Cuồng Nhiệt Khi Yêu

Chương 4: Nữ diễn viên chuyên nghiệp



"Tại sao dép lê của cô lại là hình dạng gấu trúc vậy?".

"Bởi vì gấu trúc siêu cấp đáng yêu đó".

Tống Cẩm Ngọc mang vào đôi dép gấu trúc, trong khoảnh khắc mở cửa, lập tức thay đổi thành nét mặt tươi cười, đầy nhiệt tình tiếp đón khách tới: "Hoan nghênh anh đến với bữa cơm nhà chúng tôi, Thẩm Vọng".

"Chúng tôi vừa chuyển tới đây được vài ngày, đối với tiểu khu vẫn còn điều chưa quen, sau này phải làm phiền anh nhiều rồi".

"Thẩm Vọng tới rồi đấy à". Từ bên trong truyền đến giọng nói vang vọng nhưng ôn hậu của ba Tống.

"Tiểu Cẩm, nhanh một chút dọn cơm ra nha". Trên khuôn mặt xinh đẹp của mẹ Tống không khỏi nở nụ cười.

Thẩm Vọng nheo mắt phượng nhìn Tống Cẩm Ngọc: "..."

Không nghĩ tới tiểu xấu xa này... thôi bỏ đi, còn rất ra dáng nữ diễn viên chuyên nghiệp luôn rồi đây này.

"Vóc dáng cậu nhóc này làm sao lại cao như vậy, còn cao hơn chú một chút đó. Ây da, người tới là tốt rồi, lại còn đem theo rượu vang đỏ làm gì. Rượu này quá đắt, một lát nữa cháu cầm về đi thôi".

Ngôi nhà vốn dĩ ấm áp yên tĩnh bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên, sau khi quá trình chào hỏi hừng hực kết thúc, bốn người liền tiến về phía phòng ăn dùng cơm.

Tống Cẩm Ngọc ngồi bên phải Thẩm Vọng. Ba mẹ Tống ngồi đối diện nhau trên chiếc bàn ăn chữ nhật bằng gỗ nguyên khối.

Ba Tống nhìn qua rất nghiêm nghị, chính trực, thế nhưng lời nói lại không thiếu phần dí dỏm hài hước. Trong bữa tối Thẩm Vọng trò chuyện về chuyến đi du lịch của mình và vài điều thú vị ở Ninh Thành. Tiếp đó lại nói đến những tiện ích xung quanh tiểu khu, anh đều có thể giới thiệu một cách thành thạo.

Tống Cẩm Ngọc thỉnh thoảng cũng tham gia vào cuộc trò chuyện này, thành kiến ban đầu đối với anh cũng dần dần tiêu tan.

Sau khi cơm nước xong, không ngoài dự đoán của Tống Cẩm Ngọc, quả nhiên, đến lượt mẹ của cô ra quân rồi.

"Thẩm Vọng này, Cẩm Ngọc nhà dì vừa mới từ trường trung học phụ thuộc Ninh Đại chuyển đến, nột tháng sau là chính thức nhập học ở trường trung học phổ thông số 1 rồi." Mẹ Tống cười nói: "Nghe chị dâu của cháu nói, bất luận học tập hay phương diện cá nhân khác, tại trung học phổ thông số 1 cháu đều đứng đầu cả, vì vậy dì muốn nhờ cháu ở trường, nếu có thể thì giúp đỡ chú dì chiếu cố cho nhóc con này chút nha".

"Mẹ".

Trái tim của Tống Cẩm Ngọc dường như đông cứng trong hai giây.

Cô nói với tâm trạng rối rắm: "Như vầy không phải là làm phiền Thẩm Vọng quá rồi hay sao ạ. Kì thực con đều đã học lớp 11 rồi, lại sống ở Ninh Thành từ bé đến lớn, trung học phổ thông số 1 đối với con cũng không xa lạ là mấy. Hôm trước cùng ba mẹ đi ăn ở chung quanh đây, tàu điện ngầm, giao thông công cộng con đều có thể tự đi được rồi. Sau khi chuyển trường con bảm đảm nhất định học tập thật tốt, ba mẹ không cần bận tậm cho con đâu".

Ba Tống lại nói: "Tiểu Cẩm, con đã lớp 11 rồi mới chuyển trường, điều này có thể sẽ rất khó để hòa nhập vào môi trường mới, có Thẩm Vọng ở đây, tốt xấu gì cũng có người quen biết, vạn nhất nếu xảy ra chuyện gì có thể săn sóc con, cũng có thể ngay lập tức thông báo cho ba mẹ biết. Con cảm thấy sao?".

Tại nhà họ Tống, căn bản khi một lời của ba Tống đã nói ra, tính khí của cô dù cứng đầu đến mấy cũng bị tiêu trừ sạch sẽ.

Mẹ Tống cười khổ một tiếng, nhìn về phía Thẩm Vọng đang chăm chú quan sát họ: "Hôm nay cùng chị dâu của cháu trò chuyện, biết được hai đứa học chung trường, chú dì đặc biệt vui mừng. Cháu học ban 10, còn tiểu Cẩm học ban 7, đều chung 1 lầu cả".

"Dì không yêu cầu cháu phải phí nhiều tâm tư, cháu chỉ cần để ý một chút thôi, để nó không bị ức hiếp hoặc cô lập là được rồi, hiện nay một số trẻ em trưởng thành sớm đôi khi dễ có tùy hứng bướng bỉnh".

Thẩm Vọng nhìn vợ chồng họ, gật đầu: "Vâng ạ". Anh nói thêm: "Chú dì yên tâm, có cháu ở đây, Tống Cẩm Ngọc ở trường sẽ không xảy ra chuyện gì".

Thật ra buổi chiều khi anh trở về, anh trai và chị dâu cũng đã nhờ hàng xóm thường ngày quan tâm anh, mẹ Tống nhiệt tình đồng ý, tiện đó liền nhờ anh ở trường săn sóc cho Tống Cẩm Ngọc.

Hai bên gia đình đều đã sắp xếp đâu đó rõ ràng, lại là hàng xóm với nhau, anh với Tống Cẩm Ngọc không nên lại làm ầm ĩ, thêm một việc chi bằng bớt một việc.

"...Cảm ơn anh". Tống Cẩm Ngọc hướng anh khẽ lên tiếng.

Thấy cô chủ động như vậy, ba mẹ Tống cùng mỉm cười hài lòng.

"Thẩm Vọng à, chú dì phải cảm ơn cháu trước rồi". Ba Tống gật đầu chân thành nói.

"Tiểu Cẩm, trở lại vấn đề, con cùng tiểu Vọng mau cùng nhau trao đổi số thiện thoại và phương thức liên lạc đi, tụi con không phải đều thích chơi cái gì mà QQ, wechat, weibo à".

Thẩm Vọng: "..."

Tống Cẩm Ngọc: "..."