Cương Thi Công Tác

Chương 11: Không phải chuyện gì lớn



Doãn Húy Minh là kiểu người như thế nào?

Tiền bối đáng tin cậy lại kiên nhẫn? Vậy thì hoàn toàn không có khả năng.

Anh là một người khá nghiêm khắc, hơn nữa còn là phi nhân loại tính tình dễ bùng dễ nổ, ngày thường lạnh mặt cũng không phải là kiểu người mặt lạnh tâm nóng mà phải gọi Doãn Húy Minh là mặt lạnh tâm bạo.

Nổ mạnh bạo, mặc dù bây giờ Cục trưởng Cục Dị Quản Cục thủ đô đã là một ông chú mặt đầy nếp nhăn hòa ái dễ gần nhưng ngẫu nhiên vẫn rất đáng sợ. Tuy đồng chí Cục trưởng lúc nào cũng một bộ ông lớn nhưng Cục trưởng vẫn thường bị Doãn Húy Minh đuổi theo đánh tới lớn, bao gồm cả đồng chí Phó cục trưởng.

Có thể đơn giản thô bạo thì sẽ không uyển chuyển.

Việc anh có kiên nhẫn với Vu Cẩn là bởi vì anh thật sự không trị được Vu Cẩn.

Giết là giết không được, nếu Vu Cẩn đã bò ra, vậy thì cũng không thể giết được cũng chẳng thể nhét trở lại.

Hơn nữa tính cách Vu Cẩn lại còn có chút một lời khó nói hết, tên cương thi này không có tư duy bình thường, thậm chí ngay cả lễ nghĩa liêm sỉ cơ bản nhất cũng không có.

Vào lúc Vu Cẩn có thể cảm nhận được nhiệt độ, thậm chí còn thản nhiên cởi truồng.

Rất hiển nhiên phương pháp mạnh bạo như khi đối phó với Phó cục trưởng đã không thể thực hiện được, chỉ có thể dùng mềm dẻo.

Tần Lộ Lộ và Sở Phàm yên lặng di chuyển ra đằng sau hai vợ chồng chệnh choạng sắp ngã, chuẩn bị cùng lúc đỡ cả hai vợ chồng, thuận tiện thủ thế ấn huyệt nhân trung cho người ta luôn.

Dù sao chơi trò vặt đầu trước mặt người khác như vậy cũng rất kinh khủng, huống chi cái tên bị vặt đầu kia còn có thể tung tăng nhảy nhót.

Vu Cẩn không ngừng ba hoa chích chòe, sau khi bị bụm miệng thì thân thể mất đầu vẫn có thể chấm mút được.

Đây căn bản không phải hành động thuộc về phạm vi mà người phàm có thể giải thích nổi.

Quả nhiên, sắc mặt hai vợ chồng lập tức trắng bệch, mắt thấy sắp phải ngã ngửa.

Kết quả không đợi mấy người Tần Lộ Lộ ra tay, hai vợ chồng sau khi lảo đảo cũng đã tự nâng nhau đứng vững.

Có thể nói khá kiên cường.

“Mấy, mấy người……” Trần Quốc Khang run rẩy nửa ngày, không thể nào nói ra một câu hoàn chỉnh.

“Tuy có thể hai người không tin, nhưng chúng tôi không có ác ý.” Tần Lộ Lộ thở dài nhẹ nhõm một hơi, “Mấy người chọc phải thứ khó lường.”

“Rất có thể có liên quan đến con trai của hai người.” Doãn Húy Minh nói tiếp, nói xong còn thuận tiện trả đầu Vu Cẩn lại cho Vu Cẩn.

Vu Cẩn ôm đầu mình, đứng bên cạnh cũng mở miệng theo: “Cái tên Trịnh Uy kia muốn mạng của con mấy người, hắn muốn móc mắt con trai hai ngươi.”

Người phụ nữ thét lên một tiếng, dường như có vẻ  không chịu nổi, lảo đảo, may mắn được Trần Quốc Khang đỡ lấy.

“Bức ảnh này cũng được lấy từ trên người Trần Tử Đồng.” Vu Cẩn cầm ảnh tốt nghiệp vẫy vẫy.

“Nói thì nói như thế.” Trần Quốc Khang có hơi một lời khó nói hết nhìn Vu Cẩn, “Ừmm, ngài có thể gắn đầu mình trở lại được không ạ?”

“Hả? À.” Vu Cẩn một tay ôm đầu khá sửng sốt, sau đó duỗi tay gắn đầu mình lên cổ.

Sau khi gắn đầu xong, Vu Cẩn lại lặp lại lần nữa: “Ảnh chụp ở trên người con trai hai người.”

“Sao có thể như thế?” Trần Quốc Khang cảm giác đầu mình mơ hồ, “Rất lâu rồi tôi chưa từng liên hệ gì với Trịnh Uy.” Nói tới đó bỗng nhiên ông sửng sốt một chút, móc điện thoại mở diễn đàn trên WeChat.

Ngay lúc đó, bên ngoài có người gõ cửa: “Tiểu Trần? Tiểu Trần ông có ở bên trong không? Sao hôm nay lại đóng cửa thế kia.” Phỏng chừng là hàng xóm nào đó phát hiện ra điều không đúng mới lại nhìn xem.

“Hôm nay không bán!” Trần Quốc Khang hô to một tiếng.

Trước kia không lâu ông có đăng bài trên diễn đàn hỏi thăm các bạn học cũ xem có ai biết tình hình dạo gần đây về Trịnh Uy hay không.

Không lâu sau thì có một nữ đồng học gửi tin, vị nữ đồng học đó cũng ở trấn trên như Trịnh Uy, bởi thế cũng biết được chút ít.

Mấy người Doãn Húy Minh dứt khoát tìm chỗ ngồi xuống, vợ Trần Quốc Khang thì chắc đã ra phía sau cửa hàng tìm con trai mình.

Hẳn là muốn hỏi rõ ràng rốt cuộc sự việc là như thế nào.

Trần Quốc Khang thì nhắn tin riêng với nữ đồng học, hỏi tình huống cụ thể.

Cuối cùng kết quả là tên Trịnh Uy kia thật sự không thua kém gì đống bùn lầy.

Sau khi Trịnh Uy tốt nghiệp thì vào làm một công ty xí nghiệp, làm chưa được bao lâu thì đã nổi xung đánh cả ông chủ mình, đại khái là do cảm thấy ông thấy khinh thường mình.

Tiếp đó đến năm 25 tuổi thì tìm được một người vợ, vợ là dân làm nông gần đấy, kết quả Trịnh Uy một thanh niên trong cái trấn nhỏ bé lại bắt đầu đi ghét bỏ người vợ nông dân của mình.

Bạo hành gia đình là chuyện thường như bữa, sau đó người phụ nữ sinh cho Trịnh Uy một đứa con gái, năm con gái được một tuổi thì người phụ nữ thật sự không chịu nổi nữa, ly hôn, cũng chưa từng trở về lần nào.

Mà gã Trịnh Uy này không chỉ ra tay đánh vợ mình thậm chí còn đánh luôn cả ba mình.

Về sau ba Trịnh Uy chết, tự sát chết.

Những nơi thôn xóm giống như nơi mấy người Trịnh Uy ở đều khá nhỏ hẹp, cơ bản xảy ra chuyện gì nhỏ thì hàng xóm chung quanh đều sẽ biết, đặc biệt là chuyện tự sát.

Dù tin đồn nhảm nhí không ít thì cuối cùng trong nhà Trịnh Uy cũng chỉ còn lại Trịnh Uy và con gái Trịnh Uy.

Con gái? Vu Cẩn chớp chớp mắt: “Đứa con gái bao nhiêu tuổi rồi?”

“Nếu là con gái thì không thể nào ra tay với bạn học của ba mình được.” Doãn Húy Minh nhíu mày.

Trần Quốc Khang nhìn màn hình di động, sắc mặt bỗng nhiên thay đổi: “Mười tuổi.” Vừa lúc cùng tuổi với Trần Tử Đồng, khó mà làm người ta không suy nghĩ nhiều.

Căn cứ theo cách nói của cô bạn cùng lớp đó thì đứa bé kia lúc ba tuổi hoàn toàn khác biệt với lúc cô được ba tuổi, hoặc có lẽ là do Trịnh Uy hoàn toàn không hề quan tâm đến con.

Đứa bé đó đầu tóc khô vàng, khuôn mặt hốc hác, lùn hơn bạn bè cùng tuổi rất nhiều, hơn nữa cũng không sạch sẽ.

Nghe nói tính cách đứa trẻ này cũng không ổn, không được người yêu thích.

Lảm nha lảm nhảm, cũng không biết học từ đâu đầy lời thô tục, như muốn cố tình thu hút sự chú ý vậy.

Trẻ con trầm tính sẽ không làm người thấy ghét mà hoạt bát cũng không làm người ghét, chỉ có kiểu trẻ con như cô bé này, không được dạy dỗ, ăn gian nói dối, chửi thề cả ngày, không lớn không nhỏ, lúc la lúc hét mới thật sự làm người thấy ghét nhất.

Đặc biệt cô bé đó còn trông rất xấu.

“Hửm.” Tần Lộ Lộ nhạy bén phát hiện ra chỗ không thích hợp.

Biểu cảm của Sở Phàm và nam đội viên cũng trở nên khá khó coi.

Căn cứ theo lời người phụ nữ nói thì cô bé miệng đầy lời thô tục này rõ ràng trong nhà chẳng có gì lại rất thích khoe khoang.

Đa số kiểu trẻ con nói dối như thế cơ bản chỉ cần bị phát hiện thì sẽ hết làm, nhưng cố tình đứa nhỏ này còn nói dối thành tánh, trong mười câu thì đã có đến bảy câu nói dối.

Sắc mặt của mọi người trong Cục Dị Quản đều trở nên nghiêm trọng, chỉ có Vu Cẩn là hoàn toàn chưa hiểu lắm đã xảy ra chuyện gì.

“Thế tình huống như nào?” Vu Cẩn đẩy đẩy Doãn Húy Minh.

“Kiểu người giống như cô bé này là kiểu dễ bị cô lập thậm chí là nhắm vào nhất.” Doãn Húy Minh nói tới đó thì tạm dừng một chút, tiếp tục nói, “Bởi vì cô bé làm người chán ghét.”

“Rất làm người chán ghét, cậu thậm chí còn không thể tìm ra một ưu điểm nào trên người cô bé.” Doãn Húy Minh hạ mắt.

Đứa nhỏ này chính là biểu hiện cho kiểu người có vấn đề về tính cách, là đối tượng sẽ bị cô lập.

Không, nếu tuổi lớn thêm chút nữa, thứ cô bé gặp phải có lẽ là bị bắt nạt, nhưng trẻ em mười tuổi…….

Doãn Húy Minh nhìn về phía Trần Quốc Khang: “Hỏi một chút, hiện giờ đứa nhỏ này đang ở đâu?”

Sau khi hỏi xong thì anh nhìn Tần Lộ Lộ: “Tra một chút về đứa bé.”

“Ừm ừm.” Tần Lộ Lộ vội vàng gật đầu.

Trần Quốc Khang hỏi, người phụ nữ kia tỏ vẻ cũng không biết gần đây đứa bé ở đâu, đừng nói là đứa bé, ngay cả Trịnh Uy dạo này cũng chưa từng chưa trở về.

Đợi Tần Lộ Lộ điều tra ra lại càng thêm chắc chắn: “Đứa bé kia đã chết, đã bị gạch khỏi hộ khẩu.”

“Hộ khẩu của cô bé không ở chỗ của ba mà là ở chỗ mẹ mình, hẳn là cô bé được tòa án phán cho mẹ cô bé, mà mẹ cô bé không muốn…… Nên ném cho ba cô bé.” Tần Lộ Lộ nhíu mày.

Cũng bởi vì hộ khẩu không ở cùng nhau, cho nên ban đầu Tần Lộ Lộ hoàn toàn không phát hiện ra sự tồn tại của cô bé.

Đã chết?

Doãn Húy Minh bừng tỉnh.

“Aaaaa!” Trong phòng truyền đến tiếng thét chói tai của vợ Trần Quốc Khang, cùng với tiếng khóc của con Trần Quốc Khang. Lúc mọi người chạy tới nơi, chỉ thấy một bức ảnh chụp rơi trên mặt đất, đó cũng là một bức ảnh tốt nghiệp, thứ chảy ra từ bên trong ảnh chụp chính là màu máu đỏ thẫm.

Không chỉ có máu mà ở đầu giường còn có ba cái đầu, là của ba người đã chết kia.

“Đây, mấy cái này.” Vợ Trần Quốc Khang ôm chặt con mình, giọng nói run rẩy, “Mấy cái này, mấy cái này chui ra từ trong ảnh.”

Bà và chồng bà vốn dĩ sống ở đây, phía trước dùng làm cửa hàng, phía sau thì làm chỗ ở.

Trước đó bức ảnh đã xảy ra vấn đề, lúc này mới được lấy ra.

Mà lúc người phụ nữ đến gọi con mình chỉ muốn thuận tiện nhìn thử xem bức ảnh, kết quả lại xảy ra sự việc như vậy.

Người phụ nữ ở trong lòng ngực Trần Tử Đồng tiếng khóc càng lúc càng lớn.

“A.” Vu Cẩn ngửi ngửi mùi hương trong không khí, rồi sau đó nhìn về phía Trần Tử Đồng, hắn tiến lên trước, kéo tay Trần Tử Đồng, vén tay áo Trần Tử Đồng lên trên, phát hiện dấu tay màu đỏ tím trên vai Trần Tử Đồng.

“Như thế nào?” Mấy người Doãn Húy Minh đi tới.

Vu Cẩn wao một tiếng, nhìn về phía người phụ nữ: “Con trai ngươi sắp chết kìa.”

Cái khác không nói, chỉ riêng giọng điệu Vu Cẩn thôi đã không có chút bi thương nào, thậm chí còn cùng tông giọng với nói cung hỉ phát tài, rõ ràng mang theo tâm trạng xem trò vui.

Sau khi hắn nói xong câu đó, người phụ nữ và đứa bé còn khóc dữ hơn.

Gần như muốn xuyên thấu qua màng tai mọi người tại đây, Trần Quốc Khang cũng có chút không đứng được, hơi lảo đảo một chút.

Lúc sau, Trần Quốc Khang bắt đầu chửi ầm lên.

Chửi Trịnh Uy là tai họa, tự mình không có cuộc sống tốt còn đi hãm hại người khác. Mắng Trịnh Uy từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài.

Không ai để ý tới hắn.

Vu Cẩn ngồi xổm xuống nhìn ba cái đầu trên mặt đất: “Giả.”

“Tử khí ngưng kết thành?” Doãn Húy Minh hỏi.

Vu Cẩn gật gật đầu, gật đầu xong thì lại nói: “Ta nếm thử chút.” Nói xong, hắn mở miệng.

Kết quả bị Doãn Húy Minh xách cổ áo kéo ra: “Đừng có cái gì cũng ăn.” Vu Cẩn không ngồi xổm ổn, mông bẹp lên trên mặt đất.

Nghe thấy tiếng người phụ nữ và trẻ con khóc thút thít, Vu Cẩn vẫn không hiểu: “Rốt cuộc là sao đây? Chẳng phải chỉ sắp chết thôi sao? Có phải chuyện gì lớn đâu.”

Trong nháy mắt lời này vừa nói ra tiếng khóc dường như chợt ngừng lại, rồi sau đó thấy người phát ngôn là Vu Cẩn cũng không dám nổi giận.

Chỉ là tiếng khóc lại càng thêm ghê người.

“Hiện tại chúng ta đã tìm được đầu sỏ gây tội…… Nếu thật sự là cô bé thì…” Tần Lộ Lộ có chút rối rắm, “Trước không nói cái đó, ít nhất chúng ta cũng phải tìm đủ hết tất cả ảnh chụp đã.”

“Cũng không cần.” Vu Cẩn sờ ảnh chụp, “Ta cảm thấy ta có thể chen vào đó.” Sau khi hấp thụ cây Đinh Trấn Thi kia, năng lực Vu Cẩn được tăng cường, cụ thể mạnh tới đâu thì thật ra Vu Cẩn cũng không rõ lắm.

“Các ngươi muốn đi cùng không?” Vu Cẩn quay đầu mời mọi người.

“Bọn họ là người sống, không thể vào.” Doãn Húy Minh lắc đầu, “Tôi đi với cậu.”