Cuộc Sống Của Hai Người Ở Rừng Rậm

Chương 90: Nồi canh gà



Lần cuối cùng họ đến chân núi lửa là vào đầu tháng hai. Tuy tuyết phủ nhưng nhiệt độ lúc đó cao hơn bây giờ rất nhiều. Thấp nhất là âm hai mươi độ. Hiện tại, cao nhất là khoảng âm hai mươi lăm độ, nhưng nếu có gió thổi, thì có thể sẽ thấp hơn âm ba mươi độ cũng không chừng.

Vì vậy, việc giữ ấm là vô cùng quan trọng.

Hà Điền và Dịch Huyền đưa thuyền ra khỏi kho, đặt giày trượt băng, lều, củi và nhiều đồ lặt vặt chất lên trên xe kéo của Gạo sau đó đắp một cái chăn bông cũ lên. Chỗ ngồi của xe trượt cũng được phủ một lớp áo bọc ghế làm bằng chăn cũ, để người chui vào, như một cái kén mập mạp vậy.

Lò sưởi, hay còn gọi là đồ sưởi bỏ túi, là thứ mà hồi nhỏ Hà Điền hay dùng. Ông nội đã làm nó cho cô từ một chiếc lon sắt. Nó chỉ lớn hơn lòng bàn tay một chút, phẳng và có hình dạng như một cái vỏ sò, hai mảnh được mở ra, bên trong có khảm một số lỗ, có thể cho than vào, đốt lên, bỏ vào trong một lớp vỏ được làm từ cây mây, rồi bọc thêm một lớp vải bông nữa, cột một sợi dây vào, sau đó có thể đeo lên cổ để ở trong ngực áo.

Lúc nhỏ Dịch Huyền cũng dùng một cái tương tự, nhưng đó là lò sưởi tay, trên lớp đồng được đúc thành từng khứa, nhìn giống như một quả bí đỏ nhỏ, sau khi mở nắp ra sẽ thấy bên trong có hai lớp, khi cần dùng thì lấy lớp trên ra, đổ nước vào bên trong lò, sau đó cho than vào lớp bên trên đốt lên rồi đặt vào lại. Bởi vì có nước nên lò sưởi sẽ không bị quá nóng.

Sau khi nhìn thấy lò sưởi của Hà Điền, ​​anh cũng đi tìm mấy lon thiếc cất trong kho để làm một chiếc tương tự. Hà Điền thì đan vỏ mây và làm túi vải cho anh.

Anh cho than vào đốt lên, đeo ở trước ngực, quả nhiên ấm áp vô cùng.

Đừng đánh giá thấp một cái lò nhỏ như vậy. Gạo và Lúa Mì có lông dày và là những loài sống tự nhiên ở những vùng cực lạnh, chúng có khả năng thích nghi với thời tiết cực lạnh hơn con người rất nhiều. Con người thì chỉ có thể thích ứng với tự nhiên, dùng trí tuệ của mình để chế tạo công cụ, hoặc lấy lông của các loài động vật khác rồi quấn chúng vào mình.

Cũng tỷ như Lúa Mì, sau khi Hà Điền lái xe trượt đi, Dịch Huyền muốn ôm nó, nhưng nó lại muốn nhảy xuống và chạy theo con thuyền bị kéo đằng sau xe trượt. Chạy được nửa tiếng, rốt cuộc nó hơi mệt nên tăng tốc độ, nhảy lên thuyền ngồi một lúc rồi lại nhảy xuống tiếp tục chạy.

Nói thẳng ra, nếu cả đội chỉ có Lúa Mì và Gạo thì có lẽ chỉ cần một ngày là chúng đã tới được thung lũng của khu vực núi lửa. Nhưng bởi vì có hai con thú hai chân không có lông rậm là Hà Điền và Dịch Huyền nên mới kéo dài thời gian đến hai ba ngày.

Có lò sưởi, tuy rằng cứ mười phút phải dậm chân một lần vì lạnh, cảm thấy toàn bộ phần đầu như muốn bị đóng băng, thế nhưng họ cũng không bị rùng mình.

Rùng mình là phản ứng khi cơ thể mất quá nhiều nhiệt độ, nếu như ngồi ở trên xe trượt mà bắt đầu rùng mình, vậy thì phải tìm chỗ tránh gió và dừng lại, nhóm lửa, nghỉ ngơi một lúc.

Suốt chặng đường họ đều không dừng lại, hơn bốn giờ đồng hồ mới đến được nơi nghỉ chân.

Vì lên núi lửa trước gần một tháng, họ không chỉ phải đối mặt với nhiệt độ của tháng Giêng, mà còn phải đối mặt với thời gian ánh nắng mặt trời ngắn lại.

Khi thời tiết đẹp, nắng có thể kéo dài đến gần bốn giờ chiều, nếu thời tiết không tốt, tầm nhìn sẽ bị hạn chế ngay sau ba giờ chiều và nhiệt độ sẽ giảm xuống nhanh chóng, nếu có thêm gió và tuyết thì nếu không có nơi trú ẩn an toàn, tính mạng sẽ gặp nguy hiểm.

Trải qua một đêm trong nhà nghỉ, sáng hôm sau trời bắt đầu đổ tuyết.

May mắn là tuyết cũng không lớn.

Hà Điền và Dịch Huyền tiếp tục tiến về phía trước.

Ngày hôm qua, sau khi rời sông tiến vào rừng, tốc độ tiến lên đột nhiên chậm lại, nhưng hôm nay, sau hai tiếng đi bộ đến khu rừng mà trước đó họ đã chặt tỉa, mọi chuyện trở nên thuận lợi hơn. Ra khỏi rừng cây, trên tuyến đường phải đi qua hai hồ nước đóng băng, thuyền tuy phải di chuyển lên xuống, nhưng có thể băng qua hai hồ nước này đi đường tắt, tốc độ cũng lập tức nhanh hơn.

Sau khi băng qua hồ nước, thời tiết trở nên xấu hơn.

Đám người Hà Điền không dám dừng lại, chỉ có thể cắn răng đi tiếp, hơn nữa còn phải tăng tốc độ.

Cuối cùng, trước khi trời tối, ước chừng khoảng bốn giờ, họ đến được bờ sông đầy cá hồi chết.

Lần đầu tiên nhìn thấy nhiều quạ tụ tập lại với nhau như vậy, Lúa Mì rất thích thú, sau khi sủa vài tiếng, nó chạy đi đuổi quạ.

Gạo thì biết mấy con chim đen này không dễ gì khiêu khích đâu, mày có phớt lờ chúng, chúng cũng sẽ đến mổ đuôi mày, nhổ vài sợi lông rồi đem về tổ để làm chăn và trang trí, mày còn muốn đuổi theo chúng à? Ha ha. Nó nhàn nhã nhìn Lúa Mì.

Quả đúng như vậy, khi Hà Điền xoay người đi cất đồ vào nhà nhỏ lợp tôn, Lúa Mì gặp nạn, quặp đuôi chạy về khóc kể. Dịch Huyền ôm nó vào lòng an ủi. Sau đó, anh lấy trong túi ra một cái ná làm bằng da và một hộp đá, bắn vào mấy con chim kia, ngay cả mấy con quạ đậu trên xe trượt và trên thuyền cũng bị anh bắn bay đi.

Hà Điền ở trong nhà đốt lửa lên, nghe thấy ngoài cửa có tiếng Lúa Mì sủa, Dịch Huyền thì cười ha hả, cô đẩy cửa ra xem: "Đây là lý do anh làm ná hả?"

Dịch Huyền quay đầu lại cười nói: "Ừ! Năm ngoái lúc đến đây anh đã nghĩ, khi trở lại anh nhất định phải dạy cho lũ quạ này một bài học - Ối!"

Trước khi anh nói xong, hai con quạ lần lượt tấn công anh, Dịch Huyền xua đuổi một con, còn con kia thì bay từ trên mái nhà xuống, mổ vào nón của anh và kêu lên một cách đầy kiêu hãnh.

"Quạ —— "

Ngay sau tiếng kêu, một bầy quạ bay xung quanh Dịch Huyền và Lúa Mì lao về phía họ, khi quạ bay đến thì trong tầm mắt họ chỉ toàn là bóng đen, họ sợ hãi không còn muốn thể hiện nữa, nhanh chóng lui vào nhà.

Hà Điền nhìn hai kẻ chật vật kia, cười ha ha.

Dịch Huyền khó chịu: "Sao em với Gạo đều như nhau vậy? Hả hê lắm hả?"

Hà Điền vuốt đầu Gạo: "Em không hả hê, mà là vì lúc này em biết, nơi đây vốn là địa bàn của quạ, chúng ta là khách, chúng vốn không chủ động công kích chúng ta, chỉ là muốn chọc một chút mà thôi, chúng ta trốn ở trong nhà là được rồi, anh còn muốn cho chúng bài học làm gì."

Trong lúc đang nói chuyện, anh nghe thấy tiếng răng rắc trên cửa, mái và tường của căn nhà bằng tôn này — lũ quạ thật sự bị chọc giận và muốn tấn công nhà nhỏ của bọn họ! Trong lúc nhất thời, tiếng quạ kêu, tiếng vỗ cánh và tiếng va đập không ngừng phát ra.

Hà Điền cau mày, Dịch Huyền cắn môi dưới, Lúa Mì quặp đuôi, Gạo thì "phịch" một tiếng, thải một đống phân xuống đất.

May là quạ trút giận một lúc rồi bay đi, cũng có thể là do trời tối không nhìn rõ nên chúng lần lượt trở về tổ, không tấn công vào nhà nhỏ nữa, nếu không thì đêm nay thật sự rất khủng bố.

Nửa đêm, gió lạnh gào thét, vách nhà bằng tôn thỉnh thoảng lại thổi ầm ầm, tưởng như có thể sập xuống bất cứ lúc nào. Dịch Huyền và Hà Điền nằm trong túi ngủ của mình, sát gần nhau, trong bếp sắt bên cạnh phát ra tiếng "tích tích" do lửa cháy.

Buổi sáng, Hà Điền và Dịch Huyền nhẹ nhàng mở cửa ra, trước cửa đã đọng lại một lớp tuyết dày khoảng hai mươi ba mươi cm.

May mắn là khí trắng vẫn đang bốc hơi trên mặt sông, và nước sông vẫn chảy dưới tác động của năng lượng địa nhiệt.

Họ kéo thuyền xuống sông, chèo thuyền và đi ngược dòng.

Từ đây, họ không cần phải đi trên tuyết nữa mà có thể đi đường thủy, dọc theo con sông để đến thung lũng suối nước nóng dưới chân núi lửa.

Càng về thượng nguồn, nhiệt độ của sông càng cao. Đến trưa, Lúa Mì ghé vào mạn thuyền, hơi chần chừ một chút, rồi nhảy xuống nước, bơi theo Gạo.

Hà Điền và Dịch Huyền cũng cởi áo khoác lông dày cộp ra, chỉ mặc quần áo đệm bông.

"Năm ngoái khi đến đây, anh đã cảm thấy rất thần kỳ. Thỉnh thoảng trên mặt sông có sương mù đậm, chỉ có thể nhìn thấy cách xa hai ba mét, nhưng em dường như biết rất rõ về con sông này, không hề có một chút do dự nào cả. Làm cách nào mà em có thể phân biệt được đường đi như vậy?" Dịch Huyền kéo mái chèo và nhìn kỹ hoàn cảnh xung quanh, nhưng vẫn không thấy manh mối gì.

Hà Điền khẽ cười: "Thật ra cũng không có gì huyền diệu cả. Em thả xuôi theo dòng nước thôi mà. Cứ theo dòng sông yên tĩnh nhất mà đi tiếp là được."

Dịch Huyền như có điều suy nghĩ.

Anh vô cùng chắc chắn rằng, kỹ năng này anh không dễ dàng gì mà học được.

Họ không dừng lại ở khu rừng thông nơi họ đã dừng chân năm trước, thay vào đó, họ tiếp tục chèo thêm một lúc nữa, rẽ vào khúc cua, rồi lại chèo thêm hơn nửa tiếng nữa thì mới cập vào bờ.

Trên bờ là một mảnh rừng thông xen lẫn một ít vân sam.

Lúa Mì vừa lên bờ, còn chưa kịp vẫy khô nước trên lông thì đã hướng về phía một cây thông sủa um lên.

Dịch Huyền ngẩn đầu nhìn lên, ngay lập tức nổ súng, Lúa Mì nhảy ra, chạy vào trong bụi cỏ, khi Hà Điền và Dịch Huyền đang lấy lều vải xuống thì thấy nó ngậm một con gà tuyết mập mạp trở về.

Họ dựng lều, đốt lửa trại, đun sôi một nồi nước, mỗi người uống trước một ly trà, sau đó lại bắc nồi lên, làm sạch con gà vừa bắt được cho vào nồi, thêm nấm hương, nấm dại và một chút muối vào hầm từ từ. Cuối cùng thì Hà Điền và Dịch Huyền cũng có thể thư giãn một chút.

"Thật ra trước khi chúng ta khởi hành, em có hơi lo..." Hà Điền dựa vào người Dịch Huyền, chậm rãi uống trà táo đỏ trong chiếc ly sắt nhỏ, quay đầu lại nhìn anh: "Em rất sợ sẽ có bão tuyết, hoặc là khi đến sông rồi thì lại phát hiện nước sông đã bị đóng băng. Em chưa từng đến đây vào tháng Giêng nên cũng không biết."

Dịch Huyền vuốt tóc mai trên thái dương cô: "Sao em không nói với anh? Nếu em nói ra, chúng ta đợi thêm một thời gian nữa rồi đi."

Hà Điền có chút ngượng ngùng, cắn môi, thì thào nói: "Em... em nhớ, vào thời điểm này năm ngoái, anh hình như... ừ thì..." Cô nhìn anh, đôi gò má ửng đỏ: "Khi đó anh có vẻ ngưỡng mộ em lắm!"

Dịch Huyền nở nụ cười: "Ừ. Em rất lợi hại! Bây giờ anh cũng nghĩ như vậy đó. Nhưng năm ngoái anh còn cảm thấy sốc nữa. Nhà của em không chỉ có ngôi nhà gỗ nhỏ, mà còn có cả mấy khu rừng lân cận này. Cho đến bây giờ anh vẫn chưa từng thấy đất nhà ai mà lại rộng đến vậy."

Hà Điền gãi đầu: "Thì đó, em sợ lúc em nói 'Không được, em không biết tình hình ở chân núi lửa vào tháng Giêng như thế nào cả", híc, vậy thì không phải hình tượng của em trong lòng anh sẽ bị hủy hoại rồi sao?"

Dịch Huyền bật ra một tràn tiếng cười khẽ.

Mặc dù sau khi cân nhắc thật kỹ, Hà Điền không nghĩ rằng việc đi đến ngọn núi lửa này vào tháng Giêng sẽ quá nguy hiểm đối với mình, dù vậy, trên đường đi cô vẫn luôn có một số lo lắng. Sau khi đến chân núi lửa an toàn, trái tim treo lơ lửng này cuối cùng cũng đã có thể đặt xuống.

Sau khi ninh nhừ canh gà, Hà Điền dứt khoát bày đầy đồ ăn ra bàn, trước tiên cho thịt viên, khoai tây viên, sủi cảo bong bóng cá vào, sau khi những thức ăn này nổi trong canh gà xoay vài vòng, kết hợp với mùi vị của canh gà, càng thêm tuyệt vời hơn nữa. Lại pha thêm nước chấm từ nước tương, dầu vừng và nước canh gà, ăn ngon đến nỗi không muốn dừng đũa luôn.

Cuối cùng lại cho miến khoai tây, mì trứng vào, vớt ra chén, chan nước canh lên ăn.

Dịch Huyền thở dài: "Nếu có thịt dê thì phải nói là tuyệt vời. Cắt thịt dê thành từng lát mỏng rồi nhúng trong nước canh đang sôi là có thể ăn được ngay. Trong nước chấm chúng ta có thể thêm một cục chao đỏ. Cái hương vị kia đó hả, ngon cực kỳ."

Nói đến đồ ăn, Dịch Huyền lại xúi Hà Điền đầu xuân này đến nhà Tam Tam ôm một con dê về: "Có dê rồi thì sẽ có sữa dê. Chúng ta cần gì sữa đặc đóng hộp nữa? Uống sữa dê cũng được, còn có thể làm phô mai ăn."

Không đợi Hà Điền hỏi, anh đã nhanh chóng nói ngay: "Anh biết cách làm! Anh còn tự tay làm rồi. Chỉ cần vải gạc và giấm trắng là được."

Sau khi nói về việc làm phô mai sữa dê, và những món ngon khác mà sữa dê có thể làm, hai người họ bắt đầu suy nghĩ lại.

"Nếu làm nhà kính xong, nuôi một vài con dê cũng được! Có thể cho chúng ăn rau thừa."

"Đúng đúng! Còn có thể mở rộng quy mô nhà kính và chia thành hai khu. Vừa trồng rau, vừa nuôi dê, vịt,... phân và nước tiểu có thể làm phân bón, lá dập nát thì trực tiếp cho chúng ăn."

"Em nghĩ nên xây vài nhà kính, hoặc chia thành nhiều khu, đề phòng có sâu bệnh, dễ lây lan."

"Còn phải mua thêm mấy cái nhiệt kế để theo dõi nhiệt độ và độ ẩm của nhà kính nữa."

"Máy đo độ ẩm có thể tự làm mà. Lúc nhỏ em chưa làm qua à? Làm từ tóc đó..."

"Nếu có thể trồng củ sen thì hay biết mấy."

"Lần này mang về một ít..."

Lửa trại ấm áp và sáng ngời, lúc thêm củi vào, những tia lửa nhỏ sẽ bay lên từng loạt cùng với tro nổi, trên ngọn thông trong rừng còn đọng lại một ít tuyết, dòng sông bên ngoài rừng chảy suốt ngày lẫn đêm, trên mặt sông mang theo sương trắng, rơi trên những bụi cây ven sông tạo thành những giọt nước nhỏ trên cành lá.

Sáng sớm, lửa trại cháy hết, nắng chiếu lên tuyết trắng giữa rặng thông, tuyết tan trở thành những giọt nước chảy dọc cành lá, lâu dần đọng lại thành những hạt băng ở đầu băng nhọn, phản chiếu ánh nắng thành cầu vồng nhỏ. Bên ngoài lều có một lớp sương muối mỏng trên mặt đất.

Hà Điền hơi vươn vai, quay mặt lại, nhìn thấy Dịch Huyền đang cười với mình, môi bất giác cong lên: "Buổi sáng tốt lành."

"Buổi sáng tốt lành."