Cương Thi Công Tác

Chương 12: Cô ta đang dọa ta hở?



Phương pháp Vu Cẩn dẫn người đi vào trong ảnh chụp cũng không phiền toái, chỉ cần có tiếp xúc chân tay là được.

Vu Cẩn cứ như vậy kéo Doãn Húy Minh vào, cứ thế xâm nhập vào bên trong thế giới ảnh chụp.

Vốn ban đầu Vu Cẩn muốn tự nhét mình vào, giống như cách mấy cái đầu kia rơi ra ngoài vậy, tuy là cảnh tượng sẽ không quá dễ nhìn.

Nhưng Doãn Húy Minh nhắc hắn có thể dùng thuấn di, Vu Cẩn mới từ bỏ cái ý tưởng kinh khủng kia.

Lúc đầu bọn họ tưởng rằng thế giới bên trong ảnh chụp là trường cấp ba, thế nhưng kết quả lại không phải.

Bọn họ xuất hiện trên sân thể dục, mà trên tòa nhà trường học đề to dòng chữ Tiểu học Hoài Nam.

“A.” Sau khi Vu Cẩn tiến vào sắc mặt lập tức thay đổi, hắn rối rắm nhíu mày che kín mũi mình.

“Sao vậy?” Doãn Húy Minh nhìn Vu Cẩn.

“Hôi.” Vu Cẩn rất ghét mùi hương trong không khí.

Rõ ràng đó cũng là mùi tử khí và oán niệm trộn lẫn, nhưng lại xa xa không mê người bằng hoạt thi kia.

Sắc mặt Vu Cẩn càng ngày càng khó coi, ngay lúc Doãn Húy Minh cho rằng hắn sẽ táo bạo phát cuồng, Vu Cẩn đột ngột cúi đầu, chúi đầu vào người Doãn Húy Minh, hơn nữa còn dùng bả vai Doãn Húy Minh che lại mũi mình.

“Quả nhiên trên người ngươi có mùi rất thơm.” Giọng Vu Cẩn hơi ồm.

Lần trước lúc hắn thay quần áo trong xe Doãn Húy Minh, Vu Cẩn đã ngửi được lâu rồi, chẳng qua sau khi mặc xong quần áo thì cái mùi đó cũng biến mất tiêu.

Hiện giờ Vu Cẩn và Doãn Húy Minh gần nhau như thế, tất nhiên cũng sẽ ngửi được mùi hương kia.

Doãn Húy Minh có vẻ một lời khó nói hết nhìn Vu Cẩn đang dũi đầu vào đầu vai mình, Vu Cẩn còn tưởng Doãn Húy Minh vậy là ghét bỏ mình: “Ta là người chết, là cương thi, không có nước mũi.”

“Tôi biết.” Không hiểu sao Doãn Húy Minh lại có loại cảm giác hơi dở khóc dở cười.

Hai người Doãn Húy Minh và Vu Cẩn một trước một sau, nhất trí cùng đi về phía trước.

“Trường tiểu học huyện bọn họ?” Vu Cẩn chuyển mắt, nhìn đám trẻ xung quanh.

“Chắc vậy.” Doãn Húy Minh trầm tư trong chốc lát, bỗng nhiên nói: “Nếu thật sự là cô bé kia thì hẳn mẹ cô bé là người làm thủ tục nhập học cho cô bé.”

Dù sao thì học sinh tiểu học muốn nhập học thì cũng cần khá nhiều giấy tờ, nhưng mà hộ khẩu của cô bé lại không ở trên sổ hộ khẩu của bố cô bé.

Nhưng hẳn là mẹ của cô bé cũng không muốn chăm cô bé, bởi vậy mới ném cho Trịnh Uy.

Nói nói, bỗng nhiên Doãn Húy Minh gỡ đầu Vu Cẩn ra, ôm vào trong lồng ngực duỗi tay che lại mũi Vu Cẩn.

Hành động đầu Vu Cẩn treo trên người hắn thật sự quá kỳ lạ.

Cơ thể Vu Cẩn móc móc túi quần, móc ra một đống người giấy ném ra ngoài.

“Hi hi hi hi hi!”

“Hi hi?”

Một đám người giấy mang gương mặt chết chóc cao tầm 1 mét chạy tán loạn khắp nơi trong trường học.

Cảnh tượng cực kỳ khủng khiếp.

Thế nhưng học sinh xung quanh lại tựa như không nhìn thấy, vẫn cứ tiếp tục làm việc của mình.

“Lệ quỷ này có thể tùy ý điều chỉnh thế giới.” Doãn Húy Minh nói tới đó, trên sân thể dục bỗng vụt ra một bé gái.

Nói là bé gái bởi vì trên mái đầu ố vàng thưa thớt kia vẫn còn có thể miễn cưỡng cột thành một dúm đuôi ngựa.

Đằng sau cô bé còn đi theo những cô bé khác, mấy cô bé đó dù là vẻ ngoài hay là phụ kiện cùng với cách ăn mặc đều đẹp hơn cô bé tóc vàng khô xơ kia rất nhiều.

Trong tay cô bé ngăm đen kia còn nắm chặt 50 đồng tiền: “Đi căn-tin, mấy cậu muốn gì thì lấy, tớ trả tiền.” Mấy bé gái vây quanh cô bé, trên mặt đều là nụ cười tươi, nhưng vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với cô bé.

“Hi hi hi?” Có hai người giấy chạy vào bên trong bọn họ, tụi nó phất phất tay, nhóm người vẫn không phản ứng.

Vì thế hai người giấy dứt khoát tiến lên, lấy từ trên người cô bé tóc vàng kia một tấm thẻ học sinh.

“Cô bé tên là Lê Mộng, không phải họ Trịnh.” Vu Cẩn mở miệng nói.

“Có lẽ cùng họ với mẹ của cô bé.” Doãn Húy Minh nhíu mày, “Bây giờ cô bé đang diễn hay là……”

“Là thật.” Vu Cẩn dứt lời đồng thời điều khiển người giấy cắn một phát lên người bé gái tên là Lê Mộng.

Vu Cẩn chậc một tiếng: “Không có vị.” Vậy là không phải con quỷ kia.

Vu Cẩn ra lệnh người giấy lại chạy xa hơn chút. Tận lực khuếch tán mở rộng phạm vi, như vậy phạm vi Vu Cẩn có thể cảm nhận được cũng rộng hơn.

“Tiền kia.” Đột nhiên Doãn Húy Minh lên tiếng, “Tiền trong tay Lê Mộng chắc chắn không phải bố cô bé cho.” Học sinh tiểu học trong huyện một ngày được 50 khối? Đặc biệt là gia đình như Lê Mộng, sao có thể một ngày được 50, chắc hẳn là lấy trộm từ gia đình.

Đến nỗi bạn của Lê Mộng có biết hay không…… Không, những người bạn đó chắc chắn sẽ không nghĩ tới vấn đề này. Xem cách Lê Mộng và những bạn gái giao tiếp với nhau cũng biết mấy bé gái đó là cùng một nhóm chơi, Lê Mộng là tự cưỡng ép hòa nhập vào.

Cô bé không được mọi người chú ý, nhưng nếu có tiền thì lại khác, mà cô bé còn có thể mời khách thì lại càng khác hơn nữa. Mọi người đều cùng là học sinh tiểu học, đa số đều không có tiền gì nhiều, lại càng không thể cưỡng lại sức hấp dẫn của đồ ăn vặt, tiền của mình thì chỉ có thể mua được một chút.

Loại tình huống này Doãn Húy Minh đã thấy rất nhiều, đứa trẻ rơi vào tình trạng này chắc chắn gia đình có vấn đề.

Một số đứa trẻ sẽ tương đối trầm mặc ít lời, một số sẽ hy vọng hấp dẫn sự chú ý của mọi người chung quanh, làm mọi cách để bản thân không bị ngó lơ.

Thông thường các phương pháp hấp dẫn sẽ khá trẻ con, hơn nữa đôi khi sẽ gây ra phản tác dụng.

Cuối cùng đều sẽ bị kết luận là “Bọn nó vẫn còn là con nít”, bọn nó muốn tìm kiếm sự chú ý, nhưng lại không nắm được trọng điểm, chỉ có thể tự mình mày mò.

Kết quả là quá chú ý đến cái nhìn của người khác, ở trong mắt người lớn “Trẻ con mất đi loại cảm giác ngây thơ, không còn đáng yêu nữa.” Hoặc là giống như Lê Mộng, trở thành “Chó cũng chê”.

Học chửi bậy, ba hoa nói dối, học không giỏi, ăn cắp. Chỉ mới là đứa trẻ mười tuổi nhưng trên cơ bản đã bị những người thân quen xung quanh phán án tử hình.

Trong lúc Doãn Húy Minh đang suy tư, cảnh tượng bỗng nhiên thay đổi, sân thể dục hai người Doãn Húy Minh đứng ban đầu giờ phút này lại biến thành phòng học.

Trong phòng học, học sinh đều đang cúi đầu, ngoại trừ Lê Mộng.

Mà trên bục giảng lúc này, rõ ràng là một giáo viên lớn tuổi đang to tiếng răn dạy tụi học sinh bên dưới.

Răn dạy tụi học sinh dám nói chuyện trong giờ nghỉ trưa, rồi sau đó khen ngợi Lê Mộng, đại khái bởi vì Lê Mộng là người nộp danh sách những người đã nói chuyện cho giáo viên.

Cuối cùng kết luận chính là, cả lớp bị phạt chạy 2 vòng sân thể dục, ngoại trừ Lê Mộng.

Doãn Húy Minh hơi sửng sốt: “Thì ra là vậy.”

“Cái gì thì ra là vậy?” Vu Cẩn như lọt vào sương mù, hắn hoàn toàn không hiểu được trọng điểm, “Con quỷ kia trốn trong tụi học sinh…… Nếu không để ta cắn mỗi đứa một phát thử xem?” Không đợi Doãn Húy Minh trả lời, cảnh tượng xung quanh lại thay đổi.

Vẫn ở trong phòng học, trong lớp có cả nam lẫn nữ, tất cả đều đang vây quanh bàn của Lê Mộng.

“Đúng là ghê gớm, mày là sao đỏ à? Cần mày ghi nhớ tên à?”

“Chỉ biết giả vờ, lần trước cũng vậy. Lần trước tiền nó bao là tiền ăn trộm, bố nó còn đến tận trường tìm.”

“Tao còn ăn đồ nó mua nữa kìa, ọe……”

“Đã xấu còn bày trò, người thì xấu, học thì kém, ngày nào cũng nói dối lừa người.”

“Lần trước nó nói giày nó mua 1 ngàn đồng lận, lúc trước tao thấy rồi, chỉ có bốn mươi mấy à.”

“Ọe, mất mặt, bộ tưởng không ai biết chắc.”

“Nếu tao là mẹ mày, sinh ra đứa con như mày thì tao đã bóp chết từ lâu rồi.”

Ngôn ngữ lên án cùng với động tác tay chân, có mấy nam sinh hội đồng túm cô bé ra ngoài, kéo bàn học của cô bé ra khỏi lớp.

Có người còn giật sách vở của cô, xé nát.

Cả lớp trở nên ầm ĩ.

Lê Mộng rụt cổ không dám nói lời nào, có nữ sinh còn tát vào mặt cô.

“Ô, dữ ghê.” Vu Cẩn oa một tiếng, so với Doãn Húy Minh biểu cảm nặng nề thì hắn lại thoải mái hơn rất nhiều, “Sao lại như vậy?”

“Cô bé muốn có một vị trí nhỏ trong lòng giáo viên.” Doãn Húy Minh cũng không biết nên dùng biểu tình gì để xem tình cảnh hiện tại, “Thành tích Lê Mộng không tốt lắm, làm như vậy có thể khiến cô bé có một loại ảo giác mình là ‘học sinh ngoan’.”

Nhưng rất hiển nhiên làm như vậy sẽ đứng ở mặt đối lập với tất cả học sinh, đặc biệt Lê Mộng còn là kẻ có đầy rẫy khuyết điểm.

Cô không phải là sao đỏ cũng chẳng phải ban cán sự lớp, cô không có ưu điểm, thế nhưng khuyết điểm lại một đống.

Dường như nếu như vậy thì mọi người có làm bất kì điều gì với Lê Mộng cũng chẳng có gì quá đáng, bọn họ xem mình như đang đứng ở bên chính nghĩa, tiến hàng thẩm phán Lê Mộng, kẻ khiến mọi người chán ghét.

Doãn Húy Minh thở dài một hơi sau đó cũng khôi phục vẻ mặt bình thường.

Hắn sống đã lâu rồi, gặp nhiều, tuy có hơi vô tình, dù về mặt tình cảm Doãn Húy Minh vẫn tốt hơn Vu Cẩn một ít, Doãn Húy Minh sẽ có hơi rung động, nhưng loại rung động này lại vô cùng nhỏ.

“Hử?” Vu Cẩn giương mắt nhìn Doãn Húy Minh, chớp mắt hai cái.

Sau đó cơ thể Vu Cẩn vươn tay, che lại hai mắt Doãn Húy Minh.

“……” Doãn Húy Minh sửng sốt một chút, “Cậu đang làm gì đó?”

“Không để người đa sầu đa cảm nhìn thấy hình ảnh tàn nhẫn.” Đầu Vu Cẩn ra vẻ đương nhiên nói, “Ngươi nhìn xem ngươi đi, cả chân mày đều nhăn tít lại.”

Đa sầu đa cảm? Tàn nhẫn? Doãn Húy Minh hất móng vuốt Vu Cẩn ra: “Không cần vậy.” Doãn Húy Minh nhìn thấy Trần Tử Đồng, con trai Trần Quốc Khang trong đám người.

Quả nhiên, bọn họ là bạn học.

“Cuối cùng Lê Mộng chết như thế nào?” Vu Cẩn hỏi.

“Chưa xác định.” Doãn Húy Minh không thể dự đoán cái chết của Lê Mộng, tình huống nào cũng có khả năng xảy ra.

“Vậy vì sao bố cô ta muốn móc mắt người khác?” Vu Cẩn lại hỏi, “Bố cô ta rất quan tâm đến cô ta?”

“Nếu thật sự để ý thì sẽ không nuôi con đến mức như vậy.” Doãn Húy Minh nhìn gương mặt hốc hác của Lê Mộng, rõ ràng thiếu dinh dưỡng mới làm cho tóc cô bé trở nên vàng khô như thế, “Trước tìm ra con quỷ kia đã.”

Nói, bỗng nhiên hắn buông lỏng cái tay đang che lại mũi Vu Cẩn.

“Ngao!” Đột nhiên Vu Cẩn không kịp phòng ngừa, sắc mặt trở nên vô cùng khó coi, “Ngươi thật quá đáng! Vừa rồi ta còn che mắt cho ngươi, vậy mà ngươi lại không che mũi cho ta! Cái mùi này thật sự là…… A! Ta tìm ra rồi.” Ánh mắt Vu Cẩn dừng trên người một cậu bé trong đám người.

“Là cô ta.” Cơ thể Vu Cẩn chỉ về phía đứa bé, thật ra cậu bé kia cũng khá được, làn da trắng nõn, không phải đầu gáo dừa, tóc tai rất đẹp, không thể nói rất đẹp, nhưng đồng hồ trên tay nhìn qua không hề rẻ, còn có đôi giày kia, vừa nhìn đã biết là hàng hiệu.

Đặt ở trên người đứa trẻ không hiểu sao lại có cảm giác hạc trong bầy gà.

Đứa bé cũng nhìn về phía bọn họ, cười với họ, khóe miệng kéo dài đến tận mang tai, rất hiển nhiên không phải tư thế mà nhân loại bình thường có thể làm được.

Vu Cẩn nhíu mày: “Cô ta đang dọa ta hở?”