Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí Tôn

Chương 10: Rất lợi hại sao 



“Tô Dật đúng không? Chúng tôi đã bị cậu hại thảm rồi, bây giờ bọn họ còn không cho chúng tôi ra ngoài!” Mập ngồi trên giường như thể cha mẹ đã chết mà nói: “Chút nữa cậu Dư đến, đừng liên lụy chúng tôi là được, chúng ta không thân.”

Tô Dật không hề hoảng sợ mà cười nói: “Nếu các cậu thật sự muốn ra ngoài, tôi mang các cậu ra là được.”

“Cậu biết hiện tại bên ngoài đang có bao nhiêu người không? Hội trưởng Diệp Hổ câu lạc bộ Taekwondo đích thân chặn cửa, cậu mang chúng tôi đi ra ngoài? Cậu lấy cái gì mà mang?” Vương Tuấn Lâm thật sự cảm thấy mình xui xẻo, cậu ta chỉ gặp Tô Dật ở cầu thang, thuận miệng trao đổi mấy câu, trước đó cậu ta còn nói phần mộ tổ tiên của người ta có phong thủy không tốt, như cậu ta bây giờ mới gọi là phần mộ tổ tiên có phong thủy xấu đây.

Tai bay vạ gió là để nói về tình hình như cậu ta lúc này.

Tô Dật bị Dư Tinh Hà nhắm tới là bởi vì hắn chọc người ta, nhưng cậu ta có trêu chọc ai đâu?

Nếu cậu ta chết như thế này thì đúng là nằm không cũng trúng đạn!

“Chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo? Rất lợi hại sao?” Tô Dật cũng biết Taekwondo

Từ thời nước Cao Ly năm 1955 mới đặt tên này.

Nhiều năm như vậy, Tô Dật vẫn luôn cố gắng hết sức khống chế thực lực của mình ở mức trung bình của toàn thế giới, cho dù đối thủ có mạnh đến đâu, hắn cũng sẽ cố gắng mạnh đến đó, cho đến bây giờ, hắn cảm thấy mình thực sự đã hạ đến mức không thể thấp hơn được.

Ngày xưa thần phật yêu ma hoành hành thì còn được, đánh nhau cũng có chút thú vị, sau này cũng có một số cao thủ võ lâm, chỉ là thay đổi các chiêu thức của thân thể, hắn cũng miễn cưỡng hạ thấp sức mạnh của mình.

Cho đến thời đại vũ khí nóng, cũng xem như có phần thú vị.

Nhưng đây chẳng phải là thời bình sao?

Cái gọi là Taekwondo, trong mắt hắn thì có phần quá trẻ con.

Cái đó cũng được coi là võ thuật sao?

“Cậu hỏi tôi có lợi hại không à?” Vương Tuấn Lâm hít sâu một hơi, nghiến răng nghiến lợi nói: “Lần trước có đội trưởng đội bóng rổ đánh nhau với tên này, người đó cao 1m9, đã nửa tháng trôi qua, người đó vẫn đang nằm trong bệnh viện, thân hình nhỏ nhắn như cậu, có chịu nổi một đòn không?”

Tô Dật gật đầu nói: “Hẳn là có thể chịu được, nhưng tôi thực sự không muốn đánh với cậu ta, như thế quá khi dễ người ta.”

Vương Tuấn Lâm chỉ vào Tô Dật và nói: “Được rồi! Cậu cứ tiếp tục khoác lác đi! Mẹ nó bệnh tâm thần! Còn nói rằng Dư Huy Âm mua đồ cho cậu, nếu cô ấy có thể mua đồ cho cậu, tôi sẽ ăn toàn bộ màn hình máy tính ngay tại chỗ.”

Tô Dật liếc nhìn màn hình máy tính mà họ vừa đặt xuống, nghiêm túc hỏi: “Cái này ăn được không?”

“Đệt!” Vương Tuấn Lâm thiếu chút nữa đã tức chết ngay tại chỗ.

Cái này có ăn được không?

Nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Tô Dật, đây có phải là điều mà người bình thường có thể hỏi không?

Tô Dật không nói nữa, hắn vừa bước vào liền nhìn thấy Mập đang chơi game, hắn lén nhìn nãy giờ, vẫn thấy rất mới lạ.

Quả nhiên thời đại này đã thay đổi rất nhiều, cần phải học lại rất nhiều thứ, sống ở ký túc xá là điều đúng đắn.

Họ đợi trong ký túc xá khoảng mười phút.

Dư Tinh Hà dẫn một nhóm người trở lại tầng dưới của ký túc xá nam, Dư HuyÂm còn chưa đi, cô ấy đã nhận ra có gì đó không ổn.

Hành lang tầng ba của ký túc xá nam đông đúc người, hiển nhiên đã xảy ra chuyện lớn, không biết lúc này gần ký túc xá nam có bao nhiêu người.

“Dư Tinh Hà! Em đang làm gì vậy? Chị bảo em mua chút đồ thôi, em làm ồn ào như vậy để làm gì?” Dư HuyÂm suýt chút nữa đã bị em trai mình làm cho tức chết, đây rõ ràng là nhằm vào Tô Dật, cho rằng cô ấy không nhìn ra sao?

Dư Tinh Hà vừa rồi còn ra vẻ như một đại ca, đối mặt với câu hỏi của Dư HuyÂm, cậu ta chỉ có thể nở nụ cười nói: “Đâu có làm gì đâu? Không phải em đang mua đồ cho cậu ta à? Một mình em không thể mang nhiều đồ như vậy được.”

Dư HuyÂm kéo Dư Tinh Hà sang một bên và nghiêm túc nói: “Chị đã nói với em rồi, đừng gây sự với cậu ta! Đừng gây sự với cậu ta! Em nghe không hiểu sao?”

Dư Tinh Hà cười khúc khích nói: “Chị, tên đó có lẽ là người mà trong nhà sắp xếp cho chị xem mắt, dù sao chị cũng không thích, em làm cho hắn biết khó mà lui, như vậy không tốt sao? Cho dù ông nội có biết, ông ấy cũng đâu thể đánh chết em được?”

Cậu ta không biết nếu như ông nội thật sự biết cậu ta đang làm gì thì dù không bị đánh chết thì ít nhất cũng phải chết dở.

Tô Dật là người mà Dư Quốc An còn phải quỳ khi thấy, bây giờ nếu cậu ta làm như vậy, rõ ràng là đang tìm đường chết, hơn nữa còn đẩy cả gia tộc vào trong hố lửa.

Dư HuyÂm thấp giọng nói: “Chị nghĩ nếu ông nội biết được, có lẽ ông ấy sẽ đánh chết em thật đấy!”

“Ha! Em không tin đâu! Tên đó là người của gia tộc nào? Tô Dật? Nhà họ Tô của Tân Môn?” Dư Tinh Hà khịt mũi: “Cho dù hắn là người của nhà họ Tô Tân môn thì cũng chẳng sao cả.”

“Chị cũng không biết, em đừng hỏi chị, dù sao em đừng gây sự với cậu ta là được.” Dư HuyÂm cau mày nói: “Nếu em không muốn đưa thì đừng đưa, chị tự đi cũng được.” Nói xong, cô ấy thực sự muốn đi đến ký túc xá nam.

“Em đưa!” Dư Tinh Hà vội vàng hô lên, để chị gái cậu ta đi vào ký túc xá nam sinh để đưa đồ dùng sinh hoạt cho người đàn ông khác?

Ngay cả cậu ta cũng chưa được đối xử như vậy! . Tiên Hiệp Hay

Làm sao Dư Tinh Hà có thể cho phép điều này xảy ra?

“Vậy em đừng gây rắc rối! Chị ở dưới quan sát!” Dư HuyÂm mặc dù không biết chi tiết về Tô Dật, ông nội cô ấy cũng không nói rõ cho cô ấy biết, nhưng cô ấy có thể cảm nhận được ông nội coi trọng Tô Dật đến mức nào.

Nếu Dư Tinh Hà thực sự làm gì đó với Tô Dật thì cuối cùng chắc chắn Dư Tinh Hà sẽ là người xui xẻo.

“Được được được! Chị, chị cứ yên tâm đi!” Nói xong, Dư Tinh Hà vẫy tay với đám người phía sau nói: “Theo tôi đi lên đưa đồ.”

Trong nhóm người đứng sau Dư Tinh Hà, thực ra có rất nhiều người là người theo đuổi của Dư HuyÂm, nhìn tư thế này, họ biết rõ là Dư HuyÂm kêu đưa đồ nên họ cũng muốn xem thử người này có gì đặc biệt.

Một nhóm lớn đi lên khu ký túc xá nam, cũng có rất nhiều người tụ tập ở tầng dưới để xem trò vui.

Lúc này Tô Dật còn đang ngồi ở phòng ký túc xá chờ đợi, Dư Tinh Hà đi tới cửa, cậu ta đá tung cửa phòng ký túc xá, một nhóm nam sinh phía sau cậu ta xông vào.

Sau đó khóa cửa lại.

Dư Tinh Hà bước vào liền nhìn thấy Tô Dật, nhưng cũng chỉ nhướn mày, liếc nhìn bốn người trong ký túc xá, hỏi: “Ai là Tô Dật?”

Ba người trong ký túc xá đều nhất trí chỉ vào Tô Dật.

“Mẹ kiếp! Đúng thật là anh sao?” Dư Tinh Hà cười giận dữ, “Xem ra chúng ta thực sự là oan gia ngõ hẹp, chỉ có anh tên Tô Dật thôi sao?” Tô Dật gật đầu, cười nói: “Cảm ơn cậu đã đưa đồ cho tôi.”

“Đưa ông nội anh!” Dư Tinh Hà hỏi: “Anh có phải là người nhà họ Tô Tân Môn không? Tôi cảnh cáo anh, tránh xa chị gái tôi ra, đừng tưởng rằng trong nhà quyết định thì mọi chuyện đã xong, nếu Dư Tinh Hà tôi không đồng ý thì dù ai nói cũng không tính!”

“Nhà họ Tô Tân Môn?” Tô Dật nói: “Tôi không phải Tân Môn.”

Dư Tinh Hà hỏi: “Cha của anh có phải là Tô Trường Thu không?”

Tô Dật lắc đầu nói: “Tôi nghĩ cậu đã hiểu lầm rồi, tôi sống ở phố Ngô Đồng, cũng không phải con cháu hào môn, cũng không quen biết chị của cậu.”

Không phải con cháu nhà hào môn?

Dư Tinh Hà suy nghĩ hồi lâu, hỏi người xung quanh: “Phố Ngô Đồng ở đâu vậy?”

Người bên cạnh sửng sốt hồi lâu, ngập ngừng nói: “Trong thành cổ ở ngoài đường vành đai thứ năm hình như có một con phố Ngô Đồng.”