Cuồng Tế Vô Song

Chương 459: Giấu đầu lòi đuôi!



“Cậu mới chỉ hấp thu một phần mười thôi sao?” Trương Thiên kinh ngạc.

Mới hấp thu có một phần mười mà thực lực đã tăng đến cảnh giới thượng thừa thiên ma, hơn nữa còn lĩnh ngộ Áo Nghĩa Lôi Điện, cái này…người khác làm sao có thể tiếp nhận được cơ chứ.

Nếu cứ như thế này, Tô Mộc Phong hấp thu hết viên điện giảo yêu đan, vậy thì không chỉ có thể đột phá được cảnh giới địa ma, thậm chỉ còn có thể vươn đến cảnh giới thiên ma?

Hơn nữa, lôi điện cũng nhất định sẽ được lĩnh ngộ càng đầy đủ hơn…

Phải biết, cái này mới chỉ là một viên điện giảo yêu đan mà thôi!

Trương Thiên có chút không hiểu, dựa theo kết quả thông thường, mấy viên yêu đan cũng không thể biến một đại ma tu luyện thành địa ma được.

Có lẽ viên yêu đan này chứa lôi điện nguyên bản, cho nên mới có hiệu quả đặc biệt chăng?

Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy mà thôi!

Trương Thiên nói thầm: “Nhưng khoảng cách giữa tu ma và tu tiên thật sự quá lớn…”

Tiểu Lục tu ma hấp thu một phần mười yêu đan, bản thân cầm quả tu tiên nguyên bản, thì một phần một ngàn, một phần người ngàn cũng không chịu được.

Tô Mộc Phong vừa cười vừa nói: “Lão đại, anh cũng tồi nha, tốc độ còn vượt cả người tu ma như em.”

Trương Thiên nhàn nhạt: “Nhìn bộ dạng đắc ý của cậu kìa..Cố gắng trở nên mạnh hơn, có chút thù cần chúng ta phải tự tay kết thúc.”

“Vâng, đã biết lão đại.” Tô Mộc Phong trầm giọng nói.

Trương Thiện hít sâu một hơi: “Xem ra tôi cũng phải tăng cường tu luyện, nếu không thì thật sự sẽ giảm sút.”

So với Tô Mộc Phong, Trương Thiên ngày nào cũng đều rất bận rộn, rất ít có thời gian để chuyên tâm tu luyện.

Anh muốn thừa dịp hai ngày nay có thời gian ở phái Càn Võ tu luyện, xem có thể đột phá chút nào không…

“Được rồi, chuyện của Dương Tiêu chúng ta cố gắng làm xong sớm một chút, đến ngày tết trung thu còn có thể trở về ăn tết!”

“Tôi cũng đã đồng ý với chị dâu của cậu là tết trung thu sẽ trở về.”

Tô Mộc Phong cười hì hì: “Vâng! Lão đại, em cũng lâu rồi chưa đón tết trung thu!”

Trương Thiên nở một nụ cười nhàn nhạt: “Năm nay thì có cơ hội rồi.”

Giao phó cho Tô Mộc Phong chuyện liên minh Cửu Châu xong, Trương Thiên liền rời đi, anh phải đi gặp người của Vân Môn một chút.

Đồng thời lần xuất hành này, Trương Thiên cần phải luyện chế một ít đan dược, về sau còn có thể sẽ sử dụng thường xuyên.

Mặt khác, chuyến đi Kyoto lần này, cũng để xem Vân Thiên có thứ gì muốn đưa cho Châu Nhu Nhu hay không, tiện thể giúp Vân Thiên mang về, làm dịu nỗi nhớ nhung của hai người.

….

Trong một thiền điện của phái Càn Võ.

Nơi ở của những người Vân Môn.

Lúc này là buổi chiều, mặt trời đang ngả dần về phía Tây.

Trương Thiên xuất hiện, đầu tiên là nhìn thấy mấy vị trưởng lão và đệ tử của Vân Môn.

Bọn họ giống như đang dàn trận pháp, bảo vệ tiểu điện, bộ dáng người đến giết chết bất luận tội.

Trương Thiên nhìn thấy bọn họ thì nghi hoặc hỏi: “Đại trưởng lão, đây là đang làm gì vậy? Ở trong phái Càn Võ bày ra trận pháp gì vậy?”

Mấy vị trưởng lão vốn đang bày ra bộ dáng nghiêm túc, sau khi nhìn thấy Trương Thiên lập tức nở nụ cười chân thành.

Đại trưởng lão cười nói: “Tôi còn tưởng là ai, hóa ra là tiểu Thiên trở về đấy à?”

Tam trưởng lão oán trách: “Hại tôi căng thẳng một phen.”

Nhị trưởng lão nhìn về phía đám đệ tử khoát tay: “Ha ha, mọi người không cần phải khẩn trương, không cần phải khẩn trương, giải trừ đề phòng.”

Tứ trưởng lão nhíu mày: “Nhị ca, anh như thế không hay cho lắm đâu. Người đến là tiểu Thiên đấy, còn giải trừ phòng bị sao?”

Ba vị trưởng lão nghe xong, lông mày lập tức dựng lên, gào to: “Người đâu, đến bày trận phòng thủ.”

“Không thể để cho Trương Thiên đi vào nửa bước…”

Trương Thiên nhìn đối mặt với đám người, không giận lại còn cười, hề hề nói: “Ha ha ha, xem ra tôi đã biết các người đang làm gì rồi, nếu như tôi đoán không sai, nhất định là ông già Thiên Ma đang luyện đan đúng không?”

Những ông già này ngày thường thấy mình thì yêu quý có thừa, chỉ vào lúc ông già Thiên ma luyện đan thì mới cảnh giác mình như thế!

Nói là kẻ thù không đội trời chung cũng không sai…Dù sao thì Trương Thiên còn một cái danh hiệu khác: kẻ cuồng đan số một!

Lời này của Trương Thiên đâm trúng tim đen của mấy vị trưởng lão. Mấy vị trưởng lão ngay lập tức đen mặt.

Bởi vì kẻ cuồng đan số một còn có một kỉ lục khác, đó chính là chưa bao giờ thất thủ, trừ phi loại đan dược này, anh ta không thèm..

Đại trưởng lão lạnh giọng quát lớn: “Tiểu Thiên, con cũng đừng làm loạn nữa, loại đan dược này con không dùng được đâu…”

Nhị trưởng lão: “Đúng đấy, cái này cũng chẳng phải là loại đan dược tốt gì, tiểu Thiên đừng nhầm lẫn.”

Tam trưởng lão: “Tiểu Thiên, loại đan dược này cho dù con có cầm cũng không dùng được, đừng lãng phí thời gian công sức làm gì.”

Tứ trưởng lão: “Nghe tứ trưởng lão này khuyên, đừng động tay động chân làm gì cả, chi bằng ngồi xuống cùng nhau uống ly trà tiểu Thiên à.”

Sắc mặt của Trương Thiên từ tươi cười bỗng biến thành âm hiểm, đây là một dấu hiệu kinh khủng: “Tôi nói này các vị trưởng lão, các ông cho rằng tôi không có não sao?”

“Nếu cái đan dược này không phải là đồ tốt, vậy vậy người bày binh bố trận trước cửa làm gì? Hơn nữa cả bốn vị trưởng lão cùng được phái ra?”

“Mấy ông khổ sở thuyết phục từng câu từng chữ, e rằng là giấu đầu lòi đuôi rồi!”

“Ha ha ha…”

Cái này?

Mấy vị trưởng lão vội vàng giải thích: “Viên đan dược kia đối với mọi người đều không có công dụng lợi ích gì cả, nhưng đối với chúng ta mà nói thì rát quan trọng, cho nên để đề phòng ông già Thiên Ma bị quấy nhiễu, chúng ta mới nghiêm túc như này.”

“Ừm, cái viên đan dược này chẳng có tác dụng gì đối với việc tu luyện cả, chỉ là một viên đan dược bình thường mà thôi.”

“Cho nên tiểu Thiên à, con đừng suy nghĩ quá nhiều làm gì…”

Trương Thiên cười ha ha, nhìn dáng vẻ căng thẳng của đám người, trong lòng anh không khỏi cảm thấy buồn cười.

Mình sớm đã chẳng cần phải đến chỗ của ông già Thiên Ma cướp đan dược cần dùng nữa rồi, chỉ cần đưa cho mình dược liệu, mình tiện tay cũng có thể luyện ra được tiên đan, mình cần gì phải đánh chủ ý lên người Thiên Ma làm gì nữa cơ chứ?

Nhưng dáng vẻ căng thẳng này của mấy vị trưởng lão, khiến Trương Thiên cũng nảy sinh lòng hiếu kì: “Tôi cũng không suy nghĩ nhiều đâu, chỉ là các ông tự làm bản thân căng thẳng mà thôi.”

“Yên tâm đi, tôi ở đây uống trà đợi Thiên Ma đi ra, xem rốt cuộc ông ta luyện ra được đan dược gì…”

Trương Thiên trực tiếp ngồi xuống ghế uống trà.

Mấy vị trưởng lão ở chỗ này canh gác cũng cảm thấy nhàm chán, nên cũng vác ghế ra uống trà ngồi nói chuyện phiếm.

Nhưng vạn vạn không thể ngờ tới Trương Thiên lại xuất hiện đến chỗ này.

Nhìn thấy Trương Thiên đã ngồi xuống, mấy vị trưởng lão cảm thấy bi kịch…

“Tiểu Thiên, ngồi uống trà ở chỗ này của chúng ta thì có gì tốt đâu?”

“Nghe nói ở chỗ tông chủ Vũ Viêm có loại trà thượng đẳng rất ngon, hay là tiểu Thiên, con đi tìm tông chủ uống trà trước đi?”

“Đúng vậy đấy tiểu Thiên! Mấy ông già chúng ta thô tục, con ở chỗ này cũng chẳng có gì để nói, ta thấy ở phái Càn Võ có không ít đệ tử nữ, hay con đi đến nói chuyện phiếm với bọn họ đi?”

Nghĩ ra đủ loại chiêu trò, mục đích chỉ muốn tống Trương Thiên đi.

Có thể thấy được trước đây Trương Thiên đã làm tổn hại bao nhiêu đan dược, mới khiến người trên dưới Vân Môn có bóng ma tâm lý như này.

Trương Thiên khinh bỉ: “Mấy người hạ lệnh đuổi khách mà vẫn còn muốn quanh co lòng vòng à?”

“Yên tâm đi, tôi không ra tay đâu, chỉ là tò mò mà thôi…”

Mấy vị trưởng lão cứng đờ, sắc mặt trắng bệch: “Cái này…”

Xát!

Một làn gió mát thổi qua, một chàng trai trẻ tuổi xuất hiện.

Các đệ tử trong Vân Môn nhao nhao cúi đầu hô: “Môn chủ!”

Người xuất hiện chính là Vân Thiên!

Vân Thiên đến, rốt cuộc cũng phá vỡ cục diện lúng túng giữa Trương Thiên và mấy vị trưởng lão.

Vân Thiên quay sang Trương Thiên chào hỏi: “Trương huynh, anh đã về rồi sao?”

“A ha ha ha, Vân Thiên, anh đến rồi đấy à!” Trương Thiên cười đáp lại.

Thế nhưng sắc mặt của mấy vị trưởng lão vẫn không vui, nhìn về phía của Vân Thiên nháy nháy mắt…

“Đại trưởng lão, mấy người bị làm sao vậy?” Vân Thiên nhíu mày hỏi.

Mấy người cảm thán Vân Thiên quá đơn thuần, hình như không hiểu ý của bọn họ.

Đại trưởng lão lên tiếng nói: “Thiên nhi, cha con luyện đan ở bên trong, giờ cũng sắp đến lúc thành đan rồi, nhưng Trương Thiên lại đến đây, con cảm thấy ổn sao?”

Các trưởng lão khác bổ sung: “Thiên nhi, tính tình con lương thiện có thể không nhìn ra được thế gian hiểm ác…”

“Chỉ cần con cố gắng nhớ lại tiền án của người nào đó, thì có lẽ con có thể nghĩ ra được gì đấy.”

Người ngu cũng hiểu ra được là Trương Thiên đến để cướp đan.

Nhưng giờ Vân Thiên cũng không quá để ý, ít nhất thì thoải mái hơn nhiều so với trước kia, không mang theo phòng bị, nhẹ giọng hỏi: “Trương huynh, anh đây là đang có mưu đồ làm loạn sao?”

“Nhưng viên đan dược này anh cũng nghĩ đến nữa, đối với anh không có bất kì tác dụng gì đâu, so với viên đan dược cường gân cốt lần trước anh luyện chế cho tôi còn kém hơn nhiều…”

Trương Thiên ‘à’ một tiếng: “Viên đan dược này thần bí đến mức ngay cả Vân Thiên anh cũng muốn lừa gạt tôi à?”

Đối với sự lừa gạt của mấy vị trưởng lão, Trương Thiên cũng không thèm để ý, thế nhưng Vân Thiên thật thà như thế cũng mở miệng, vậy chẳng lẽ viên đan dược này thật sự là trân bảo sao?