vì sao bốn năm sau đột nhiên lại có manh mối.

Tôi nói, anh sẽ không tin đâu, chính Khâu Tiểu Ngọc đã nói với tôi những điều đó.

Anh ta nói, tôi tin.

Khi chúng tôi chia tay, anh ta đã chào tôi theo kiểu quân đội.

*Lý Đồng

Khi về đến nhà, tôi thấy di vật của Khâu Tiểu Ngọc vẫn còn vương vãi trên mặt đất, vì vậy tôi cố chịu đau, sắp xếp lại mọi thứ.

Đóng gói tất cả thật gọn gàng, và cuối cùng, là chiếc điện thoại.

Giống như buổi hoàng hôn lần đầu tiên tôi lật nó lên.

Pin 2%.

Không có thẻ SIM.

Không có tín hiệu.

Như thể không có gì thay đổi.

Nhưng thực tế, mọi thứ đều đã thay đổi rồi.

Tôi không sạc nữa, đặt nó vào trong một chiếc hộp có nắp đậy.

Mưa bão đã tạnh.

Phép màu đã xuất hiện rồi, nhưng tôi vẫn chẳng thể nào cứu được cô ấy.

Vết thương trên tay đau nhói, hóa ra băng vết thương đã thấm đẫm nước mắt.

Tinh

m thông báo cho tin nhắn SMS.

Cho dù đó là ai, bây giờ tôi cũng chẳng còn muốn quan tâm đến.

Nhưng mà…

Tinh

Đây là, thông báo SMS từ chiếc điện thoại di động cũ đó!

Nó vẫn nhận được tin nhắn ư?

Ngoại trừ cô ấy ra, còn có thể là tin nhắn của ai nữa cơ chứ…

- Tin nhắn từ Khâu Tiểu Ngọc (15-07-2015)

"Chẳng ngủ được. Giờ này chắc anh cũng đã ngủ rồi ha. Nhưng em lại có chuyện muốn nói với anh này."

"Ài, thôi bỏ đi, không nói nữa, nói ra chỉ sợ sẽ thất vọng, Lý Đồng thật ra anh cũng rất ngốc đó, thôi được rồi, anh ngủ ngon nhé, cuối tuần gặp lại."

- Khâu Tiểu Ngọc (2015)

Sau khi gửi tin nhắn thứ hai, tôi tự tát vào đầu mình hai cái thật mạnh.

Xấu hổ làm sao.

Tôi thậm chí còn chủ động gửi tin nhắn cho cái tên đầu heo ấy nữa chứ!?

Thành thật mà nói, lẽ nào biểu hiện của tôi vẫn còn chưa rõ ràng hay sao?

Tên họ Lý đó đã rủ tôi đi chơi suốt ba ngày cuối tuần liên tiếp, cả ba lần đó tôi đều có mặt!

Mà lần nào cũng đắp mặt nạ vào tối hôm trước, rồi gội đầu, trang điểm vào sáng sớm hôm sau!

Có dễ dàng gì đâu!

Kết quả, thế mà anh ấy lại chẳng tỏ tình, lợi hại thật đấy, hẹn hò với tôi, nhưng lại không tỏ tình.

Nhưng mà anh ấy không tỏ tình, tôi cũng mất ngủ theo là cái tình tiết gì đây?

Tôi còn... gửi tin nhắn cho anh ấy nữa.

Sỉ nhục!

Này thì có khác gì với việc trực tiếp nói câu "Em thích anh" cơ chứ.

Chờ đợi...

Vậy thì tại sao không trực tiếp nói với anh ấy rằng "Em thích anh".

Gọi điện đi nào, nói luôn đi nào.

Nhưng mà…

Bây giờ là năm giờ sáng, chắc là anh ấy đã ngủ rồi nhỉ?

Ngủ thì ngủ đi, chừng nào dậy rồi nói!

2015—2022

"Alo?"

"Vãi chưởng, Lý Đồng anh nghe điện thoại đấy à? Anh vẫn còn chưa ngủ ư!?"

"Vẫn chưa."

"Vậy thì đúng lúc rồi. Lý Đồng, bây giờ em muốn nói với anh một chuyện này, một chuyện vô cùng nghiêm túc!"

"Để anh nói trước đi."

"Hả?"

"Khâu Tiểu Ngọc, anh thích em."

"Ơ vãi."

"Khâu Tiểu Ngọc, anh là một người không giỏi nói chuyện, thẳng thắn, ngu ngốc, đần độn, có đôi khi anh thậm chí còn không thể biết được rằng em có đang trang điểm hay không, có đôi khi cũng không nhìn ra có phải em đang giận hay không... Anh biết anh nên tỏ tình với em sớm hơn, nhưng anh cứ luôn sợ em từ chối. Em rất xinh đẹp, là cô gái xinh đẹp nhất mà anh từng gặp, anh đã thích em ngay từ cái nhìn đầu tiên rồi, nhưng cho đến nay, anh vẫn luôn cảm thấy, anh không hề có tư cách để được em thích đến như thế."

"Anh gọi đây là… không giỏi nói chuyện ư?"

"Chuyện này anh cũng đã suy nghĩ rất lâu rồi mà, cũng chưa từng dám nói cho em biết."

"Thế bây giờ không nhịn nổi rồi hả?"

"Ừ, anh nhớ em quá rồi."

"Anh chỉ mới rời xa em có vài giờ thôi mà."

"Phải đó, anh mới chỉ xa em có mấy tiếng thôi."

* Lý Đồng

Giờ phút này, cuối cùng tôi cũng biết tại sao Khâu Tiểu Ngọc luôn nói với tôi rằng tôi đã tỏ tình với cô ấy trước.

Hóa ra người đã tỏ tình với cô ấy chính là tôi của năm 2022.

Cuối cùng tôi cũng hiểu rằng, hóa ra điều khiến chiếc điện thoại này xuyên không được, không phải là do cơn giông bão ngày 14 tháng 7.

Nói đúng hơn là nỗi nhớ mà tôi dành cho cô ấy.

*2015—2022

"Làm bạn gái của anh nhé."

"Được."

*2015—2022

"Nhưng Lý Đồng à, giọng nói của anh... có phải anh đang khóc không?"

"A? Không có."

"Ha ha ha ha một người đàn ông lớn tướng như anh, có việc tỏ tình thôi mà cũng khóc là sao!?"

"Thật sự không có."

"Không tin!"

"Tin hay không tùy em."

"Vậy nếu như chúng ta đã yêu nhau rồi, thì phải đặt ra một quy tắc thôi, sau này khi gọi điện thoại, đầu tiên anh phải gọi là “Em yêu à” đã."

"Không thành vấn đề, em yêu à."

"Ngoan ghê ta."

"Nhưng mà, anh cũng có một quy tắc."

"Anh nói đi."

"Nếu như có một ngày, em muốn bí mật điều tra ngành công nghiệp dược phẩm..."

"Lý Đồng, làm sao anh biết?"

"Nếu như, gặp phải chuyện liên quan đến công ty dược phẩm lớn, nhớ kỹ, anh có thể cung cấp dữ liệu thử nghiệm, anh làm việc cho viện có đủ thẩm quyền, anh còn thông minh hơn cả những giáo sư già kia, quan trọng nhất là, anh sẽ luôn sát cánh bên em."

"Anh… Sao anh đột nhiên lại nói đến những chuyện này?"

"Hãy nhớ những gì mà ngày hôm nay anh đã nói, cầu xin em đấy, em yêu à."

*Lý Đồng

Chúng tôi nói chuyện thêm một hồi lâu nữa.

Cuối cùng, cô ấy nói rằng khi nào cô ấy tỉnh dậy sẽ gọi cho tôi ngay, còn nói rất nhiều lời tạm biệt rồi mới cúp máy.

Hóa ra, đây là cách mà chúng tôi đã bắt đầu...

Lần này, tôi không nói với cô ấy rằng tôi đến từ tương lai, tôi cũng không nói với cô ấy về cái chết.

Bởi vì tôi biết rất rõ rằng, dù tôi có cố gắng thay đổi lịch sử như thế nào đi chăng nữa thì cũng không có gì đảm bảo rằng Tiểu Ngọc sẽ quay trở lại.

Nếu tôi thực sự không thể cứu cô ấy, thì ít nhất, tôi không nên phá vỡ hạnh phúc của cô ấy vào lúc này.

Kết thúc rồi, tôi ngã ngồi trên mặt đất, mặc dù cơ hội rất nhỏ, nhưng tôi không thể không hy vọng, hy vọng những thứ trước mắt sẽ thay đổi dù chỉ một chút.

Cũng giống như mọi lần khi dòng thời gian bị thay đổi.

Nhưng, rất lâu, rất lâu…

Cả căn nhà, vẫn chìm trong một mảng tĩnh mịch.

Đợi đến khi bầu trời hơi ửng đỏ, ánh sáng từ từ tràn vào trong căn phòng.

Tôi chợt nghe loáng thoáng, một tiếng khóc.

Tiếng khóc của một đứa trẻ.

Đó không phải là ảo giác.

Vì tiếng khóc đang dần trở nên rõ ràng hơn, cùng với ánh đèn đằng xa, ngày càng trở nên rõ ràng, sáng tỏ.

"Ông xã!" Tôi nghe thấy tiếng Tiểu Ngọc hét lên.

"Anh đang ở đâu vậy ông xã?"

"Tử Hiên nhà anh lại làm loạn rồi đây này!"

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!