Dã Đồ

Chương 6: Áo len lông dê



Căn hộ của Nhiêu Tầm cách Cục thành phố không xa, là căn hộ do Cục thành phố chuẩn bị riêng cho những cảnh sát trẻ tuổi chưa kết hôn trong Cục, bảo vệ túc trực ở cửa suốt 24 giờ trong ngày, 1 thẻ 1 lần quét, những kẻ rảnh rỗi đến trả thù không thể lẻn vào.

Trước đây Lý Mặc từng đến biệt thự của một vài ông chủ lớn, đều mang phong cách nhà giàu mới nổi, chỉ hận không thể lấp kín tường bằng đá cẩm thạch như dưới sàn, nhưng đây là lần đầu tiên anh đến nhà một viên chức, vì tò mò mà lặng lẽ quan sát khắp nơi theo dọc theo lối đi.

Bảo vệ ở cửa rất quen thuộc Nhiêu Tầm, là do thường cùng nhau kiểm tra thẻ mà quen biết, thấy Nhiêu Tầm từ xa đi đến, lập tức chào hỏi một cách thân thiết.

“Tiểu Nhiêu? Sao lại về ngay giữa trưa vậy?”

Chờ thấy rõ đi phía sau Nhiêu Tầm còn có một người trẻ tuổi tóc tai bù xù, bảo vệ ngạc nhiên “Này” một tiếng, hỏi tiếp: “Đây là bạn cậu?”

“Là bạn, đưa anh ấy về lấy vài thứ.”

Nhiêu Tầm thoải mái nói mấy câu với bảo vệ, đều là một ít tin tức xã hội, nhưng không giải thích nhiều về chuyện liên quan đến Lý Mặc, chờ bảo vệ không còn hứng thú, mới dẫn theo Lý Mặc quét thẻ đi lên tầng.

Nhà Nhiêu Tầm là kiểu phòng ở thường thấy nhất, diện tích không lớn nhưng đầy đủ tiện nghi, còn có nhân viên đến nhà quét dọn hàng tuần, như nhất định phải ôm hết mọi việc vặt vãnh trong sinh hoạt để họ luôn trong trạng thái sẵn sàng điều tra.

Lý Mặc vừa vào cửa, lập tức cảm nhận được một luồng hơi thở anh chưa bao giờ gặp qua, anh hiếu kì quan sát mọi nơi trong nhà Nhiêu Tầm, không dám xỏ giày bước vào phòng khách nhà hắn.

“Muốn tắm rửa chút không? Cũng ở phòng thẩm vấn cả đêm rồi.” Nhiêu Tầm cầm áo khoác và túi xách tay đặt trong ngăn tủ ở lối vào, rồi lại từ tủ giày lấy ra hai đôi dép lê, một đôi để bản thân thay còn một đôi ném cho Lý Mặc.

“Hả?”

Lý Mặc nhận đôi dép lê, nghiêm nghiêm túc túc xỏ vào, cuối cùng lắc đầu từ chối đề nghị của Nhiêu Tầm: “Thôi bỏ đi, tắm ở nhà người khác không tiện.”

“Có gì không tiện?”

Nhiêu Tầm tiến lên trước một bước, kéo chiếc áo hoodie bẩn đã không còn nhìn ra hình dáng của Lý Mặc, nói: “Không tắm thì thay quần áo, nếu không quần áo mới của tôi bị bẩn thì sao?”

Lý Mặc cúi đầu lôi kéo quần áo trên người, vẫn tiếp tục không hé răng.

Bây giờ Nhiêu Tầm đã hiểu, muốn giao tiếp cùng người tên Lý Mặc này, không cần thiết phải hỏi ý kiến anh, vì thế ngay lập tức đi đến phòng tắm, ném khăn tắm và tất cả đồ dùng vệ sinh lên kệ đựng đồ.

Khi trở lại phòng khách, Nhiêu Tầm cũng không hỏi lại Lý Mặc có muốn tắm hay không, trực tiếp dùng cằm chỉ chỉ về nhà tắm, “Đi đi, ra rồi thì ngủ một giấc cho thật ngon, tốt nhất là quên hết mấy chuyện kia đi.”

Nếu là bình thường, Lý Mặc nhất định sẽ không dễ dàng tắm rửa ở nhà một người anh quen biết chưa đến hai ngày, nhưng nhiệt độ ấm áp trong căn phòng và mùi hương nhẹ nhàng trên người hắn khiến anh nhất thời có chút mất phương hướng, vì thế mà đầu óc choáng váng bước vào phòng tắm.

Phòng tắm của Nhiêu Tầm không quá rộng nhưng sạch sẽ đến bất ngờ, dầu gội sữa tắm xếp ngay ngắn trên kệ, còn có mấy chai lọ không rõ công dụng, chỉ nhìn bao bì cũng biết đó là hàng cao cấp.

Lý Mặc cúi người, nhìn mấy hàng chai lọ hồi lâu, chỉ nhận ra vài chữ, đều là nhãn hiệu anh chưa từng nhìn thấy. Lần đầu tiên anh biết, hoá ra không phải đàn ông trẻ tuổi nào cũng sử dụng chai đầu gội Head and Shoulders giá mười mấy tệ.

Anh lại gần ngửi ngửi, một mùi hương cam quýt thoang thoảng chầm rãi bay ra từ khe hở trên nắp, mùi bụi đất trên người anh gần như bị che lấp ngay tức khắc.

Chờ Lý Mặc cách một khoảng xa, anh mới nhận ra mùi hương này giống hệt mùi hương anh ngửi được khi ở gần Nhiêu Tầm.

Anh chầm chậm cởi quần áo bẩn, đặt hết trên bồn rửa tay ngoài cửa kính, thoải mái vặn mức nước ấm lớn nhất để tắm.

Trong không gian hơi nước mờ ảo, Lý Mặc mơ mơ màng màng nghĩ, thì ra kiểu người như Nhiêu Tầm trải qua cuộc sống thế này, làm từng bước một, tươm tất sạch sẽ, chú trọng ăn mặc, suy nghĩ luôn đặt cho việc kiếm sống bên ngoài.

Từng dòng nước ấm áp chảy qua cơ thể Lý Mặc, nhiệt độ hiện tại thoải mái đến không thể thoải mái hơn, anh nghĩ, nếu bản thân cũng có thể…

Cũng có thể…… Cũng có thể cái gì?

Lý Mặc bất ngờ mở to mắt, phát hiện trong đầu mình hoàn toàn trống rỗng, anh không tưởng tượng được bản thân trải qua cuộc sống như vậy thế nào, anh căn bản không phải người như vậy.

Nghĩ đến việc này, nước ấm chảy trên người cũng lạnh dần đi, Lý Mặc vội vàng tẩy rửa cơ thể, cố gắng hết sức làm sạch vết bẩn do lăn lộn mấy ngày qua. Sau khi chắc chắn trên người mình được bao phủ trong mùi hương dễ chịu, Lý Mạc mới tắt van nước, nhanh chóng lau người thay quần áo.

Lúc đi ra, Nhiêu Tầm đang dựa người vào ghế sô pha đọc sách, bìa là Bộ luật Tố tụng Hình sự gì đó, trang sách bên trong không dày lắm, thi thoảng bị lật bởi mấy ngón tay có khớp xương rõ ràng.

Nghe thấy tiếng động, Nhiêu Tầm ngẩng đầu khỏi trang sách, tiện tay tháo mắt kính trên mũi xuống, quan sát Lý Mặc từ trên xuống dưới.

“Khá đẹp đó.”

Trước giờ Lý Mặc không quá để ý đến vẻ ngoài, bị khen như vậy khiến anh không được tự nhiên, cúi đầu nói: “Vừa mắt à?”

“Vừa mắt.”

Nhiêu Tầm bước đến, dứt khoát nắm lấy một ít trên đầu anh.

Động tác này cực kỳ tự nhiên, giống như hắn cũng thường xuyên làm như vậy với người khác, thậm chí cuối cùng còn nắm lấy hai nhúm tóc ướt nhẹp của Lý Mặc, trong lúc lơ đãng ngửi hai cái, cảm khái nói: “Có chút thần kỳ, không khác với mùi hương trên người tôi lắm.”

Nhiêu Tầm không có ý nghĩ gì khác, nhưng Lý Mặc vẫn bị hoảng sợ trước sự đến gần đột ngột này.

Bản năng phòng ngự cắm rễ trong tiềm thức bắt đầu tuôn ra, thậm chí chính Lý Mặc còn chưa kịp phản ứng, bản năng đã nhanh chóng khống chế tay Nhiêu Tầm, dùng sức vặn hướng về phía ngoài một chút.

Nhiêu Tầm không ngờ Lý Mặc đột nhiên tấn công mình, rõ ràng đã đình trệ trong nửa giây, nhưng hắn nhanh chóng phản ứng lại, tránh thoát khỏi tay Lý Mặc dễ như trở bàn tay, ngay lập tức khống chế ngược lại tay Lý Mặc, dùng sức xoay một cái về phía sau, phối hợp đem cánh tay Lý Mặc vặn ngược ra sau lưng.

Không khí yên ắng xuống, nhưng có thứ nào đó đang kéo căng ở giữa bọn họ, khiến ai cũng không dám làm hành động thiếu suy nghĩ.

Hai người còn duy trì tư thế muốn đánh nhau một trước một sau, mặt với mặt dán cực kỳ gần.

Nhiêu Tầm quét mắt nhìn anh từ trên xuống dưới, nhàn nhạt nói ra một câu: “Kỹ năng tốt đấy, phản ứng rất nhanh, trước kia từng rèn luyện rồi đúng không.”

Lý Mặc không dám ngẩng đầu, anh gần như dùng một loại tư thế co lại dính trong ngực hắn, cố gắng giữ giọng nói thật bình tĩnh: “Chưa tập bao giờ, là do đánh nhau, cứ đánh nhiều thì biết thôi.”

Nhiêu Tầm không tỏ ý kiến, cũng không hỏi sâu hơn.

Ngược lại Lý Mặc bị khống chế trong ngực trở nên bất an, anh cảm thấy trong lòng Nhiêu Tầm nhất định biết rõ anh không đơn giản như thế, nhưng không hiểu vì sao không hỏi thêm mấy câu.

Không hứng thú, Lý Mặc bỗng nhiên nghĩ đến ba chữ này. Cũng đúng, kỹ năng của mình ghê gớm hay không thì liên quan gì đến hắn? Cùng lắm thì Nhiêu Tầm lo lắng về mấy tên trong vụ án của hắn thôi, hiện tại thuận tay bảo lãnh anh rồi quay về xử lý sạch sẽ.

Nhất định là thế này. Lý Mặc nhẹ nhàng thở ra, nhưng nơi nào đó không biết tên ở trong lòng như bị siết chặt.

Nhưng cho dù thế nào, trên mặt anh không có bất kỳ biến hoá gì, chỉ cựa quậy đôi tay đang bị Nhiêu Tầm giữ chặt sau lưng, nhẹ nhàng nói ra một câu: “Kỹ năng của cậu giỏi hơn tôi nhiều.”

“Nếu không sao có thể trừng trị được tội phạm.”

“Cậu đánh thắng được cả mấy kẻ tội phạm liều mạng?”

Nhiêu tầm nhìn gương mặt căng thẳng của Lý Mặc, âm thanh cười nhẹ tênh: “Vào những thời điểm như thế này, không phải chính mình đánh chết người khác, thì chính là người khác đánh chết mình, không có đường lui.”

Không phải Lý Mặc chưa từng trải qua loại sống chết kiểu này, chỉ là lúc nhớ lại mùi máu tươi che kín trời đất kia vẫn khiến anh cảm thấy sợ hãi, cho nên không hiểu Nhiêu Tầm sao có thể thoải mái nói ra chuyện đó như vậy.

Thấy vẻ mặt Lý Mặc từ đầu đến cuối vẫn luôn bình tĩnh, Nhiêu Tầm nói tiếp: “Đánh không lại thì cứ đánh thật mạnh, nếu thật sự không được nữa thì hi sinh vì nhiệm vụ, cũng không phải việc không thể làm được.”

Nhiêu Tầm nói xong liền buông lỏng tay, bản thân cũng theo cái buông lỏng này mà trở nên ôn hoà hơn, thậm chí còn rảnh rỗi vuốt thẳng quần áo trên người Lý Mặc.

“Được rồi, cầm quần áo về nhà anh thôi, xong tôi còn phải quay về Cục mở họp.”

Lý Mặc ‘Ừ’ một tiếng, lúc ngẩng đầu vừa vặn nhìn thấy miếng băng gạc bên thái dương Nhiêu Tầm.

Vết máu thấm ra mặt ngoài đã khô hoàn toàn, cứng ngắc dính chặt vào miếng lưới của băng gạc. Lý Mặc nhìn chăm chú không chớp mắt vào miệng vết thương mình gây ra, ít nhiều cũng có chút áy náy, chỉ vào nói: Cậu thành ra vậy rồi còn phải đi làm?”

“Những ngày đầu của vụ án là thời gian quan trọng nhất, không thể để lâu.”

Lý Mặc thuận miệng nói tiếp: “Biết, chậm chút là người chạy trốn ngay, cuối cùng không bắt được.”

Nhiêu Tầm lại nhìn anh một cái, Lý Mặc rõ ràng nhận ra trong ánh mắt hắn như có như không một loại cảm giác áp bức không thể ẩn giấu, cùng ánh mắt trong phòng thẩm vấn không có khác biệt.

Lý Mặc không nói nữa, sự căng thẳng trong bầu không khí cũng dần dần dịu xuống.

Cùng với bầu khí dần dần dịu xuống, Nhiêu Tầm cũng theo đó lùi lại, đi đến lối ra vào, tiện tay cầm lên một chiếc áo khoác chưa mặc, sau đó đóng gói quần áo mang cho Lý Mặc, rồi mới nói với Lý Mặc trong phòng: “Đi thôi, thời gian của tôi có hơi gấp.”

Lý Mặc đáp lời, vội vàng đi theo hắn ra cửa.

Kỳ thực trong hai giây ngắn ngủi kia, anh muốn nói lời xin lỗi vì vết thương do anh gây ra khi xúc động, nhưng anh sống nhiều năm như vậy chưa từng nói qua ba chữ ‘Xin lỗi’, môi mấp máy nửa ngày cũng không thể nói khỏi miệng, cuối cùng đành phải lúng túng bỏ cuộc.

Còn Nhiêu Tầm thì giống như không thèm để ý đến mấy cái này, thuận tay nhấc mấy túi giấy đựng đầy quần áo lên, như chuyện đương nhiên mà mang theo thứ trách nhiệm không phải của mình, cùng Lý Mặc đi ra ngoài.

Nơi Lý Mặc sống là một khu phố ở phía Nam thành phố Tùng, khắp nơi đều là những căn nhà thấp xây dựng trái phép, tầng một đối diện đường cái có tiệm tạp hoá, cửa hàng kim khí, khu chơi game, từ tầng hai trở lên mới là nơi các hộ gia đình sinh sống, trong gian phòng nhỏ của hộ dân không có cách âm, vài căn phòng giống như một vỏ con nhộng bị tách ra.

Lý Mặc dẫn Nhiêu Tầm lên tầng, vừa mới đưa chìa khoá cắm vào lỗ khoá, một giọng nam hoạt bát lập tức từ trong phòng truyền đến.

“Anh Mặc về rồi hả?”

Một tên nhóc trẻ tuổi có bộ dạng lưu manh xỏ dép nhựa chạy đến trước cửa, thấy Lý Mặc bình an vô sự từ cửa bước vào, lập tức mỉm cười đánh một cái lên vai anh.

“Thiếu chút nữa là em cho rằng anh vào đó rồi!”

Vừa nói xong, cậu lại nhìn thấy một cái chân dài từ phía sau cánh cửa đi tới, ngay sau đó, một người đàn ông xa lạ cậu ta chưa bao giờ gặp qua theo Lý Mặc di chuyển vào trong nhà.

Trên tay Nhiêu Tầm cầm theo túi giấy đựng đầy quần áo, mắt nhìn thẳng bước vào, rất kiềm chế mà quan sát vài lần căn phòng cũ già nua.

Tên lưu manh này đã lăn lộn ở trong xã hội từ lâu, gặp được muôn hình vạn trạng của con người, vừa thấy Nhiêu Tầm vào cửa, đôi mắt liền như rắn độc dõi theo Nhiêu Tầm.

Nhưng Nhiêu Tầm dù sao cũng đánh từ nhỏ đến lớn, sau khi trở thành cảnh sát thì thường xuyên phải tiếp xúc với bọn yêu ma quỷ quái của xã hội, trên người có một loại mùi xấu xa bẩm sinh.

Tên lưu manh kia nhất định đã ngửi thấy loại hơi thở này, chờ đến khi đánh giá hai lần xong, trên mặt bất ngờ cười to lên, lòng bàn tay đập xuống vai Lý Mặc.

“Ôi đệt, Lý Mặc anh được lắm nha, từ chỗ nào kiếm được một anh đẹp trai dáng chuẩn(1) thế này?”

(1)盘靓条顺 – Bàn tịnh điều thuận: là tiếng lóng dân gian sử dụng để miêu tả “diện mạo đẹp, vóc dáng đẹp”. Tuy đây là lời khen nhưng giọng điệu lại rất lỗ mãng. (Nguồn: vi.hinative)

Biểu cảm Lý Mặc không được tự nhiên, tên lưu manh kia vừa nhìn thấy, con ngươi xoay chuyển, lập tức cho rằng đã tự đoán được bí mật động trời của Lý Mặc.

“Không phải chứ, con mắt của anh thay đổi cũng quá nhanh rồi đi? Không phải hai mắt anh chỉ biết nhìn tiền à? Sao bây giờ lại đột nhiên thích trai đẹp?”

Lúc này Lý Mặc mới khôi phục trạng thái như ngày thường, liếc mắt cảnh cáo tên lưu manh kia, “Tần Tiểu Mao, con mẹ nó cậu đừng có nói hưu nói vượn, đây là tôi, là tôi…”

Lý Mặc nghẹn lại, không biết nên định nghĩa mối quan hệ giữa hai người họ như thế nào.

Nhiêu Tầm chào hỏi tên lưu manh kia một cách tự nhiên, nói tiếp: “Là bạn anh ấy, trời lạnh nên đến đưa vài thứ cho anh ấy.”

“Bạn?” Ngoài miệng Tần Tiểu Mao nhắc lại, nhưng trên mặt mang theo nụ cười ranh ma, rõ ràng là không tin, hung dữ liếc nhìn Lý Mặc một cái: “Được thôi, anh không muốn nói thì không nói!”

Nói xong cậu ta đi đến bên người Nhiêu Tầm, vỗ vỗ vai hắn, giọng điệu nghiêm túc thở dài: “Người anh em, nhìn Lý Mặc nhà tôi như vậy thôi, chứ được hoan nghênh lắm đấy, cẩn thận, cẩn thận.”

Mi mắt Nhiêu Tầm nâng lên, thuận miệng trả lời: “Đã biết, sẽ cẩn thận.”

Lý Mặc trượt chân, thiếu chút nữa lảo đảo ngã lăn xuống đất. Chờ đến khi vất vả lắm mới đứng vững, phổi và yết hầu lại có cảm giác nghẹn ngứa, cào gãi người khác dữ dội, đến mức ép anh phải ho khan kịch liệt lên.

Nhiêu Tầm nhìn anh một cái: “Anh không sao chứ.”

Lý Mặc ho đến sặc sụa, một bàn tay che miệng, một bàn tay co lại hướng về phía hắn phất phất.

Giống như phỏng đoán của bản thân được nghiệm chứng, trên mặt Tần Tiểu Mao hiện lên biểu cảm vui vẻ khôn xiết. Cậu ta nhấc chân bước đến, tự hào mà vỗ mấy cái lên tấm lưng đang có vết thương chưa lành của Lý Mặc.

“Đến mức này rồi! Còn xấu hổ như thế làm gì?”

Vẻ mặt cậu ta mang theo biểu tình ‘Em hiểu anh rõ quá mà’, vừa lắc đầu vừa thốt ra: “Em biết anh ngại không dám thừa nhận, nhưng anh đẹp trai nhà người ta thừa nhận rồi kìa.”

Nói xong cậu ta nhìn Nhiêu Tầm từ đầu đến chân, đánh giá một lần, chép chép miệng nói: “Lý Mặc, anh lần này giỏi ghê, so với mấy lão già có tiền trước kia dễ nhìn hơn nhiều.”

Nhiêu Tầm không mở miệng nói gì, chỉ cúi đầu mỉm cười.

Kiểu cười giống thật nhưng lại là giả tạo này khiến cả người Lý Mặc không được tự nhiên, hình như cuối cùng anh cũng chịu hết nổi, không nể mặt mà dùng một chân đá vào đầu gối Tần Tiểu Mao.

“Im miệng, không được nói nữa, cút nhanh đi.”

Tần Tiểu Mao ăn đau kêu la lúc lâu, nhìn Nhiêu Tầm đứng bên, lập tức hiểu rõ, cũng không so đo với cái đá không nặng không nhẹ vừa rồi của Lý Mặc, vẻ mặt gian xảo ghé bên tai anh nói: “Hiểu rồi, để anh lưu lại ấn tượng tốt.”

Lý Mặc sợ Nhiêu Tầm tiếp tục nghe thấy mấy lời không ra gì, đá đá vài cái rồi đẩy mạnh cậu ta ra khỏi phòng mình, sau đó nhấc chân đạp thật mạnh cho cửa đóng sầm lại.

Nhưng người bên ngoài dường như chưa đã thèm, vừa cười vừa gõ cửa, ngữ điệu trêu chọc(2), “Còn khoá cả cửa nữa à? Vậy làm gì thì cho xong đi nhá, em đi về phòng em đây, không làm phiền hai người nữa đâu!”

Lý Mặc cách cánh cửa dùng chân đạp thật mạnh hai cái, người bên ngoài cuối cùng cũng yên lặng.

Chờ hoàn toàn không còn tiếng động nào, Lý Mặc mới xoay người để lộ biểu cảm bất đắc dĩ với Nhiêu Tầm, “Bạn của tôi, cậu ấy bình thường toàn trêu chọc(2) vậy thôi, cậu đừng để ý.”

Nhiêu Tầm ‘Ừ’ một tiếng, thuận tiện cởi áo khoác, vắt lên lưng ghế trước bàn của Lý Mặc, động tác kia tự nhiên giống như đang ở trong chính nhà hắn.

“Anh sống cùng cậu ta?”

“Quen biết lúc mới đến làm việc, vì tiết kiệm tiền nên vẫn luôn sống cùng một chỗ.”

Nói xong, Lý Mặc chỉ chỉ vào chiếc ghế duy nhất trong phòng với Nhiêu Tầm, “Cậu ngồi đi, ngoại trừ giường thì còn mỗi chỗ này có thể để người ngồi thôi.”

Nhiêu Tầm không ngồi, đôi mắt quan sát một lượt căn phòng nhỏ hẹp.

Nhà của Lý Mặc là gian phòng được ngăn cách bởi tấm vách ngăn, vừa hẹp vừa chật, có loại cảm giác yếu ớt sẽ đổ sập đầy đất nếu bị một trận mưa to gió lớn quét qua. Nhưng trên hết là sạch sẽ, nơi có thể dọn dẹp trên cơ bản đều được sắp xếp ngay ngắn gọn gàng, nhìn qua cũng giống một nơi trú nhỏ có sinh hoạt nghiêm túc.

“Chỗ này của anh được thu dọn rất sạch.”

“Dọn dẹp sạch sẽ có cảm giác như nhà.”

“Không giống những nơi tôi từng thấy trước đây.”

Trong lòng Lý Mặc hiểu rõ ‘Những nơi trước từng thấy trước đây’ từ miệng Nhiêu Tầm là chỉ cái gì, ngoại trừ căn phòng hắn đặt chân đến khi bắt giữ nghi phạm thì không còn nơi nào khác, anh không mở miệng nói tiếp, lúng túng mỉm cười.

Không biết từ lúc nào không khí lắng lại vài phút, trong khoảng thời gian dài không ai nói chuyện, không hiểu sao trong đầu lại nhảy ra mấy lời vô nghĩa từ miệng Tần Tiểu Mao, dính dính nhớp nhớp dung hoà vào không khí.

Loại cảm giác ngưng đọng khiến Lý Mặc đứng ngồi không yên, anh vừa định mở miệng nói gì đó cho bớt xấu hổ, vừa hay người đối diện cũng cùng lúc mở miệng.

“Anh thích đàn ông?”

“Không phải! Tôi không phải đồng tính luyến ái.” Không biết sợi dây thần kinh nào lắp sai, Lý Mặc bất ngờ nhìn về phía Nhiêu Tầm, trên mặt bao trùm vẻ luống cuống, nóng nảy muốn phủi sạch quan hệ, “Đúng là có một vài ông chủ thích kiểu này, nhưng tôi không phải.”

Nhiêu Tầm ‘Ồ’ một tiếng, hỏi tiếp: “Vậy là ôm tiền rồi trốn luôn?”

Lý Mặc dùng sức cắn chặt hàm dưới, nói: “Đúng là lấy tiền của người khác, nhưng không phải như cậu nghĩ.”

Nhiêu Tầm nghe xong bật cười: “Đây không phải thẩm vấn, đừng sợ hãi thế chứ.”

“Tôi không sợ hãi, tôi thật sự không có!”

“Chưa nói là anh.” Nhiêu Tầm ngẩng đầu nhìn lên trần nhà loang lổ, ánh mắt nghiêm túc, nhưng lời nói ra là nói với Lý Mặc, “Trong phòng thẩm vấn tôi từng nói, tên Thường Nhất Sinh kia muốn làm gì, anh nhất định biết rõ.”

Lý Mặc không phản bác, ngơ ngác thừa nhận: “Tôi biết ông ta có suy nghĩ kia, nhưng tôi thật sự không biết ông ta lén lút làm cái chuyện phải rơi đầu này.”

Lúc này Nhiêu Tầm gật đầu, giống như là cảm khái, “Đoán được anh không biết ông ta hút ma túy, người bình thường không dám dính đến mấy thứ đó.”

“Từ trước đến nay tôi chưa từng chạm vào mấy thứ đó, trước giờ thật sự chưa từng chạm vào mấy thứ đó.”

Nhiêu Tầm thu hồi ánh mắt từ trên trần nhà, ngược lại đánh giá trên dưới Lý Mặc, “Sắc mặt bình thường, đồng tử bình thường, chỉ là quá gầy, nhưng chắc chắn không phải bộ dạng hút thứ đó, tôi có thể nhìn ra.”

Dù sau Lý Mặc đã ở trong xã hội lăn lộn nhiều năm như thế, anh biết Nhiêu Tầm có thể nhìn ra nên mới dám nói một câu chuẩn xác. Nhưng có chuyện anh nghĩ không ra, do dự hỏi: “Vì sao cậu che giấu chuyện tôi đánh cậu.”

Lời vừa dứt, Lý Mặc cảm thấy không ổn, thay đổi từ ngữ nói: “Vì sao cậu giúp tôi? Tôi rõ ràng đã đánh cậu.”

“Bởi vì nếu tôi lập án anh, không thoát được phải ngồi mấy năm.”

Lý Mặc thầm nghĩ tôi vô duyên vô cớ đánh cậu, khiến tôi ngồi xổm mấy năm không phải lẽ thường sao?

Gần như trong nháy mắt Nhiêu Tầm đọc được suy nghĩ của Lý Mặc, nói tiếp: “Không cần thiết, đánh tôi hai cái cũng không đáng phải ngồi xổm mấy năm.”

“Nhưng không phải trên pháp luật mấy cậy quy định vậy à?” Lý Mặc gần như buột miệng thốt ra, thậm chí không xem xét những lời này có bao nhiêu bất lợi với bản thân.

“Tự tôi có năng lực phân biệt, anh trông có vẻ không tệ đến thế.”

Lần này đến lượt Lý Mặc ngây ra, anh

nghĩ hắn chỉ mới nhìn thấy một mặt của anh, từ chỗ nào lấy ra tự tin anh không xấu xa chứ? Nhưng anh không dám nói thật ra, chỉ nghĩ nghĩ rồi thôi.

Trong lúc đó Nhiêu Tầm nhận được một cuộc gọi, là việc liên quan đến vụ án, giọng điệu bên đối diện vô cùng lo lắng, nói một đống thứ như súng bắn liên thanh, Nhiêu Tầm mới nghe được vài câu đã nhíu chặt mày.

Chờ đến khi cúp điện thoại, biểu cảm Nhiêu Tầm đã khôi phục như bình thường, lông mày vừa dính chặt vào nhau cũng dãn ra. Hắn chỉ chỉ chồng quần áo lớn mình mang đến đặt trên ghế, nói với Lý Mặc bằng giọng điệu dặn dò: “Chiều còn mở phiên họp về vụ án, tôi phải nhanh chóng quay về, anh mặc quần áo cho tốt, đừng lãng phí.”

Gần đến trước cửa, hắn theo bản năng xoay người nhìn thoáng qua Lý Mặc.

Lý Mặc đã đứng ở cửa, trên người là bộ quần áo lớn hơn một cỡ của Nhiêu Tầm, cả người nhìn qua có vẻ thùng thình.

Không biết có phải do trực giác hay không, Nhiêu Tầm từ gương mặt không có biến hoá gì của anh nhìn ra chờ mong nào đó, vì thế bỏ thêm một câu: “Có cơ hội sẽ đến gặp anh.”

Nói xong những lời này, hắn thật sự không quay đầu lại nữa, dứt khoát ra cửa xuống tầng, bước chân rất nhẹ, Lý Mặc biết đó là một loại tính chất nghề nghiệp rèn luyện qua nhiều năm.

Chờ bóng lưng Nhiêu Tầm hoàn toàn biến mất trong gian phòng nhỏ hẹp, Tần Tiểu Mao mới lén la lén lút từ căn phòng cách vách chui ra.

Cậu ta vừa đối diện liền bắt gặp gương mặt buồn bã mất mát của Lý Mặc, thắc mắc mà ‘Ể’ một tiếng, “Sao anh đẹp trai của anh ở có chút xíu vậy? Không làm hả?’

“Làm cái đầu cậu.” Lý Mặc đá một chân cậu ta, nhưng ánh mắt Lý Mặc có chút lay động không rõ.

“Cậu ta thật sự không phải, chỉ là một người bạn vừa quen biết mà thôi.”

“Ban? Anh ta làm gì?”

Cũng không biết xuất phát từ suy nghĩ nào, Lý Mặc không nói ra thân phận thật sự của Nhiêu Tầm, trả lời qua loa: “Viên chức.”

“Ồ, viên chức! Sao em không biết anh còn có cả bạn là viên chức? Quen biết thế nào?”

“Đã cứu anh một mạng, cứ vậy mà quen biết.”

“Tình cảm vẫn là tình nghĩa vào sinh ra tử!” Tần Tiểu Mao thấu tình đạt lý tấm tắc hai tiếng khó nghe, dùng sức ngó ra ngoài hành lang đã sớm không còn bóng dáng ai, “Đáng tiếc thật, cơ thể của người anh em kia nhìn cái là có tinh thần ngay, thực sự không tới tới hả?”

Lý Mặc cúi đầu, dùng sức xoa xoa đầu gối, nói: “Người ta không giống chúng ta, tích chút đức đi, đừng trêu vào.”

Tần Tiểu Mao không biết nghĩ đến cái gì, nhắm mắt cười khổ.

Dường như Lý Mặc biết cậu ta nghĩ gì, lắc đầu nói: “Không thích đàn ông, đừng nghĩ nữa.”

Tần Tiểu Mao lấy lại tinh thần, lau đi nụ cười khổ vừa rồi, khoa trương nói lớn: “Làm sao anh biết? Người ta chịu lấy túi lớn túi nhỏ đưa đồ cho anh, chính là có thiện cảm, ít nhất là không ghét!”

Lý Mặc vẫn lắc đầu, một lúc lâu sau phát ra tiếng cười tự giễu từ trong ngực: “Chắc hẳn cậu ta đối xử với ai cũng vậy.”

Lý Mặc nói ra những lời này có thể chắc chắn, anh biết kiểu người tốt giống như Nhiêu Tầm sẽ bộc lộ bừa bãi, đem anh thay thế thành bất cứ ai cũng đều nhận được loại chăm sóc chu đáo này.

Hiếm khi Tần Tiểu Mao im lặng trong chốc lát, một lúc lâu sau bất ngờ nghĩ ra cái gì, vội vàng đẩy vai Lý Mặc, “Đúng rồi, cái tên Thường Nhất Sinh ngày nào cũng chạy đến tiệm làm phiền anh đâu?”

“Chết rồi.”

Đồng tử Tần Tiểu Mao bỗng giãn to, đến cả lời nói ra cũng không lưu loát, “Chết rồi? Làm, làm sao chết?”

“Ông ta hút bột, hút nhiều quá nên đột tử.”

Hai mắt Tần Tiểu Mao thoáng mất đi tiêu cự, nặng nề ‘Đệt’ một tiếng, ngồi liệt trên mép giường Lý Mặc, đến khi phản ứng lại thì run run rẩy rẩy rút điếu thuốc châm lửa.

“Thằng chó này lá gan lớn thật, còn liều mạng hơn cả chúng ta!” Cậu ta rít một hơi lớn khói thuốc lá rẻ tiền, nhả ra một vòng khói trắng dày đặc, trong đó còn kèm theo vài tiếng thở dài nặng nề, “Cơ mà anh cũng chưa nói, chính là cái loại to gan lớn mật này có thể kiếm được rất nhiều tiền.”

Lý Mặc nghe ra ẩn ý trong lời cậu ta, lập tức quay đầu nhìn thẳng cậu ta, giọng điệu cực kỳ không tốt: “Đừng nghĩ lệch sự việc đi.”

Anh giống như hiểu rất rõ tính cách người này, do dự vài giây hỏi tiếp: “Có phải khách hàng(3) tìm được cậu rồi không?”

Tần Tiểu Mao hơi giật mình, gấp gáp xua tay, lời nói ra tiếp tục lắp bắp: “Sao có thể! Chúng ta trốn đến tận nơi này rồi, người đó tìm được cái rắm!”

“Nhưng em nói này…” Tần Tiểu Mao cẩn thận nhìn thoáng qua Lý Mặc, ngập ngừng nói: “Chúng ta có nên trở về không? Cuộc sống hiện tại con mẹ nó cũng quá dày vò rồi! Anh nhìn anh xem, trước kia ở chỗ khách hàng(3) thà chết cũng không tuân theo, không ngờ chỉ sau vài năm không cần ép buộc đã học được cách lừa tiền của mấy thằng già kia, này con mẹ nó có phải là hèn nhát không!”

(3) 主顾 – Chủ cố: …

“Không giống nhau.” Lý Mặc nhìn sàn nhà, vô cảm phun ra một câu như vậy, “Nơi đó là địa ngục, nếu chúng ta quay về, cả đời này phải mục nát ở trong đó, không bao giờ có khả năng quay lại cuộc sống bình thường.”

Trong chớp mắt Tần Tiểu Mao ngẩn ra, ngay sau đó cười to một trận. Âm thanh cười kia dữ dội nhưng mỉa mai, như tiếng đốt pháo không ngừng nổ đùng đùng bên tai Lý Mặc

“Em thấy bây giờ mới là địa ngục! Ngay cả công việc nghiêm túc hai người chúng ta cũng không dám đi tìm, đây có tính là địa ngục không?”

Tần Tiểu Mao cười xong lại thở dài: “Lý Mặc ơi Lý Mặc, anh đừng đến cái tiệm sửa xe gì đó làm nữa. Nếu anh không muốn quay về, vậy chúng ta liền đi, mãi mãi rời khỏi nơi này, đến ngoài tỉnh tìm một công việc tốt hơn ở đây, em chịu hết nổi tháng ngày trốn đông trốn tây rồi.”

Lúc này Lý Mặc cũng trầm mặc, không khí rét lạnh trong phòng như dồn lại một chỗ, cuộn chặt mà dồn ép Lý Mặc.

Trong vài giây đè nén anh nghĩ đến rất nhiều, ba mẹ chết, dì và ông ngoại đối xử tốt với anh, bản thân anh không đủ khả năng mua một ngôi mộ cho dì, bản thân anh hèn nhát đến mức đi lừa cả tiền đàn ông.

Một lát sau, anh rút một điếu từ trong gói thuốc của Tần Tiểu Mao, nhíu mày châm lửa hút thuốc.

Giữa làn khói uốn lượn, Lý Mặc tiến hành giằng co hồi lâu, cuối cùng chầm chậm nói: “Đi thôi, ở đây cũng không có gì để lưu luyến.”

Khoảnh khắc những lời này rơi xuống đất, một gương mặt sạch sẽ sắc bén xuất hiện không hề báo trước, nhưng chỉ trong nháy mắt, chẳng qua Lý Mặc mới hút thêm một hơi thuốc, gương mặt kia liền theo làn khói dày đặc tan thành mây khói.

Tần Tiểu Mao hoàn toàn không nhận ra, chỉ biết thằng nhóc Lý Mặc này cuối cùng cũng có ý định cao chạy xa bay, hai mắt vừa rồi còn ảm đạm lập tức tỏa sáng, buột miệng nói ra một câu: “Được rồi! Chờ anh thu xếp chỗ ông ngoại xong chúng ta liền chạy, chạy thật xa khỏi khoảng trời cao mà tên hoàng đế đó ngồi!”

Hiện tại là thời điểm lạnh nhất trong năm, bầu trời xám xịt rất nhanh đã chuyển sang tối đen.

Lý Mặc ném Tần Tiểu Mao ra ngoài, một mình nằm trên giường, ngửa mặt đối diện trần nhà.

Trần nhà kia không biết đã tồn tại bao lâu, nhăn nheo như tấm ván giặt đồ. Lý Mặc chăm chú nhìn nó đến sững sờ, bỗng nhiên cơn đau nhức chi chít trỗi dậy từ trong cơ thể, từ nội tạng anh bò lên xương sống, cuối cùng lan tràn khắp cả người.

Quần áo Nhiêu Tầm mang đến còn ở trên ghế cạnh mép giường, Lý Mặc trên giường cuộn tròn, cánh tay dài vươn ra vừa đủ, rút ngẫu nhiên chiếc áo len trên cùng.

Chiếc áo lông kia màu đen tuyền, chất liệu lông nhung, một lớp áo mỏng nhưng rất ấm, còn có mùi cam quýt thoang thoảng toả ra trên đó.

Lý Mặc đem bộ đồ này đắp lên mặt, ngửi một hơi thật sâu, phổi phát đau vì dùng quá nhiều sức. Mùi hương kia giúp anh tạm thời thoát khỏi cuộc sống hiện tại, toàn bộ cơ thể dường như bị vứt vào thế giới chân không.

Lý Mặc ôm bộ đồ này ngủ thiếp đi.

Giữa chừng anh gặp một cơn ác mộng, đến khi tỉnh dậy đầu đã chảy đầy mồ hôi. Nhưng chiếc áo len vẫn còn nằm trên gối, Lý Mặc ôm chặt nó vào lòng, thầm nghĩ: Đi thôi, nơi này thật sự không có gì để lưu luyến.

Hết chương 6