Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí Tôn

Chương 9: Không ai được phép rời đi 



"Chị, chị nói cái gì? Muốn em mua đồ dùng sinh hoạt cho người ta? Sau đó còn phải giao cho đối phương?"

Sau khi Dư Tinh Hà đi xuống lầu, nghe được lời Dư Huy Âm căn dặn mình, cậu ta lập tức choáng váng.

Cậu ta đã bao giờ làm loại chuyện như thế này chứ?

Bình thường mua gói thuốc lá mà cậu ta cũng nhờ những người khác trong ký túc xá đi mua, nhưng bây giờ chị gái lại nhờ cậu ta mua đồ cho người khác.

"Đã bảo thì đi đi! Đâu ra nhiều thắc mắc vậy?" Dư Huy Âm cau mày nói: "Chẳng lẽ em muốn để chị mua đem lên à?"

"..." Dư Tinh Hà nhìn chằm chằm vào chị gái mình hỏi: "Chị, Tô Dật mà chị đang nói đến là ai? Tại sao trước đây em chưa từng nghe nói đến người này? Đừng bảo là người chị thích nhé?"

Dư Tinh Hà chưa từng nghe nói có ai nhờ vả được chị mình làm mấy việc này.

Trước nay chỉ có những tên nịnh nọt đó là mua đồ dâng đến trước mặt cho chị cậu ta, sau đó đồ còn bị vứt đi.

Dư Huy Âm từng mua đồ cho người đàn ông khác bao giờ đâu chứ?

Hơn nữa lần này lại muốn cậu ta mua đồ rồi tự mình đem lên cho người ta.

"Hôm nay chị mới gặp người này, ông nội bảo chị phải nghe lời cậu ta." Dư Huy Âm càng nói càng tức giận hơn, nhéo Dư Tinh Hà một cái, hỏi: "Rốt cuộc em có đi hay không?"

"Em đi! Đương nhiên phải đi!" Dư Tinh Hà hừ lạnh nói: "Em cũng muốn nhìn thử xem tên này có phải ba đầu sáu tay hay không."

"Mau lên! Mua những thứ tốt nhất! Dù sao thì cứ mua cho cậu ta tất cả những đồ dùng sinh hoạt cần thiết mà các nam sinh như em cần, nếu cậu ta không cần thì em mang xuống giùm luôn, chị đợi em ở đây." Dư Huy Âm cũng nhớ lại giọng điệu của ông nội cô ấy khi nói chuyện với hắn, cộng thêm vụ tấm thẻ ngân hàng cá nhân của ông nội, rõ ràng là ông rất coi trọng Tô Dật.

"Được! Em đi ngay đây!" Dư Tinh Hà gật đầu, do dự một chút rồi hỏi: "Chị, chị không thích tên đó thật à?"

"Chị nói rồi, hôm nay chị mới gặp thôi! Nhưng mà em đừng làm bậy, nếu ông nội tức giận, chị cũng không thể cứu em được đâu." Dư Huy Âm thực sự sợ em trai mình sẽ gây rắc rối, nếu chọc ông nội tức giận vì chuyện này, vậy thì Dư Tinh Hà sẽ gặp xui xẻo.

Dư Tinh Hà gật đầu: "Yên tâm đi, em sẽ không chọc vào đối phương!"

Sẽ không chọc cậu ta mới là lạ!

Theo Dư Tinh Hà, đây nhất định là người chồng chưa cưới do gia đình sắp xếp cho chị gái, mẹ nó, từ đâu chui ra tên nhóc muốn cưới chị gái cậu ta thế này?

Đừng nói chọc vào đối phương, cho dù là đêm nay chôn luôn, cùng lắm ông nội cũng chỉ mắng cậu ta vài câu.

Cậu ta là cây độc đinh duy nhất trong 800 mẫu đất của nhà họ Dư, cả nhà đều chỉ trông chờ vào cậu ta để nối dõi, cho dù cậu ta có làm gì sai, ông nội cũng sẽ không làm gì cậu ta.

Dư Tinh Hà chỉ đi một chút tới cửa siêu thị nhỏ, đã gọi bảy, tám cuộc điện thoại.

"Đứng dậy làm việc cho ông đây! Mẹ kiếp, dọn đồ trong siêu thị nhỏ!"

"Này! Lát nữa tới phòng 306 làm việc cho tôi!"

"Lão Dương, không phải cậu đang phát sóng trực tiếp sao? Bây giờ mang đồ lên đợi ở cửa 306 cho tôi, người ở bên trong không ai được phép rời đi!"



Dư Tinh Hà gọi mấy cuộc điện thoại, cả trường đều náo loạn.

Đại học vốn dĩ là một mô hình thu nhỏ của xã hội, với địa vị của Dư Tinh Hà, tất cả bạn bè mà cậu ta quen đều là những người như cậu ta.

Những đứa con nhà giàu này, đứa này kiêu ngạo hơn đứa khác, ở nhà có thể không nghe lời cha mẹ nhưng khi gặp những sinh viên kiêu ngạo và có địa vị cao hơn mình ở trường, chúng sẽ thực sự trở thành tên sai vặt chỉ biết tuân theo mệnh lệnh.

Trong vòng mười phút, hơn hai mươi sinh viên lực lưỡng đã đợi sẵn trong siêu thị nhỏ.

"Tôi phải mua một đồ dùng sinh hoạt cho một tên nhóc tên Tô Dật ở phòng 306, chọn những thứ đắt tiền nhất cho tôi, mỗi người đều lấy như nhau." Dư Tinh Hà đã gọi nhiều cuộc điện thoại và huy động ít nhất hàng trăm người ở trường học, có hơn 20 người dọn đồ cho cậu ta, còn có người bắt đầu đến ký túc xá 306 để xem trò vui, thậm chí có người phát sóng trực tiếp câu view.

Những cậu ấm trong trường học cũng hành động khi nghe điều này.

Tin tức Dư Huy Âm đang đứng ở dưới ký túc xá nam đã lan truyền nãy giờ, những người theo đuổi cô ấy đều không nhịn được mà đi qua nhìn.

Nhưng bây giờ vẫn chưa có ai dám đi qua bắt chuyện.

Lời tỏ tình của Triệu Dần không thành công, nên hắn ta chỉ cùng những người khác từ xa theo dõi, cũng không có ý định đi qua.

Triệu Dần không khỏi mỉm cười với những người xung quanh: "Nhìn xem, thậm chí chúng ta không cần phải làm gì cả, Dư Tinh Hà là người đầu tiên ra tay!"

Người bên cạnh nói phụ họa: "Chắc chắn rồi, Dư Tinh Hà biết một sinh viên nghèo dám tán tỉnh chị gái mình, sao có thể chịu đựng được?"

“Tên nhóc này hơi thảm, lúc đầu tôi còn nói hắn không thể ở lại trường nổi ba ngày, nhưng bây giờ xem ra, không thể ở lại trường dù chỉ nửa ngày, chắc sẽ bị chơi đến chết."

Triệu Dần hừ: “Chuyện nhỏ nhặt như vậy, chúng ta chỉ cần đứng nhìn thôi là được, dù sao cũng không cùng đẳng cấp, tên kia cũng coi như may mắn, nếu hắn thật sự hẹn hò với Dư Huy Âm một thời gian mới bị phát hiện thì chỉ chết thảm hại hơn thôi."

Ở bên kia, Tô Dật đã vào ký túc xá, hắn còn mỉm cười chào ba người bạn cùng phòng.

Nhưng sau khi hai người còn lại biết được hắn vừa bị Dư Tinh Hà nhắm đến, bọn họ căn bản không muốn có bất kỳ tiếp xúc nào với hắn, thậm chí còn không buồn giới thiệu bản thân.

"Tôi nói này người anh em, tốt nhất cậu nên nhanh chóng rời đi, đừng gây phiền toái cho chúng tôi được không?"

Tô Dật nghi hoặc hỏi: "Các cậu sợ Dư Tinh Hà như vậy sao?"

"Cũng không phải là sợ, dù sao bị cậu ta nhắm tới chắc chắn không phải là chuyện tốt, để cậu đi cũng là vì tốt cho cậu thôi."

Tô Dật bình tĩnh cười nói: "Đừng lo lắng, sẽ không sao đâu."

Một người trong số họ hỏi: "Hôm nay cậu sẽ không đi đúng không?"

"Chỉ là tạm thời không đi ra ngoài, tôi đang đợi người khác đem đồ lên." Tô Dật nói: "Thu dọn giường xong thì tôi sẽ ra ngoài, đây là lần đầu chúng ta gặp mặt, một lát các cậu có muốn ăn bữa cơm và uống với nhau một chút không?"

"Tôi... ăn em gái của cậu! Tôi thấy cậu thật sự uống quá nhiều." Một nam sinh trong đó rốt cuộc không nhịn được nói: "Được rồi, cậu không đi đúng không? Mập, Tuấn Lâm, chúng ta chuyển máy tính sang phòng bên cạnh trước đi, sau đó ra ngoài một ngày, chờ mọi việc kết thúc hẳn quay lại."

Bọn họ nhanh chóng đạt được sự nhất trí, ban đầu họ muốn ném Tô Dật ra ngoài, nhưng ba người họ hợp lực với nhau cũng không thể nhấc nổi anh chàng trông không hề mập này nên đã bỏ cuộc. Cuộc trả thù của Dư Tinh Hà không bao giờ kéo dài qua một đêm, họ tin rằng cậu ta sẽ sớm quay lại, lúc này, bọn họ chỉ có thể tự bảo vệ mình, chuyển những thứ có giá trị sang phòng bên cạnh trước, để không làm vỡ đồ đạc của họ trong lúc đánh nhau.

Chỉ trong chốc lát, khi họ đang dọn đồ trong ký túc xá, hành lang đã đứng đầy sinh viên, ba người đang xách máy tính định rời đi thì bị một sinh viên chặn lại ở cửa.

"Các người muốn đi đâu vậy? Cậu Dư nói, không ai trong 306 được phép ra ngoài!" Người lên tiếng là Diệp Hổ, chủ tịch câu lạc bộ Taekwondo của trường, hắn ta cao 1m82, thân hình vạm vỡ, mày rậm mắt to, đứng một mình trước cửa tựa như có một ngọn núi nhỏ chặn ngang ở đó.

"Anh Hổ, chúng tôi… người mà cậu Dư đang tìm chắc hẳn là tên ở bên trong, chúng tôi chưa bao giờ đắc tội cậu Dư." Nam sinh hơi mũm mĩm vâng dạ nói: "Chúng tôi chỉ dọn đồ đạc sang phòng bên cạnh để tránh làm vỡ thôi."

"Hả? Có con mắt tinh tường đấy!" Diệp Hổ nhếch miệng cười, nhưng ngay sau đó lại liếc mắt một cái rồi quát lên: "Quay lại! Nếu đánh hư, cậu Dư sẽ bồi thường cho cậu! Nhưng cậu Dư nói, không ai trong phòng 306 được phép rời đi!”