Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau

Chương 26: Ai cũng muốn gả cho người mình thích sao...



Cứ như vậy, ta chuẩn bị gả cho người khác, là Thái tử, quan trọng hơn hắn còn là ân nhân của ta.

Ta cảm thấy có lỗi, vì sao ư? Hắn cứu ta một mạng, ta có thể làm bất kì thứ gì để báo đáp, ngoại trừ thật lòng ở bên hắn. Ta biết, đời này, ngoại trừ Trần Cảnh Dương, trái tim nhỏ bé này của ta không đủ lớn để chứa đựng bất kì một ai khác nữa rồi. Điều đó, đối với Hàn Từ là không công bằng.

- ----

Mười ngày nữa, ta gả cho người.

Phụ thân đã khỏi bệnh, người càng ngày càng dành nhiều thời gian cho ta hơn. Một người thường ngày chỉ hận không thể dính chặt lấy công việc đã vì ta mà dẹp bỏ hết mọi thứ sang một bên, dùng khoảng thời gian ít ỏi còn lại để ở bên cạnh ta.

Ta cảm thấy mọi thứ đều khá ổn, không đau lòng đến mức khóc lên, chỉ là thời gian ta ngẩn người lâu hơn trước kia một chút, chỉ có một chút.

Trong cung đưa rất nhiều ma ma, nô tỳ đến để dạy quy củ, đồng thời chăm sóc cẩn thận cho ta.

Y phục hoa lệ, trang sức lộng lẫy, trang điểm tỉ mỉ,... tất cả đều hoa hoa lệ lệ, đẹp hơn tất cả những gì ta từng có. Những lúc các nha hoàn bên cạnh khen ta đeo trang sức này, mặc bộ trang sức kia rất đẹp, ta sẽ cười thật tươi.

Nhưng A Hoa không khen ta đẹp như trước đây, cũng không vì ta cười một cái mà thất thần nữa.

Đêm khuya tĩnh mịch, tỷ ấy ôm lấy ta, nói: "Tiểu thư, trước đây người cười lên, trong mắt sẽ như có hàng vạn vì sao lấp lánh, giờ đây, những vì sao đó đâu mất rồi..."

Ta cũng tựa đầu vào vai của A Hoa, không trả lời câu hỏi của tỷ ấy, chỉ hỏi: "A Hoa, tỷ và A Phúc khi nào thì cho ta tin vui đây?"

Nhắc đến A Phúc, A Hoa lập tức đỏ mặt, tỷ ấy nói: "Tiểu thư còn chưa lập gia, A Hoa sao có thể đi trước được chứ?"

Ta cười, nhéo lấy cái má đang đỏ hây của tỷ ấy: "A Hoa, ta muốn thấy tỷ hạnh phúc trước, ta đã nói với A Phúc, giờ chỉ cần tỷ đồng ý, hai người liền có thể ở bên nhau rồi!". Ta sợ, một khi mình gả đi thì sẽ không được nhìn thấy hai người họ hạnh phúc bên nhau mất.

"Tiểu thư, thật ra... ai mà không muốn gả cho người mình thích chứ! Nô tỳ... nô tỳ muốn gả cho A Phúc, quãng đời còn lại nguyện cùng chàng trải qua!"

Ta cười, A Hoa ngây cả người, tỷ ấy nói: "Tiểu thư, lâu lắm rồi nô tỳ không thấy người cười như vậy! Tiểu thư phải cười như vậy nhiều lên nữa đó."

"Được, ta sẽ. Ngày mai ta sẽ nói với A Phúc để hắn chuẩn bị, A Hoa yên tâm đợi chàng đến rước, nhớ chưa?". Ta trêu chọc tỷ ấy, nhìn thấy tỷ ấy sắp đỏ thành trái cà chua mới tha cho, để tỷ ấy về nghỉ ngơi.

Khi nằm trên giường, bên tai ngoại trừ tiếng đèn cầy cháy lách tách thì không còn tiếng gì nữa, ta vô thức lẩm bẩm: "Ai cũng muốn gả cho người mình thích sao..."

- ----

Chín ngày nữa, ta gả cho người.

Hôm nay, ta đặc biệt làm một chén cháo cho phụ thân, quả thật ta không thể nấu món nào khác nữa rồi. Lâu như vậy, nấu nướng vẫn làm ta rất đau đầu.

Ta nấu thêm một chén cháo, đem tới dưới gốc cây ngô đồng, ngồi một mình nơi đó.

Ta không ăn, chỉ là theo bản năng muốn nấu một chén cháo cho một người mà thôi.

Nhìn lá cây ngô đồng đu đưa nhẹ nhàng theo làn gió, ta chớp chớp mắt, sau đó nhắm mắt lại, tựa vào thân cây.

Thân cây cứng thật đấy, không mềm mại cũng không ấm áp như trong lòng chàng ấy.

Ta tưởng tượng hơi thở quen thuộc ấy bên tai, lại tưởng tượng người kia đang nhẹ nhàng vuốt tóc ta mà chìm vào giấc ngủ lúc nào không hay.

- ----

Bỗng nhiên, ta bừng tỉnh. Ta cảm nhận được có một ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình.

"Tỉnh rồi sao?"

Ta biết giọng nói này của ai, là Hàn Từ, không, là Thái tử mới đúng! Ta lập tức đứng lên, chuẩn bị hành lễ với hắn.

"Không cần, chỉ có hai người, không cần nhiều quy củ như vậy."

Hàn Từ đang ngồi xếp bằng, chống cằm nhìn ta. Hôm nay hắn mặc y phục xanh lục, rất giản dị, người khác nhìn vào chỉ nghĩ là một vị công tử nhà nào đó mà thôi.

Đây là lần đầu tiên hai người gặp nhau kể từ ngày hôm đó. Trước đây, khi gặp hắn, ta có thể xem hắn như bằng hữu mà đối xử, nhưng hiện tại, hắn là Thái tử, lại còn là vị hôn phu của ta, nhất thời, ta không biết mình phải đối mặt với hắn như thế nào.

Hàn Từ có lẽ cũng nhận ra rằng ta không được tự nhiên, hắn dời mắt nhìn sang bên cạnh, hình như thấy được gì đó, hắn hỏi: "Bên cạnh ngươi là chén chào sao?"

"A?". Ta quay sang nhìn chén cháo đã nguội từ lâu bên cạnh, khựng lại một chút, sau đó làm như không có việc gì nói tiếp: "Tiểu nữ tiện tay làm một chén cháo mà thôi."

"Vậy sao? Ta có thể ăn thử không?". Hắn hứng thú lên tiếng hỏi.

Ta giật mình, không nói đến thân phận của hắn, chén cháo này... vốn là làm cho chàng ấy. Vì vậy nên, ta lập tức từ chối: "Thái tử vẫn là không nên ăn, chén cháo đã nguội, ăn vào không ngon nữa. Tiểu nữ sẽ gọi đầu bếp làm món khác cho Thái tử nếm thử."

"Không cần phiền phức như vậy, để ta..."

Hắn còn chưa nói xong, ta đã như vô tình mà làm đổ chén cháo ấy đi.

"Xin lỗi Thái tử, là tiểu nữ không cẩn thận, tiểu nữ ngay lập tức gọi người làm chén khác cho Thái tử!"

Ta cuối đầu xin lỗi, chuẩn bị xoay gót bước đi, thì nghe thấy hắn nói: "Ngươi... tránh né Cô?"