Cướp Nam Chính Trong Tiểu Thuyết

Chương 39: Lời đồn ở An Thành



An Thành năm thứ 6 dưới thời trị vì của Chúa An, khung cảnh phồn hoa vẫn không hề biến mất, có chăng ngày càng nhiều xe ngựa sang quý di chuyển trên đường hơn. Thế nhưng có một điều khiến cho toàn thể người dân An Thành đau lòng đó là vì Chúa An của họ, không biết vì nguyên nhân gì mà Chúa An sau một đêm tỉnh dậy lại bị liệt nửa người dưới không thể nào di chuyển được.

Khi biết tin người dân trong thành tụ tập rất nhiều trước cửa cung điện, khóc thương cho ngài.

Lúc đó Chúa An xuất hiện khuôn mặt ngài tiều tụy nhưng vẫn cố gắng nở nụ cười khuyên nhủ người dân của mình: “Các ngươi hãy trở về nhà, ta chỉ là không thể đứng lên chứ không phải là chết. Ta hứa với các ngươi, chỉ cần một ngày ta còn sống An Thành sẽ luôn phồn vinh và phát triển thịnh vượng.”

Người dân nghe được khí thế hừng hực trong câu nói của vị Chúa quản lý mình liền lục tục rời đi, sau ngày hôm đó cung điện không ngừng truyền ra tin Chúa tiểu người chăm sóc mình, vô số người ứng cử nhưng cũng vô số người bị loại.

Nghe đồn rằng, chỉ cần người lạ chạm vào cơ thể Chúa, ngài sẽ đau đến chết đi sống lại, bao nhiêu ngày qua không ai có thể chạm vào được ngài ngoại trừ một người thầy đến từ nước ngoài.

Có một thông tin tuyệt mật được lưu truyền giữ các người hầu được tuyển rồi bị loại, đó là Chúa đang tìm người có thể chạm được vào mình, nếu người đó chạm được vào mình ngày sẽ lấy người đó làm bạn đời để thay thế cho người bạn đời đã mất tích của mình.

Đã nói là thông tin tuyệt mật nhưng nó chỉ tuyệt mật trên mặt chữ chứ chẳng hề tuyệt mật đúng ý nghĩa là không ai biết tới.

“Tốt quá, cuối cùng Chúa cũng quên được người bạn đời xấu số của mình.” Nhóm phụ nữ dễ đồng cảm thút thít lai nước mắt.

Một chàng trai đứng lặng im bên cạnh nhìn họ bát quái, khóc thương chuyện hoàng cung, cậu chờ cho tới khi nhóm người này nói sang chuyện khác mới rời đi, bước chân gấp gáp hướng về phía cung điện.

Cậu theo lời những người vừa nói tiến vào một tòa nhà, đây là nơi mới mở một năm đổ lại nhằm mục đích tuyển dụng người hầu chuyên biệt cho Chúa An.

Cậu bước vào trong, đại sảnh sang trọng chật kín người. Người thanh niên từ từ cởi bỏ mũ trùm.

Mái tóc đen ôm lấy khuôn mặt thanh tú, đôi mắt màu đen như màn đêm sâu thẳm, nước da trắng dáng người thon dài. Người đó chính là Trần Văn Cẩn chàng trai đến từ thế kỷ 21, đôi mắt cậu đỏ hoe nhìn từng đường hoa văn trang trí trong đại sảnh, hoa văn cổ rườm rà nhưng vô cùng sang trọng, kính màu đặc sắc làm nắng đổi màu khi chiếu qua nó, kính được lắp trên các ô cửa sổ, trên trần nhà. Trên tường trang trí những bức họa đẹp mắt, nếu ở thế kỷ 21 những bức tranh ấy phải có giá hàng tỷ đồng thậm chí là cả gia tài.

Đây chính là thế giới trong cuốn tiểu thuyết mà Mộng Mộng đã xây dựng là thế giới không hề tồn tại, thế giới mà cậu đã ngày đêm khấn nguyện để được quay lại – Người yêu hoàn mỹ.

Khóe môi Cẩn cong lên, thầm thì: “An Việt em quay về rồi.”

Cậu hít vào một hơi thật sâu: “Em sẽ tới bên anh, nhất định.”

Hai tay cậu siết thành đấm bước vào hàng gia nhập đội ngũ đăng ký làm người chăm sóc Chúa An.



Quay ngược lại thời điểm Cẩn bị bức tranh hút vào, khi tỉnh lại cậu phát hiện mình đang nằm trong một khu rừng, loạng choạng đứng dậy, trên cơ thể là bộ quần áo cậu mang đến từ thế giới hiện đại, may mắn cho cậu khu rừng nằm gần An Thành nên khi vừa đi ra khỏi rừng cậu liền nhìn thấy An Thành được xây dựng uốn lượn theo sườn núi, nguy nga tráng lệ và hùng vĩ. Lúc đó Cẩn đã biết mình về nhà rồi, về thế giới có người cậu yêu.

Cẩn bước vào thành, một điều may mắn nữa đó là chỉ cần đi một mình lính canh sẽ không kiểm tra giấy thông hành cùng thông tin cá nhân nên Cẩn mới có thể vào thành dễ dàng.

An Thành là nơi tập hợp vô số người Tây cho nên bộ quần áo trên người Cẩn không khiến ai chú ý. Nhưng Cẩn cũng không muốn mặc thế này để đi dạo trong thành. Nhờ ký ức từng sinh sống ở Lục địa núi, Cẩn tìm đến một tiệm cầm đồ.

Loại tiệm này có khá nhiều ở các lãnh thổ nhằm phục vụ cho mục đích giữ đồ hộ cho cá nhân và gia đình không có điều kiện nhưng không nỡ bán đi đồ đạc của bản thân.

Khi bước vào tiệm cầm đồ, Cẩn lột đôi giày da dưới chân của mình đặt lên bàn, đế của nó hơi bẩn nhưng lớp da bóng loáng cùng thiết kế hiện đại Cẩn tin chắc chủ cần đồ sẽ chấp nhận nó.

Quả nhiên người đó chấp nhận đưa tiền giữ đồ giúp cậu, Cẩn cuối cùng cũng có đủ tiền để mua cho mình áo choàng cùng một bộ áo dài rẻ nhất.

Sau một giờ xếp hàng, khi đôi chân cậu tê rầm cuối cùng cũng đến lượt Cẩn. Người tuyển dụng là một cô gái, cô nhìn cậu hơi nhíu mày, hỏi: “Tên cậu là gì?”

Cẩn hơi lưỡng lự, chuyện Phiêu Cẩn mất tích nơi đây đồn ầm, tên Cẩn cũng là cái tên nhạy cảm ở An Thành hay nói đúng hơn là trên Lục địa núi thời bấy giờ.

Cẩn quyết định lấy một cái tên khác: “Trần Văn.”

“Họ Trần?” Nữ nhân viên thấy lạ, ở Lục địa núi hiếm có họ nào nghe êm tai như vậy, nhưng cũng không phải là không có, chỉ hỏi vậy thôi nữ nhân viên liền chấp nhận ghi tên cậu vào giấy.

“Cầm lấy đi thẳng đến cổng 2 cung điện, đưa cái này sẽ có người dẫn cậu vào bên trong vượt qua vòng thi thử, lúc đó sẽ biết cậu có được làm việc hay không?”

Cẩn nhận giấy đi nhanh ra ngoài, tiến về phía cung điện, con đường này không hề xa lạ, nó hiện ra vô số lần trong giấc mộng của cậu, cả cung điện nguy nga phía trước nhưng bây giờ nó còn to lớn hơn, rộng gần như choáng tầm mắt.

Cẩn nhìn tờ giấy hơi phân vân không biết cổng thứ 2 ở đâu.

“Tránh ra người phía trước kia!”

Có tiếng quát lớn làm cho Cẩn giật mình, cậu quay đầu nhìn lại liền bắt gặp một cổ xe ngựa sang trọng.

Cẩn né qua một bên, cánh cửa xe ngựa được làm từ kính trong suốt cho nên cậu có thể nhìn thấy người bên trong khi nó chạy qua. Người đó chính là Lâm Thanh Thư.

Thanh Thư cũng quay đầu nhìn ra ngoài, hai người nhìn nhau nhưng chỉ có Cẩn là nhận ra đối phương còn Thanh Thư chỉ nhàn nhạt lướt qua rồi thôi.

Khóe môi Cẩn cong lên, thầm thì: “Không biết cậu ấy đã về cùng một nhà với Phiêu Chính chưa nữa?”

Cẩn lắc đầu quyết định xua đi chuyện của người khác, mình tiến lên hỏi lính canh cổng thứ 2 ở đâu sau đó nhanh chân đi qua.

Lúc này người ngồi trong xe ngựa đã chạy qua cổng lớn cung điện vẫn còn đang nghi ngờ, chàng trai có mái tóc đen, đôi mắt đen lúc nãy cậu nhìn thấy qua khung cửa sao lại quen đến vậy, cảm giác đó cứ như thể hai người thân thiết lắm.

Bất chợt trong đầu Thanh Thư hiện lên một bóng hình – đó chính là Phiêu Cẩn, người ân nhân đã giúp đỡ khi cậu gặp khó khăn, cũng là người đang khiến An Việt điên đảo, cũng chính là em chồng của cậu.

Thanh Thư nắm chặt hai tay, lẩm bẩm: “Không thể nào, màu tóc của họ khác nhau quá!”

Người Thanh Thư đang nghi ngờ đã tới cổng 2, trình giấy liền được mở cổng. Bước vào bên trong Cẩn có cảm giác như đi một chặng đường dài cuối cùng đã về tới nhà.

Cậu thở ra một hơi dài khóe miệng câu lên nhìn từng nhành cây ngọn cỏ, nhìn từng lớp ngói đỏ sáng chói dưới ánh mặt trời.

Lần này cậu sẽ không đi đâu nữa, cậu sẽ ở đây cùng An Việt nắm tay đến hết cuộc đời.

Cẩn bước về phía trước, áo choàng sẫm màu tung lên trong gió, mái tóc đen hất ngược ra sau để lộ khuôn mặt bừng bừng sức sống của cậu.

Dù An Việt có tàn tật, dù anh có bị bệnh như nào đi nữa, cậu đều háo hức được gặp anh, anh bị bệnh cậu sẽ chăm sóc anh, anh không đi được cậu sẽ làm đôi chân của anh suốt đời.



Hôm nay 8/3 chúc hội chị em cô già một ngày ngập hoa và quà, ngập niềm vui và tuyệt đối không làm o-xin hôm nay nhé!