Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau

Chương 25: Rốt cuộc vẫn sợ hãi



Một bước lên mây? Thật sự là một bước lên mây sao?

Tại không cảm nhận được một chút vui sướng nào, cả người như chết lặng, ngơ ngẩn ngồi một chỗ.

Không biết phụ thân và A Hoa khi tỉnh lại sẽ như thế nào nữa, ta hy vọng họ sẽ không làm ra chuyện gì nông nỗi. Lệnh của Vua, người dân như chúng ta có thể không tuân theo sao?

Còn ca ca, ta hy vọng huynh ấy sẽ không biết được, đao thương không có mắt, chẳng may huynh ấy phân tâm, ảnh hưởng đến tinh thần chiến đấu thì phải làm sao?

Khi nghe được tin mình sẽ phải vào cung, ta cũng đã từng nghĩ rằng sẽ bỏ trốn, nhưng sau khi bỏ trốn ta sẽ sống tiếp như thế nào chứ? Còn phụ thân, ca ca phải làm sao đây? Còn cả những hạ nhân trong phủ sẽ phải trải qua những gì? Ta không dám tưởng tượng đến.

Không thể để bản thân liên lụy đến họ được!. Truyện Đô Thị

Ca ca, thật ra như vậy cũng tốt, ta và chàng sớm đã định là không có kết quả, vậy thì ta gả cho ai cũng không còn quá quan trọng nữa rồi, phải không?

Tuy ta rất ghen tỵ với thê tử sau này của chàng, nàng ấy được người ta yêu nhất trên đời bảo vệ, hẳn sẽ rất hạnh phúc nhỉ? Nhưng ta thật sự mong chàng tìm được người có thể bên cạnh chàng đến cuối đời...

Không lâu sau đó, ta đã tới cửa cung, Hàn Từ đã xuống ngựa từ lúc nào, đang đứng trước cửa cung đợi ta.

Hôm nay trời không đẹp chút nào, sắc trời âm u, làn gió bình thường nhẹ nhàng nay lại gào thét dữ dội lạ thường. Hắn đứng đó, mặc cho gió thổi làm y phục tung bay, tóc tai rối bời, chờ ta.

Ta nhìn vào mắt hắn, giật mình. Ánh mắt này giống hệt lần đầu ta gặp hắn ở vườn hoa đào đó, giống như một gã thợ săn đang nhìn chằm chằm con mồi của hắn, nó khiến ta cảm thấy toàn thân lạnh buốt, không thể thở nổi.

Công công thấy ta cứ đứng im như vậy thì lên tiếng thúc giục: "Trần Hy tiểu thư, để Hoàng thượng chờ lâu, ngươi sẽ không gánh được hậu quả đâu!"

Nghe được giọng the thé đó, ta bừng tỉnh lại, thu hết mọi cảm xúc, cùng Hàn Từ bước vào cánh cửa hoàng cung nguy nga, tráng lệ kia.

Ta từng bước, từng bước đi vào nơi mà sau này sẽ chôn vùi chính bản thân mình. Hai tay dưới lớp tay áo càng nắm càng chặt.

Rốt cuộc, ta vẫn sợ hãi, ta sợ đánh mất đi chính mình, sợ phụ thân và ca ca có mệnh hệ gì, sợ... ca ca quên mất ta.

Hàn Từ đi trước ta vài bước bỗng dừng lại, đến gần, nói nhỏ bên tai ta: "Đừng sợ, Trần cô nương cứ đứng cạnh ta là được rồi". Hắn nói rất nhỏ lại dịu dàng nhưng toàn thân ta đều vì sợ hãi mà run lên. Ta không biết nữa, chỉ là theo bản năng sợ hãi con người lúc này của hắn.

Hàn Từ thấy ta như vậy, không nói gì nữa, nhưng ta vẫn có thể nhìn rõ khóe môi của hắn khẽ cong lên, như cười như không.

Ta vâng một tiếng, tiếp tục đi theo hắn vào trong.

- ----

Lúc này ta đang quỳ trước mặt Hoàng thượng, từ khi ta bước vào tới giờ, người đều chỉ ngồi im như vậy, mắt không nhắm một cái mà nhìn chằm chằm ta, đúng hơn là gương mặt này của ta.

Ta lại không cảm thấy quá sợ hãi, vì ta cảm nhận được ánh mắt ấy giống như là muốn thông qua ta... nhìn một người khác vậy.

Hàn Từ chắc cũng không muốn nhìn thấy phụ hoàng của hắn thất thố như vậy, nên lại cất tiếng một lần nữa: "Phụ hoàng, nhi thần đã mang Trần Hy cùng vào cung."

Hoàng thượng hoàng hồn lại, rất nhanh lại thay bằng vẻ mặt từ ái, cười nói với ta: "Haha, vừa rồi trẫm thất thố rồi, Trần Hy phải không? Ngươi quả thật rất giống với một cố nhân của ta!"

Thì ra là như vậy, ta nhớ lại ánh mắt phức tạp vừa rồi, thức thời không suy nghĩ sâu hơn nữa.

"Ngươi hẳn là đã nghe được rồi đúng không? Ngươi là người chúng ta đang tìm kiếm, ngươi có bằng lòng cùng với chúng ta bảo vệ giang sơn này không?" Nói đến câu cuối, giọng điệu của Hoàng thượng đã chuyển từ hiền từ của bậc trưởng bối đến uy nghiêm của một người cai trị xã tắc.

Ta cười khổ trong lòng, lệnh Vua, ta có thể nói không sao? Vì vậy nên ta cuối xuống hành lễ, che dấu đi ánh mắt, đáp một tiếng: "Tiểu nữ tuân mệnh.". Đúng, là tuân mệnh, ta tuân theo lệnh Vua, chỉ có thế thôi. Trong lòng ta hiểu rõ, một cuộc chiến, có thể vì ta gả vào Hoàng tộc thì sẽ kết thúc sao?

Nhưng biết rõ thì như thế nào chứ, ta... chỉ có thể tuân mệnh.

"Rất tốt!" Hoàng thượng lại quay về bộ dáng từ ái, lúc này mới quay sang nhìn Hàn Từ: "Ta ban hôn cho con cùng Trần Hy, từ đây mệnh Phượng Hoàng sẽ hòa hợp cùng Long khí, góp phần củng cố non sông này, con cảm thấy thế nào?"

Ta giật mình, ta... gả cho Hàn Từ...

Hàn Từ dường như đã biết trước chuyện này, hắn không một chút bất ngờ nào, dứt khoát đồng ý: "Nhi thần tuân chỉ!"

"Vậy còn Trần cô nương thì sao? Ngươi có muốn gả cho Thái tử, trở thành Thái tử phi người người kính trọng hay không?"'

"Tiểu nữ... tuân mệnh."

Chỉ có bốn chữ, nhưng ta phải dồn hết sức lực hiện tại mình có được mới nói lên đươc. Ta nhắm mắt lại, chôn vùi tất cả cảm xúc.