Cuồng Tế Vô Song

Chương 458: Lòng hiếu kì giết chết một con mèo!



“Đương nhiên còn có bất ngờ khác nữa rồi!”

Tô Mộc Phong nói xong, sau đó lại huyễn hóa ra một sức mạnh khác ở trong lòng bàn tay…

Xì xì xì!

Một dòng điện, hai dòng điện…

Dòng điện màu xanh tím chậm rãi bốc lên, ma lực bắt đầu xoay chuyển ở trong lòng bàn tay của Tô Mộc Phong, khiến ma lực vốn đang rét lạnh càng trở nên kinh khủng.

Trương Thiên nhíu mày, áp chế sự kích động trong lòng: “Cái này là Áo Nghĩa Lôi Điện?”

“Thằng nhóc cậu vậy mà lĩnh ngộ được Áo Nghĩa Lôi Điện rồi?”

Vũ Viêm đứng ở bên cạnh hai mắt trừng lớn, mở miệng mắng Trương Thiên: “Cái này là dòng điện mà, cậu nói Áo Nghĩa Lôi Điện cái gì? Cậu có phải bị ngốc rồi không?”

“Nhưng Mộc Phong, chuyện này rốt cuộc là sao? Ta đã thấy người có cương lực mạnh hơn, cùng lắm là như Trương Thiên, tên nhóc này sẽ phát sáng, dòng điện này của con, nhìn có vẻ lộng lẫy hơn chút, nhưng hẳn là không có tác dụng.”

Trương Thiên nheo mắt, vừa cười vừa nói: “Lão đầu, ông dám nói tôi ngốc? Đó là do ông không hiểu mà thôi, tôi cũng lười giải thích với ông.”

Áo Nghĩa Lôi Điện, là Áo Nghĩa hiếm có nhất ở Hỗn Nguyên Đại Lục, chỉ cần có được Áo Nghĩa Lỗi Điện, thì chính là một bảo vật vô cùng hiếm có, giống như là một loài động vật sắp bị tuyệt chủng vậy!

Trên thế này, đã là vật hiếm thì rất quý!

Hơn nữa, Áo Nghĩa Lôi Điện cũng bao gồm tất cả những công dụng của áo nghĩa…

Cho nên lĩnh ngộ được ý nghĩa của Áo Nghĩa Lôi Điện quá lớn, thậm chí so với nâng cao thực lực càng quan trọng hơn.

Vũ Viêm hừ một tiếng: “Dừng, không phải chỉ là một lôi điện hư ảo thôi hay sao? Có gì hay ho đâu chứ?”

Nghe xong lời này, Trương Thiên và Tô Mộc Phong liếc nhau một cái, sau đó nở một nụ cười gian trá…

Vũ Viêm nhìn thấy nụ cười của hai người, cảm thấy có chút quen thuộc. Lần trước khi nhìn thấy vẻ mặt này của bọn họ, ông đã bị đánh chỉ còn sót lại mỗi cái quần đùi.

Vũ Viêm hơi hoảng loạn, vươn ngón tay chỉ: “Này…các cậu muốn làm cái gì?”

Trương Thiên bắt Vũ Viêm lại, cười hì hì gian trá nói: “Ông nói xem?”

“Ha ha ha, xin lỗi sư tôn!” Tô Mộc Phong giơ tay lên.

“Các cậu…A!” Khuôn mặt của Vũ Viêm nổi đầy gân xanh muốn thoát ra, thế nhưng cũng là cường giả cảnh giới hư không trở lên, ai có thể chạy thoát khỏi bản tay của người này được chứ?

Trương Thiên kéo tay Vũ Viêm, nhẹ nhàng đưa đến gần ma lực của Tô Mộc Phong.

Xì xì xì!

“A…”

Bàn tay của Vũ Viêm tê liệt, đau đớn hét lên một tiếng, như lợn bị chọc tiết.

Tô Mộc Phong vẫn còn đùa khá ác, Vũ Viêm kêu lên, nhưng Tô Mộc Phong cũng không giảm bớt ma lực, ngược lại còn tăng thêm ma lực, chỉ sợ điện không chạy đến người của Vũ Viêm, dù sao ông lão này cũng là cường giả cảnh giới hư không.

Ma lực mạnh mẽ vốn đã đủ làm Vũ Viêm bị thương, bây giờ còn xuất ra dòng điện…

Bùm!

Nháy mắt nổ tung…

Vũ Viêm mặt mũi đen sì, quần áo rách tan, tóc còn bốc khói.

Trương Thiên và Tô Mộc Phong hai người bật dậy, nhìn bộ dáng chật vật của Vũ Viêm, nhao nhao phá lên cười, cười đến đau cả bụng.

Vũ Viêm nhìn quần áo trên người mình chật vật không chịu nổi, tức giận đùng đùng mắng: “Trương Thiên, Tô Mộc Phong, hai thằng ranh con này!”

“Tôi nhất định phải dùng gia pháp xử lý hai cậu, đánh hai cậu toét mông!”

Rất nhiều đệ tử đứng ở bên ngoài, đều nghe thấy Vũ Viêm kêu to, rất nhiều người xông vào đại điện, đây chính là tiếng kêu của cung chủ đấy, không phải là đã xảy ra chuyện lớn gì rồi đấy chứ?

Nếu đến trễ một chút, lỡ không kịp thì sao?

Rầm!

Bên trong đại điện truyền đến động tĩnh, nhóm người thứ nhất xông vào, là đám người đại trưởng lão, tam trưởng lão và Vũ Hoàng cùng Cung Nhu.

Vũ Viêm đang trong bộ dáng chật vật, thậm chí còn đang chuẩn bị lao vào đánh Trương Thiên và Tô Mộc Phong, thì bọn họ ập tới…

“Người này là…”

“Hình như là vừa bị hỏa thiêu xong?”

“Phải nói là giống như nổ tung thì đúng hơn?”

“Tôi muốn hỏi, người này là ai?”

“Haizz, tôi cũng không rõ, Trương Thiên, Mộc Phong, người này là ai vậy?”

Cung Nhu quan sát kĩ lưỡng, nhíu mày nhỏ giọng lẩm bẩm: “Nhìn hình dáng, hình như là tông chủ.”

Trương Thiên vừa cười vừa nói: “Ha ha ha, tiểu Cung Nhu đoán đúng rồi đấy, thông minh thật.”

Tô Mộc Phong cũng mạnh mẽ gật đầu!

“Phụt!”

Đám người đại trưởng lão muốn thổ huyết ngay tại chỗ: “Người này sao có thể là tông chủ được chứ?”

“Làm sao, mấy người có phải cũng muốn tạo phản đúng không? Không nhận ra bản tông chủ sao?” Vũ Viêm nhíu mày hô.

Thế nhưng mặt mũi ông ấy đen thui, mọi người không thể nhìn ra được bất cứ biểu cảm gì trên khuôn mặt.

Tam trưởng lão nuốt nước miếng nói: “Tông chủ, không phải, tôi nói này, mặt của ông đã biến thành than đen, chúng tôi sao có thể nhận ra được chứ.”

“Than đen?” Vũ Viêm nhanh chóng sờ mặt của chính chính, ngón tay toàn màu đen…

Cái này….

Vũ Hoàng khuyên: “Tông chủ, vừa rồi ông kêu rất to, động tĩnh đặc biệt lớn, bên ngoài còn có rất nhiều đệ tử đang chạy đến đại điện, hay là ông lánh mặt trước đi một lúc?”

“Suýt!” Vũ Viêm đau đớn hô: “Giúp tôi cản bọn họ lại, tôi đi rửa mặt cái đã…”

Xát!

Vũ Viêm ôm mông, nhanh chóng rời đi.

Đám người đại trưởng lão nhao nhao hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì vậy?”

“Ông nội tại sao lại bị hai người đánh thành bộ dạng thê thảm như thế?” Vũ Hoàng hỏi.

Trương Thiên thu lại nụ cười: “Chuyện này không liên quan đến tôi, cái này đều là do ông già Vũ Viêm tự làm tự chịu, nhất định đòi tìm Tô Mộc Phong luận bàn, không cẩn bị biến thành bộ dạng như thế.”

Tô Mộc Phong cũng đùn đẩy trách nhiệm: “Đúng vậy, là do sư tôn tự yêu cầu mà.”

Đám người thở dài một hơi, đại trưởng lão sâu xa nói một câu: “Mộc Phong à, tông chủ cũng không còn trẻ nữa rồi, cậu phải tôn trọng ông ấy một chút!”

Tam trưởng lão: “Sư tôn cậu trọng sĩ diễn, Mộc Phong, lần sau cậu nhường ông ấy một chút đi.”

Vũ Hoàng nhíu mày: “Mộc Phong sư huynh vẫn lợi hại…”

Cung Nhu thì cười khanh khách.

Những người này ngày thường đều không dám nhìn tông chủ nhiều thêm một cái, bởi thực lực của bọn họ hoàn toàn không phải là đối thủ của cung chủ, bây giờ lại muốn an ủi Tô Mộc Phong đừng ra tay đánh Vũ Viêm nữa.

Bi kịch!

Lúc này, một đám đệ tử tuần tra nhao nhao chạy đến, nhưng Vũ Viêm đã không còn ở hiện trường nữa, đại trưởng lão bảo bọn họ giải tán đi.

Sau đó, mọi người bắt đầu quan tâm đến chuyện Trương Thiên trở về.

Bên trong đại điện náo nhiệt, ngày thường rất khó có được bầu không khí như thế này.

Một lát sau, Vũ Viêm quay trở lại, ngồi trên vị trí tông chủ.

Lần này ông ấy không dám xem thường linh lực lôi điện của Tô Mộc Phong nữa, nhẹ giọng hỏi: “Cái thứ đó rốt cuộc là gì thế? Lợi hại thật đấy…”

Trương Thiên giải thích: “Là một loại sức mạnh, ông có thể hiểu nó như cương lực cũng được, nhưng loại sức mạnh này mạnh hơn cương lực nhiều lần..”

“Còn về phần mạnh như thế nào thì vừa rồi ông đã được trải nghiệm rồi đấy!”

Vũ Viêm: “Khụ khụ, cũng được.”

Ở trước mắt nhiều người như vậy, Vũ Viêm đánh sưng mặt cũng muốn thành kẻ mập (câu này chỉ những người trọng sĩ diện).

Sau đó, trông thấy tất cả mọi người đều đã đến, liền đem công việc mà Trương Thiên vừa giao phó cho Tô Mộc Phong, liên minh các môn phái ở Cửu Châu nói ra.

Đám người đại trưởng lão và Vũ Hoàng vô cùng ủng hộ…

Sau đó, Trương Thiên và Tô Mộc Phong ra khỏi đại điện, nói là muốn đi tỷ thí một chút!

Trương Thiên cũng muốn thử sức mạnh áo nghĩa lôi điện của Tô Mộc Phong một chút.

Tô Mộc Phong cảm thấy chắc chắn mình có thể thắng, lúc trước ở thành phố Khánh Giang, hai người đã giao đấu một lần, lúc đấy Trương Thiên đã thua mình, bây giờ Trương Thiên lấy đâu ra tự tin có thể chiến thắng mình được chứ?

Nhưng Tô Mộc Phong không biết, Trương Thiên đã nhờ ‘tu luyện’ mà bước vào kỳ Kim Đan, hơn nữa còn đã đạt đến giai đoạn trung kì của kì Kim Đan.

Đặc biệt là lần trước, Trương Thiên ở trong cuộc chiến quần hùng lúc sau cuộc tranh đoạt lệnh Hào Long, Tô Mộc Phong cũng vắng mặt…

Hai người đi đến hậu điện phái Càn Võ đại chiến một phen, gây ra động tĩnh vô cùng lớn!

Cuối cùng là Trương Thiên dựa vào kinh nghiệm, dùng sức mạnh của Thiên Tinh Kiếm Quyết, lại càng cao hơn Tô Mộc Phong một bậc!

Tô Mộc Phong kinh ngạc: “Lão đại, không phải anh nói so về tốc độ, không ai có thể vượt qua được tu ma hay sao?”

“Bây giờ em đang điên cuồng tu luyện, lại đã lĩnh ngộ được Áo Nghĩa Lôi Điện, nhưng tại sao vẫn không thể bằng anh…”

Trương Thiên cười khổ: “Tôi cũng chỉ là ngẫu nhiên phát hiện ra được cơ hội mà thôi.”

“Lão đại, anh vẫn đỉnh, em cho rằng bản thân có thể vượt xa anh, không ngờ cuối cùng vẫn là thua kém một khoảng xa!” Tô Mộc Phong cảm thán.

Trương Thiên lấy ra Thiên Tinh Kiếm Quyết đưa cho Tô Mộc Phong: “Bây giờ cậu đã lĩnh ngộ được Áo Nghĩa Lôi Điện, thì tu luyện thêm bộ kiếm quyết này, đoán không chừng, cậu sẽ tiến bộ rất nhanh đấy.”

Bây giờ Trương Thiên không có võ ký tiên phẩm dùng dao găm, hôm nay chỉ có thể lấy ra Thiên Tinh Kiếm Quyết thôi.

Tô Mộc Phong nhận lấy, hưng phấn nói: “Vâng, em nhất định sẽ cố gắng tu luyện thật tốt.”

“Lão đại, thật ra em cũng chưa lĩnh ngộ được hết áo nghĩa lôi điện, vẫn cảm thấy chỉ là da lông thôi, nhiều nhất thì cũng chỉ là sơ bộ chứ không sâu.”

Trương Thiên nhíu mày: “Đây mới chỉ là sức mạnh sơ bộ thôi sao? Bảo sao áo nghĩa lôi điện được gọi là đệ nhất áo nghĩa ở tiên giới, xem ra còn có thể phát ra sức mạnh lớn hơn nữa.”

“Đúng vậy!” Tô Mộc Phong tán thành.

Nhưng Trương Thiên vẫn rất bội phục Tô Mộc Phong, bởi anh cũng chưa lĩnh ngộ được lôi điện nguyên bản trên người, nhưng Tô Mộc phong chỉ hấp thu một yêu đan chứa lôi điện nguyên bản, vậy mà đã thành công rồi.

Trương Thiên: “Cậu đã hấp thu hoàn toàn viên điện giảo yêu đan kia rồi à?”

Tô Mộc Phong ho khan một cáu, nhìn Trương Thiên cười nói…

“Cái gì?”