Cuộc Sống Đô Thị Của Trường Sinh Chí Tôn

Chương 52: Vẫn còn quá nóng nảy



“Mấy người nhìn tôi như vậy làm gì?” Tô Dật nhướng mày, hắn không thích Dư Huy Âm, chuyện này rất kỳ quái sao?”

Lúc này Dương Huy nói: “Thật ra tôi cũng cảm thấy Lâm Dĩ Văn tốt hơn, nhà của Dư Huy Âm quá giàu.”

Vương Tuấn Lâm trừng mắt nói: “Giàu không tốt hả? Cậu biết có bao nhiêu người muốn cưới Dư Huy Âm không? Ai có thể cưới được cô ấy, nửa đời sau có thể không cần phải phấn đấu.

Dương Huy bật cười, nói: “Cậu thật sự cho rằng ở rể nhà giàu rất thoải mái? Không môn đăng hộ đối, cho dù Dư Huy Âm thật sự thích anh Tô, người nhà của cô ấy cũng chưa chắc đã thích, cho dù miễn cưỡng kết hôn cũng sẽ chịu vô số cơn tức”

“Dù sao nếu là tôi, chắc chản tôi rất vui, bị khinh bỉ cũng được.” Vương Tuấn Lâm cười xấu xa, bị khinh bỉ? Nếu có thể cưới được nữ thần như Dư Huy Âm, bị khinh bỉ thì sao chứ?

“Thôi đi! Nữ thần chỉ thích anh Tô, liên quan gì đến cậu?” Dương Huy nói. Bởi vì béo, từ nhỏ cậu ta không có duyên với phụ nữ, đối mặt với nữ thần như Dư Huy Âm, ngay cả suy nghĩ cũng không dám có.

“Sao lại không liên quan chứ?” Vương Tuấn Lâm vừa đi vừa nói chuyện: “Có câu vật họp theo loài, bạn của nữ thần đều là nữ thần, chỉ cần sau này có hoạt động gì, anh Tô dẫn theo mấy người chúng ta, vậy cơ hội làm quen với các người đẹp sẽ tăng gấp đôi.”

Vương Tuấn Lâm nói xong, hai mắt của Dương Huy và Khương Bưu cùng sáng rực.

Nghe cũng có lý!

Tối qua Tô Dật không về phòng ngủ, ba người bọn họ đã suy nghĩ cẩn thận một chuyện, ngay cả Dư Tinh Hà mà Tô Dật cũng dám đánh, Dư Tinh Hà dẫn theo nhiều người như vậy nhưng tất cả đều ôm đau đi về. Chỉ cần sau này ôm chặt đùi của Tô Dật, vậy phòng ngủ 306 sẽ trở thành phòng ngủ ngầu nhất toàn trường.

Nói đến đây, bọn họ càng cảm thấy cuộc sống đại học của mình sẽ cực kỳ tuyệt vời.

Ba người càng nói càng hưng phấn, chẳng mấy chốc đã đi đến lớp học.

Tô Dật không có hứng thú với cuộc trò chuyện của ba người bọn họ, chỉ là phụ nữ mà thôi, đến mức như vậy sao?

Thực ra nói đến cùng, Tô Dật là kiểu người no không biết người đói khổ, với một lão quái vật từng ngủ với vô số người đẹp tuyệt sắc như hẳn, hiển nhiên không thể hiểu được cảm nhận của các thanh niên độc thân solo từ trong bụng mẹ đến nay.

Tô Dật cả thấy rất hứng thú với tiết học ngày hôm nay.

Đây là tiết lịch sử cổ đại của Hoa Hạ, giảng viên đứng trên bục giảng chính là người đàn ông trung niên đi bên cạnh Dương Chính Thành ngày hôm qua.

Nói về lịch sử Hoa Hạ, có lẽ sẽ không tìm được người nào. hiểu rõ về nó hơn Tô Dật.

Nhưng Tô Dật cũng hơi tò mò về “lịch sử” trong miệng người ở niên đại này như thế nào?

“Các bạn học, hôm nay tôi muốn giảng về con đường kiến quốc của triều Đường.” Thầy Trần cũng chú ý đến Tô Dật, lúc điểm danh, ông ta nhìn chằm chằm Tô Dật một lúc lâu.

Hôm qua Tô Dật rất kiêu ngạo làm ông ta còn tưởng răng thằng nhãi này là đại thần phương nào, ai ngờ lại là sinh viên năm nhất, việc này có chút hài hước.

Hiệu trưởng đại học Thanh Châu lại mời một sinh viên năm nhất về dạy, còn bị từ chối.

Cố tình hôm nay Tô Dật lại xuất hiện ở lớp học của ông ta.

Trần Diệu cũng không cố ý làm khó Tô Dật, dù sao đây cũng là tiết học công khai trên đại học.

Nhưng thỉnh thoảng sẽ liếc nhìn Tô Dật vài lần.

Tô Dật nghe rất chăm chú, bởi vì Trần Diệu giảng bài rất thú vị. Lúc Trần Diệu nhìn về phía hẳn, hẳn cũng mỉm cười nhìn lại.

Trần Diệu đang giảng về lịch sử Thịnh Đường, hơi khác với những gì Tô Dật biết, nhưng do thời gian dần trôi, dưới dòng sông lịch sử, vô số sự thật bị vùi lấp cũng là chuyện bình thường.

Người đời đâu biết, ngàn năm trước từng có một Tùy Dương đế hùng mạnh đặt chân đến đền Bảo Chân do Tô Dật xây dựng.

Tùy Dương đế ngồi đối diện Tô Dật, uy nghiêm hỏi: “Tiên sinh, quả nhân dẹp yên Nam Trần, thống nhất thiên hạ, mở ra Nam Bắc Đại Vận Hà, khai hoang mở rộng đất đai, tổ chức khoa cử, làm bốn nước khác thần phục, liệu có thể thắng được Hoàng Đế Tân Thủy Hoàng hay không?”

Tô Dật nhìn hẳn, bình tĩnh nói: “Vẫn còn quá nóng nảy”

Dương Quảng uống một ngụm rượu, nói với Tô Dật: “Nếu tiên sinh chịu dạy quả nhân thuật trường sinh, sao quả nhân lại nóng nảy như vậy cứ? Người phàm chỉ có mấy chục năm, quả nhân cai quản thiên hạ, có rất nhiều việc phải làm!”

Lúc đó Tô Dật đã không còn muốn thay đổi bố cục thiên hạ, đừng nói dạy thuật trường sinh, Dương Quảng đến gặp hắn 10 làn, cả 10 lần đều bị hắn mời về, ngay cả lần cuối cùng cũng Vậy.

Từ đó trở đi Tô Dật chưa từng gặp lại người này nữa.

Đã đến chương mới nhất rồi!
Xin vui lòng quay lại sau để đọc chương tiếp theo, hoặc thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới trong lúc chờ đợi!