Cuối Cùng Vẫn Bỏ Lỡ Nhau

Chương 27: Thì ra chúng ta không cùng dòng máu...



Năm ngày nữa, ta gả cho người.

Sau hôm tan rã trong không vui ấy, Thái tử không đến nữa, hoặc cũng có thể là hắn đang chuẩn bị cho hôn lễ.

Trần phủ ngày càng bận bịu, người đến người đi như nêm, ta cũng bị xoay vòng vòng.

Hỷ phục được may trong cung đã được đưa đến, các ma ma, nha hoàn ngày nào cũng xoay quanh ta, chỉ sợ ta xảy ra chuyện gì, từng món ăn đến cách ăn mặc đều được cân nhắc kỹ lưỡng.

Ta cảm thấy không thở nổi, cả người giống như bị chìm vào đáy biển, làm cách nào cũng không thể ngoi lên mặt nước được. Nhưng càng như vậy, ta càng cố tỏ ra là mình ổn, ta không thể để phụ thân lại lo lắng hơn nữa được.

A Hoa và A Phúc hôm nay thành hôn rồi, ta cũng không biết là họ vì ta mà vội vàng hay là vì nhanh muốn sống cùng một nhà với đối phương mà vội vàng nữa. Hôn lễ của họ không lớn, cả hai đều không có người nhà, vậy nên phụ thân ta đứng ra làm bậc trưởng bối, làm chủ cho bọn họ.

Ta nhìn hai người mặc hỷ phục cười đến nước mắt trào ra thì cũng cười theo. Giữa thế gian to lớn này, họ có thể tìm được nhau, thương nhau, ở bên nhau như vậy, thật tốt.

A Hoa ôm ta khóc rất lâu, ta không khóc, chỉ cười mà dịu dàng dỗ dành tỷ ấy: "A Hoa và A Phúc nhớ phải hạnh phúc cả quãng đời còn lại đó, biết chưa?"

"Tiểu thư, gặp được người đã là hạnh phúc của A Hoa rồi!"

Ta không nói gì nữa, lấy ra một chiếc vòng phỉ thúy ta yêu thích, đem nó đeo lên tay của A Hoa.

- ----

Tối hôm đó, bỗng nhiên ta muốn đến gặp phụ thân, ta muốn hỏi người về chuyện của chàng ấy.

Chỉ là...

"Lan nhi ~ Hôm nay A Hoa, nha hoàn lớn lên bên cạnh Hy nhi đã thành hôn rồi đó, nó thành hôn với A Phúc, nô tài của Cảnh Dương."

"Lan nhi ~ Nếu không có Hoàng thượng ban hôn thì... ta vẫn nghĩ là sẽ tác thành cho Hy nhi và Cảnh Dương đó!"

Ta đứng ở ngoài cửa phòng phụ thân, nghe được câu nói đó, cả người như rơi vào đáy vực. Phụ thân đang nói cái gì vậy?

"Ta vốn đã muốn nói với hai đứa chúng nó rằng Cảnh Dương vốn không phải con của chúng ta. Nó tốt như vậy, lại sủng Hy nhi của chúng ta, hai đứa lại lớn lên cùng nhau. Sau này, cả hai về cùng một nhà, chắc hẳn Hy nhi sẽ không chịu thiệt. Chỉ tiếc... nàng nói xem, Hy nhi thành Thái tử phi là phúc hay là họa đây?"

Toàn bộ cơ thể của ta giờ đây không thể cử động được nữa. Ta cảm thấy như trái tim đã ngừng đập, máu đã ngừng chảy, từ đầu đến chân, tất cả đều tê liệt.

Ta như người vô hồn, bước từng bước quay về. Trong đầu không ngừng lặp đi lặp lại câu nói vừa rồi của phụ thân.

"Cảnh Dương không phải con của chúng ta..."

Ta thẫn thờ, chàng ấy không phải con của phụ mẫu, vậy nên, chúng ta không có cùng dòng máu? Vậy nên, những giãy giụa trước đây của ta, những lần ta làm tổn thương chàng ấy đều là vô nghĩa? Tất cả đều là vô nghĩa?

Ta về đến phòng, đem chiếc hộp gỗ đựng những món đồ mà chàng ấy tặng ta ra, vuốt ve từng món một.

Đến lượt chiếc khăn thêu hoa hải đường, ta rốt cuộc không nhịn được nữa, bật cười thành tiếng, khẽ thôi nhưng lại làm ta hít thở khó khăn.

"Ha ha ha ha..."

Ta cười, cười đến chảy nước mắt. Ta dùng chiếc khăn hoa hải đường áp lên má, chỉ một chút mà chiếc khăn ướt đẫm rồi...

Trần Cảnh Dương!

Trần Cảnh Dương!!

TRẦN CẢNH DƯƠNG!!!

Ta đưa tay lên che mặt của mình, khóc không thành tiếng.

Nếu ta sớm biết được... nếu ta biết được hai ta không phải ruột thịt sớm hơn, chúng ta... có đến bước này không?

Có lẽ, có lẽ giờ đây ta cũng đã được gả cho chàng, gả cho người ta yêu nhất trên đời này rồi...

Ha ha ha ha...

Thật buồn cười làm sao, chính tay ta, là chính tay ta đẩy chàng ra. Nực cười thay, lúc đó ta còn nghĩ là tốt cho chàng.

Ta ôm lấy Hồ Lô đã tỉnh giấc từ lúc nào: "Hồ Lô, hồ ly nhỏ, ta thật sự đã tàn nhẫn bỏ rơi hồ ly lớn rồi."

Aaaaaa, hóa ra người ta thương và ta thật sự có thể đến với nhau, chúng ta có thể đến với nhau!!!

Nhưng... tất cả chỉ vì sự hèn nhát của ta mà tan biến.

Tất cả là bởi vì ta!!!

"Làm sao đây Hồ Lô, ta đau quá, đau, rất đau, đau đến thấu tim."

"Chàng ấy đã tiến đến rất gần ta, ta chỉ cần đưa tay ra nắm lấy là được rồi, chỉ một chút, một chút nữa thôi mà."

"Hồ Lô, chàng ấy có phải hận ta đến chết rồi không?"

"Hồ Lô, sau này, chàng ấy sẽ yêu người khác sao?"

"Cảnh Dương, Cảnh Dương, chàng yêu người khác cũng được, đừng ghét ta, đừng quên ta có được không?"

Ta cứ ôm Hồ Lô lẩm bẩm như vậy, giờ đây trái tim ta đã tê liệt, nước mắt chẳng thể rơi nữa rồi...

Nếu ta có thể cho chàng biết được lòng ta...

"Phải rồi, trước khi gả cho người, ta phải cho chàng ấy biết, phải rồi, phải cho chàng ấy biết."

Như là tìm thấy được ánh sáng trong hang tối, ta ngay lập tức đứng lên, tiến đến gần thư án.

Ta ngồi vào bàn, lấy giấy bút ra, viết một lá thư cho chàng.

"Ca ca, ta muốn gọi huynh là ca ca, nhưng lại không muốn huynh là ca ca của ta nữa. Trần Cảnh Dương, ngày tháng sau này không có ta, huynh phải sống tốt."

Cuối bức thư, ta vẽ một nhành hoa hải đường làm dấu hiệu, ghi ngày tháng sau đó gấp lại, cuộn tròn, cột vào chân con bồ câu đã lâu rồi không làm việc. Nó là được chính tay Cảnh Dương huấn luyện, chuyên để đưa tin giữa hai chúng ta. Vì ta muốn chấm dứt, nên rất lâu rồi không dùng đến nó. Hy vọng, nó có thể an toàn đến bên cạnh chàng ấy.

Ta biết làm vậy là không đúng, ta biết giờ đã không còn kịp. Nhưng, ta muốn cho ca ca biết ta cũng có tình cảm với chàng ấy. Ít nhất, trước khi ta gả cho người khác, ta muốn cho chàng ấy biết, những ngày tháng đó, chàng không một mình yêu, mà... có ta yêu cùng chàng.