Dã Đồ

Chương 7: Tội giết người



Trong văn phòng tràn ngập khói trắng, đèn dây tóc trên đỉnh đầu sáng đến chói mắt, âm thanh đánh chữ cạch cạch lấp kín mọi nơi trong không khí, thi thoảng còn vang lên vài tiếng lật hồ sơ vụ án rất nhỏ.

Cánh tay Nhiêu Tầm gác nhẹ lên mặt bàn đã cũ, một tay lấy ra mấy lọ thuốc từ ngăn kéo, lần lượt có vitamin, Coenzyme Q10, viên uống bảo vệ gan và dầu cá. Hắn đã uống được hai ba ngày, đầu tóc lộn xộn vô cùng, dưới mắt là một màu xanh đen, nếu không tiếp tục nuốt mấy thứ giữ mạng này, chỉ sợ đã sớm gục xuống không dậy nổi từ lâu rồi.

Hắn khó khăn lấy ly nước ấm, dùng nước để nuốt thuốc, sau đó dựa lưng trên ghế, nhắm mặt nghỉ ngơi mười phút, cuối cùng cũng cảm nhận được tinh thần khôi phục lại một chút.

Vụ con trai Thẩm Thụ Cường bị bắt cóc vẫn không có thêm manh mối, tìm kiếm tất cả máy giám sát cũng không thấy có nhân viên nào khả nghi, mối quan hệ xã hội quá mức phức tạp chỉ có thể điều tra từng người một, nhưng vì sợ rút dây động rừng nên không thể gọi tất cả đến lấy lời khai.

Nhiêu Tầm dùng đốt ngón tay dụi dụi hốc mắt, do đã thức quá lâu nên mi mắt có hơi sưng, tròng trắng mắt toàn là tơ máu, hắn không cần nhìn cũng biết mình hiện tại có dáng vẻ gì.

Trong đầu hắn tua đi tua lại những manh mối thu thập được mấy ngày qua, nhưng vẫn không thể bắt được đầu mối.

Tất cả mọi người xung quanh có biểu cảm như đưa đám, căng thẳng run rẩy chờ đón nhận những lời mắng chửi từ đội trưởng Phương.

Hiện tại đang gần đến tết, bên ngoài có tuyết rơi lưa thưa. Ngay lúc Phùng Hướng Dương không nhịn được hắt xì vài cái, ngoài cửa bất ngờ truyền đến tiếng bước chân dồn dập, ngay sau đó, cửa văn phòng bỗng mở ra.

Cơn gió lạnh phía đối diện tràn vào, đội trưởng Phương mặc áo bông, cả người cuốn theo hơi lạnh từ ngoài bước vào, sắc mặt xanh xanh trắng trắng, hình như ông vừa chịu một trận gió dữ bên ngoài.

Mấy cảnh sát hít mây nhả khói(1) ngẩng đầu lên, uể oải nhìn về hướng đội trưởng Phương.

(1) 吞云吐雾 – thôn vân thổ vụ: vốn chỉ Đạo gia tuyệt thực để dưỡng khí, sau dùng để hình dung người nghiện ma túy hoặc thuốc lá, hít khói vào, lại thở khói ra cuồn cuộn.

“Tình trạng vụ án vẫn như cũ đúng không?”

Trong văn phòng rơi vào yên lặng, Phùng Hướng Dương nhìn quanh một vòng, không thấy ai mở miệng, cẩn thận nói: “Bên tôi vẫn đang kiểm tra máy giám sát.”

Gã vừa nói xong liền nghe thấy một tiếng động lớn, đội trưởng Phương đập mạnh cặp đựng giấy tờ xuống bàn, thở dài một hơi nặng nề.

“Tôi mới từ bên đội phòng chống ma túy về, đội trưởng Triệu của bọn họ sau khi tiếp nhận vụ việc tụ tập hút thuốc ở Karaoke Ducasse thì vẫn luôn phái người theo dõi Thẩm Thụ Cường, không ngờ ngày hôm qua để hắn ta trốn mất.”

Nhiêu Tầm đặt ly xuống, ngẩng đầu hỏi: “Trốn mất?”

“Tất cả đồng chí của chúng ta đã bao vây người của Karaoke, tìm thấy chứng cứ xác thực chỉ là chuyện sớm hay muộn, tên Thẩm Thụ Cường xảo quyệt(2) kia nhất định đã bỏ chạy ngay khi nghe được tiếng gió.”

(2) 油头 – du đầu: dùng để miêu tả một người giảo hoạt, lươn lẹo.

Tôn Lệ Trân đập đầu xuống tập hồ sơ vụ án dày nặng trước mặt, phát ra một tiếng nghẹn ngào: “Mãi không hết, sao lại xảy ra nhiều chuyện thế hả!”

Đội trưởng Phương nhìn những cấp dưới đầu tóc bù xù trước mắt, nghiêm khắc nói: “Không được vội than vãn! Tôi nói trước cho mấy cô cậu biết, cách đây vài ngày lãnh đạo tỉnh đến mở họp, yêu cầu đội hình sự chúng ta giải quyết cho xong vụ án, không khép được vụ này thì mấy cô cậu đừng nghĩ đến việc về nhà ăn tết, tất cả ở lại đội tăng ca cho tôi.”

Vẻ mặt các cấp dưới khác nhau, ở trong lòng ầm ĩ kêu khổ không ngừng, nhưng không một ai dám phát ra âm thanh.

Nhiêu Tầm xoa xoa huyệt thái dương, duỗi tay mở lọ thuốc, nuốt thêm một viên Coenzyme Q10, chuẩn bị thức thêm mấy ngày nữa.

Sự việc như năm nay chưa từng xảy ra trước đây, an ninh trật tự ở thành phố Tùng luôn tốt, mấy năm trước còn vì vậy mà được đánh giá là thành phố kiểu mẫu về an ninh trật tự, chỉ là Nhiêu Tầm khi đó còn đang học cấp 3, không phải nghiêm túc học tập thì chính là đi đánh nhau đến vỡ đầu chảy máu với người khác, chưa từng quan tâm đến việc bên ngoài.

Chờ đến khi hắn bước vào Đại học Cảnh sát trở thành cảnh sát, những cuộc ẩu đả nhỏ xung quanh nháy mắt biến thành những vụ án mạng kinh hoàng do súng và dao, mỗi một nhiệm vụ đều nín thở bước trên lưỡi dao, mọi thứ quá nhanh và rời rạc, khiến cho hắn có cảm giác mơ màng không chân thật.

Hắn còn đang nghĩ những vụ án năm nay lộn xộn khác thường, đội trưởng Phương đối diện tiếp tục lên tiếng, lần này hỏi về vụ án đang do Đội hình sự xử lý.

“Hướng Dương, việc kiểm tra máy giám sát bên chỗ cậu thế nào rồi?”

Phùng Hướng Dương tỉnh lại, vội vàng thò đầu ra trước bàn làm việc, việc công xử lý theo phép công mà báo cáo: “Lần cuối cùng Thẩm Gia Minh xuất hiện là nhà kho ở cửa sau trường tiểu học Phân Lăng, sau đó không thấy ra ngoài nữa, đã kiểm tra tất cả máy giám sát xung quanh, ngoại trừ quản lý kho và nhân viên quét dọn thì không còn ai từng vào đó.”

Đội trưởng Phương nghe xong nhíu mày, ngoảnh đầu về hướng Nhiêu Tầm, giọng điệu nôn nóng cực kỳ: “Tiểu Nhiêu, bên cậu thì sao?”

“Đã lập biên bản chi tiết với nhân viên quản lý kho và nhân viên vệ sinh ngày hôm đó.” Nhiêu Tầm dừng một chút, nói tiếp: “Quản lý kho nói từ sau 6 giờ thì bản thân không hề đi đến nhà kho, có thể khoanh vùng hung thủ là giả mạo quản lý kho đi vào nhà kho, sau đó dùng cách thức chuyển hàng để vận chuyển Thẩm Gia Minh ra ngoài.”

Lông mày đội trưởng Phương giật lên, hai tay đặt lên trán: “Mẹ nó khó làm như vậy, cái tên này nhất định là kẻ già đời có tố chất tâm lý vững vàng.”

Trong quá trình thảo luận vụ án, sắc mặt nhợt nhạt của Nhiêu Tầm từ đầu đến cuối vẫn luôn kéo căng, những vụ án hắn từng xử lý trước đây phần lớn là bắt cóc thô bạo hoặc là giết người vì đam mê, hoặc là cướp đoạt tài sản, hoặc là nhất thời kích động, trên cơ bản đều có thể xác định hung thủ rất nhanh, sau đó chỉ cần thêm mấy ngày bám theo thăm dò, khi đến thời điểm chỉ cần thu lưới là bắt được người.

Nhưng hung thủ lần này rõ ràng không đòi tiền bạc, làm cẩn thận tất cả chỉ vì muốn lấy mạng đứa nhỏ, tám phần là do có mối thù sâu nặng với Thẩm Thụ Cường.

Nhưng Thẩm Thụ Cường với danh nghĩa là ông chủ của một quán có hoạt động bẩn thỉu, những kẻ ông ta từng gây thù còn nhiều hơn số bất động sản tại Thành phố Tùng, kiểm tra từng cái không biết phải đến ngày tháng năm nào mới xong.

Ngay lúc tất cả mọi người rơi vào bế tắc, đột nhiên có hai tiếng gõ cửa không nhanh không chậm vang lên.

Âm thanh này khiến người nghe bực bội không thôi, đội trưởng Phương lập tức quay về hướng cánh cửa trút giận, lớn tiếng hét: “Là ai? Có biết chúng tôi đang mở họp bên trong không hả!”

“Là tôi.”

Cửa mở ra một khe hở, một người đàn ông trung niên vẻ mặt phấn khởi chui vào qua khe, thấy không khí bên trong ảm đạm, tò mò nhìn về phía đội trưởng Phương: “Sao đội hình sự 1 của chúng ta có bộ dạng như muốn xuống địa ngục hết thế này? Ông làm gì bọn họ vậy hả?”

Đội trưởng Phương nhìn người đến, giật mình, giọng điệu trở nên thoải mái hơn một chút: “Ồ, thì ra là đội trưởng Triệu, đến tầng dưới của chúng tôi làm gì?”

“Đến mượn ông một người.”

“Mượn? Vụ án bên chúng tôi còn lo chưa xong đây này, làm không hết việc!”

“Còn không phải do bất đắc dĩ sao.” Đội trưởng Triệu cuống quýt móc ra điếu thuốc ngon mình giấu trong túi quần, cẩn thận đưa cho Đội trưởng Phương, ở làn khói bay ra được nửa: “Có tin tức về tên Thẩm Thụ Cường kia, bên bọn tôi phải tranh thủ bắt giữ hắn, nếu không hắn lại chạy trốn.”

“Có thông tin nhanh vậy?”

“Chiều nay lộ mặt đi tìm người bán số ma túy còn lại, phỏng đoán bán được một ít sẽ trốn khỏi Thành phố Tùng ngay.”

“Cái tên Thẩm Thụ Cường này thật phiền phức.” Đội trưởng Phương chửi, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện chính, ngoảnh đầu hỏi: “Đúng rồi, vừa rồi ông nói muốn mượn người của chúng tôi là vì chuyện này?”

“Còn sao nữa! Mấy người bên đội phòng chống ma túy đều quen mặt hết rồi, còn chưa kịp bước ra thì bọn chúng đã nghe được tiếng gió xong chạy mất, nên đến cả cái bóng cũng không bắt được.”

Trong văn phòng hoàn toàn yên ắng, tất cả mọi người duy trì tư thế ngay vừa nãy.

Đội trưởng Phương nhả khói thuốc, híp mắt nói: “Thì ra là đến mượn người của chúng tôi để làm mồi câu cho mấy người?”

“Ấy! Sao có thể nói như thế? Còn không phải bởi vì các đồng chí ở đội hình sự 1 của chúng ta có năng lực cao nhất sao, người bên mấy đội khác sao làm được việc này!”

Đội trưởng Phương được tâng đến vui vẻ, cười hừ hai tiếng nói: “Không muốn cho mượn cũng đòi mượn, nếu mấy người bên ông không bắt được người, rồi ăn vạ lên đầu chúng tôi thì phải làm sao?”

“Chuyện thiếu đạo đức như thế chúng tôi không làm được đâu.” Đội trưởng Triệu cười hố hố trả lời, thúc giục nói: “Chúng ta nói chuyện quan trọng đi, ông tự nhìn xem ai thích hợp qua chỗ bọn tôi, tôi không chọn, cứ nhìn mặt là được.”

Đội trưởng Phương dụi thuốc, nhìn qua lại thật kỹ cả người của mười mấy cấp dưới ở trong phòng.

“Đại Phùng và Tiểu Hoàng nhất định không được, họ đã cùng mấy ông hợp tác rất nhiều vụ án, cũng coi như là quen mặt.”

“Lệ Trân là đồng chí nữ duy nhất của đội chúng tôi, quá nguy hiểm.”

Ngay sau đó, ánh mắt đội trưởng Phương rơi xuống người Nhiêu Tầm, nhìn từ đầu đến chân, do dự nói: “Tiểu Nhiêu mới đến năm trước, mấy kẻ của bên các ông chắc là không biết cậu ấy.”

“Không quen không quen! Trước kia Tiểu Nhiêu chưa từng tiếp xúc gì với bên kia của bọn tôi cả!” Đội trưởng Triệu mỉm cười hiền hoà, nhưng ánh mắt lại cẩn thận đánh giá cảnh sát trẻ tuổi không quen biết này.

Ý tứ trong lời nói của ông ta đã quá rõ ràng, tầm mắt của cả văn phòng lập tức tập trung hết lên người Nhiêu Tầm.

Nhiêu Tầm – trung tâm của tiêu điểm ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Đội trưởng Triệu ở phía cửa, không tự ý mở miệng, chờ đội trưởng Phương, cấp trên của mình lên tiếng trước.

“Được thì được, nhưng có một vấn đề lớn.” Đội trưởng Phương bóp trán, tạo ra vài đường rãnh thật sâu ở trên mặt.

Ông tiếp tục nhìn kỹ Nhiêu Tầm, thở dài một tiếng không nặng không nhẹ: “Tiểu Nhiêu quá bắt mắt, nhìn rất dễ sinh nghi.”

Đội trưởng Phương nói không phải không có lý, loại ngụy trang ẩn núp này từ trước đến nay chỉ chọn kiểu người khi ném vào trong đám đông là tìm không thấy để thực hiện, càng bình thường càng an toàn. Nhưng người có thể sử dụng hiện tại đều là cảnh sát kỳ cựu nhiều năm kinh nghiệm, không nói đến việc có bị nhận ra hay không, nhưng khí chất cảnh sát mười mấy năm trên người cũng khó hù doạ được đám buôn ma túy cả ngày tiếp xúc với cảnh sát.

Nhưng Nhiêu Tầm không giống vậy, hắn mới được phân đến đội năm ngoái, ban đầu chỉ đi theo Đội trưởng Phương tiếp vài vụ việc, sau đó Đội trưởng Phương phát hiện chàng trai trẻ tuổi này có đầu óc sáng suốt, động tác nhanh nhẹn, thỉnh thoảng còn bộc phát khí thế của kẻ xấu không muốn sống, lúc này mới chịu đưa nhiệm vụ quan trọng giao cho hắn, thậm chí còn cố ý để hắn gánh vác một ít công việc chính.

Bất kể như thế nào, mấy kẻ bên kia của đội phòng chống ma túy đều rất xa lạ với hắn, hiện tại là ứng cử viên tốt nhất.

Các cơ trên mặt Đội trưởng Phương căng chặt, tự hỏi rất lâu mới nhìn về phía Nhiêu Tầm, chầm chậm nói ra một câu: “Việc này khá mạo hiểu, cậu còn chưa từng làm qua, nhưng bây giờ chọn không ra người khác.”

Trong văn phòng rơi vào yên tĩnh, không ai dám lên tiếng.

Đội trưởng Phương tạm ngừng một chút, nói tiếp: “Việc này còn phụ thuộc vào ý kiến của cậu, cậu muốn đi không?”

Nhiêu Tầm ấn móng tay vào lòng bàn tay, cúi đầu cân nhắc vài giây, sau đó dứt khoát mở miệng.

“Muốn.”

“Đây cũng không phải chuyện được yêu thích(3) gì, lỡ như xảy ra sai sót sẽ được vinh danh ngay, cậu suy nghĩ cho kỹ.” Đội trưởng Phương nhắc nhở nói.

(3) 香饽饽: hương bột bột – ý chỉ người hoặc thứ gì đó được hoan nghênh, có nhu cầu cao.

“Tôi đã nghĩ kỹ, thứ gì tôi không hiểu có thể gấp rút học hỏi người của Đội trưởng Triệu.”. Ngôn Tình Nữ Phụ

“Tôi thấy rất tốt!” Nghe thấy người đã đồng ý, Đội trưởng Triệu nhanh chóng từ cửa bước đến, thân thiết ôm vai Nhiêu Tầm, vỗ vỗ mạnh lên lưng hắn.

Ánh mắt Đội trưởng Triệu rơi xuống mặt Nhiêu Tầm, cẩn thận đánh giá hai lần gương mặt làm việc quá sức và không có cảm xúc của hắn, kinh ngạc nói: “Ồ, nhìn quầng thâm mắt với tơ máu của Tiểu Nhiêu chúng ta này, còn cả vết thương trên đầu, có chỗ nào chói mắt như Đội trưởng Phương nói? Tôi thấy bọn chúng sẽ không nghi ngờ cậu đâu, nhất định không được để tâm lý có áp lực.”

Nhiêu Tầm kéo kéo khoé miệng, nở một nụ cười lấy lệ: “Đảm bảo không phụ lòng kỳ vọng của tổ chức.”

Sự việc lớn như vậy kết thúc trong chưa đến nửa giờ, Đội trưởng Phương một lần nữa giao phó nhiệm vụ, đưa những việc vặt vãnh trong tay Nhiêu Tầm chuyển sang cho đồng nghiệp khác, còn những gì không thể chuyển giao sẽ tiếp tục do Nhiêu Tầm giải quyết, đồng thời mấy ngày đến phải ở lại đội phòng chống ma túy số 2 phối hợp trước.

Trước khi gửi Nhiêu Tầm đi, Đội trưởng Phương tránh Đội trưởng Triệu kéo Nhiêu Tầm vào góc, bất mãn phàn nàn nói: “Tên đội trưởng Triệu này chơi xấu thật, chuyện nguy hiểm cao như vậy lại đi nhờ người trong đội của chúng ta.”

Nói xong, ông vỗ vai Nhiêu Tầm, trịnh trọng nghiêm túc nói: “Nếu đi mà không làm được thì cậu phải nói ngay với tôi, tôi sẽ tìm cách đưa cậu trở lại.”

Nhiêu Tầm nhìn thẳng vào mắt Đội trưởng Phương, đưa ra một câu trả lời chắc chắn: “Tôi sẽ quay về khi hoàn thành nhiệm vụ.”

“Hầy, thằng nhóc cậu chỉ cần không có cái tính cứng đầu, nhất định có thể sống lâu trăm tuổi.”

Đội trưởng Phương còn muốn nói thêm, nhưng dường như Đội trưởng Triệu đang gọi hồn ngoài cửa không nhịn được nữa, bất đắc dĩ muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ lặp lại dặn dò Nhiêu Tầm chú ý an toàn.

Tuyến bên ngoài vẫn còn rơi, Nhiêu Tầm mặc một chiếc áo dài tay màu đen tuyền, một nửa vai hứng những bông tuyết trong suốt, cứ vậy đi lên Đội phòng chống ma túy số 2 ở tầng trên.

Số lượng cảnh sát hình sự trong đội phòng chống ma túy chỉ bằng một nửa bọn họ, là do phần đất liền của Thành phố Tùng nằm gần phía Bắc, không có số ma túy tràn lan nhiều như vùng ven biển và khu vực Tây Nam, nên hiển nhiên không cần yêu cầu quá nhiều viên chức phòng chống ma túy chuyên tấn công.

Trong phòng đội phòng chống ma túy hình như cũng đang thảo luận vụ án, Nhiêu Tầm vừa vào cửa liền nhìn thấy người trong phòng im bặt ngoảnh đầu lại, đôi mắt như chim ưng đồng loạt nhìn về phía hắn.

Đội trưởng Triệu nở nụ cười nho nhã, tay còn đang gác trên vai Nhiêu Tầm, cứ vậy giới thiệu với bên trong: “Để tôi giới thiệu với mọi người, đồng chí Tiểu Nhiêu ở đội hình sự 1, cũng là đồng chí thực hiện nhiệm vụ quan trọng tiếp theo của chúng ta.”

Một tràng pháo tay nồng nhiệt lập tức bùng nổ trong phòng văn phòng, nhiệt liệt chào mừng cậu trai trẻ sắp thay bọn họ thâm nhập hang ổ ma túy.

Nhiêu Tầm gật đầu với mọi người, tự giới thiệu đơn giản: “Nhiêu Tầm thuộc Đội hình sự 1, vừa đến Cục năm trước.”

Đội trưởng Triệu nghe thấy hắn giới thiệu ngắn gọn như thế, có hơi không hài lòng, lập tức khoa trương nói tiếp: “Tiểu Nhiêu chính là nòng cốt, cháu trai trong vụ trả thù ở đường Phong Thủy cuối cùng là do Tiểu Nhiêu bắt được, đúng không?”

Nhiêu Tầm cười tượng trưng, không nói thêm cái gì, ngược lại ánh mắt của mấy cảnh sát hình sự già bên dưới đột nhiên sáng lên, liên tục lắc đầu cảm thán: “Người anh em được lắm!”

Đến khi hình thức mở đầu gần như hoàn tất, Đội trưởng Triệu nhanh chóng áp xuống bầu không khí muốn tám chuyện trong phòng, sải bước đến chiếc bảng trắng chuyên dùng để bàn bạc hằng ngày, tay cầm một cây bút lông, từ từ viết lên đó.

“Tiểu Nhiêu còn chưa quen với tiến độ hiện tại của chúng tôi, tôi trước tiên giới thiệu kỹ càng chi tiết một lần, để trong đầu có sẵn những thứ cần thiết.”

“Hai ngày qua chúng tôi đã kiểm tra tất cả hồ sơ có tiền án liên quan đến sử dụng ma túy, trong đó có mấy tên có liên hệ chặt chẽ với Thẩm Thụ Cường.” Đội trưởng Triệu viết lên bảng trắng vài cái tên, sau đó nói tiếp: “Trong số những người này, có hai người gần đây nhận được điện thoại của Thẩm Thụ Cường, hỏi bọn chúng có muốn tiếp tục giao dịch ma túy như đúng hẹn hay không.”

“Chúng tôi đoán Thẩm Thụ Cường đã biết bản thân bị cảnh sát nhắm đến, hàng tồn trong tay không bán được thì quá tiếc, mà dòng tiền thì lại thiếu trầm trọng, cho nên mới ở thời điểm này mà bí quá hoá liều, vét đủ tiền rồi trốn tiếp.”

“Nhưng vợ và con gái lớn ông ta đều đi làm đi học như bình thường, con trai nhỏ sống chết chưa rõ, không lẽ ông ta định bỏ trốn mà không dẫn theo vợ con?” Có người trong phòng bất ngờ hỏi.

Đội trưởng Triệu ‘Hừ’ một tiếng khinh thường từ mũi, thuận miệng nói: “Có khi là bỏ thật, loại người này cái gì cũng có thể không cần.”

Nghe được một nửa, trong lòng Nhiêu Tầm đã hiểu rõ bản thân phải làm gì, chính là giả vờ là một kẻ nghiện đi thực hiện giao dịch, khi Thẩm Thụ Cường xuất hiện thì khống chế ngay lập tức, người thuốc đủ cả, hết đường chối cãi.

Quả nhiên, Đội trưởng Triệu nói xong liền nhìn sang Nhiêu Tầm: “Tiểu Nhiêu, nhiệm vụ chính của cậu là cùng thực hiện với người cung cấp thông tin(4) của chúng tôi, đi đến hiện trường giao dịch ma túy của Thẩm Thụ Cường.”

Đội trưởng Triệu hơi dừng lại, nói tiếp: “Nhưng hiện tại có một vấn đề…”

Huyệt thái dương Nhiêu Tầm giật giật, hắn cũng đang nghĩ đến vấn đề trong đó.

“Ngoài Thẩm Thụ Cường mất tích thì còn có giám đốc quản lý và hai nhân viên bảo vệ, một mình cậu đi với người cung cấp thông tin(4) quá nguy hiểm, rất khó kiểm soát tình hình, làm không cẩn thận sẽ dễ dàng để Thẩm Thụ Cường chạy thoát.”

Sắc mặt Nhiêu Tầm như cũ, não bộ nhanh chóng hoạt động — kế hoạch của Đội trưởng Triệu đâu chỉ có nguy hiểm, đây là gần như muốn đẩy hắn vào hố lửa. Chưa nói đến bản thân hắn và người cung cấp thông tin có thể khống chế đám người Thẩm Thụ Cường trong vài giây để câu giờ cho cảnh sát hay không, ngộ nhỡ người cung cấp thông tin có nhất thời đổi ý, lợi dụng tình thế hỗn loạn để bỏ trốn ngay thời điểm mấu chốt không thì còn cần phải bàn bạc lại.

Nhiêu Tầm không tin người cung cấp thông tin(4) sẽ ngoan ngoãn cúi đầu trước cảnh sát để bị bắt, cũng không tin khi có điều không ổn xảy ra giữa chừng sẽ có người đến cứu hắn.

(4) 线人 – người cung cấp thông tin, gián điệp, mật thám: cung cấp tin tình báo riêng cho một nhóm người và tự nguyện gánh vác nguy hiểm để thu được lợi ích. Ngày nay chủ yếu là đề cập đến các cảnh sát nằm vùng cung cấp tin tình báo hoặc tội phạm được tuyển chọn. Làm “người cung cấp thông tin” có hai kiểu người, một là nhân viên nằm vùng chuyên nghiệp ở Cục cảnh sát; một loại người khác là kiểu người lười biếng thất nghiệp trong xã hội, hoặc cũng có thể lựa chọn một kẻ tội phạm để lập công chuộc tội.

Muốn tuyệt đối không xảy ra sai lầm, bên cạnh phải có ít nhất một người có thể tin tưởng được.

Đốt ngón tay bị bóp chặt chuyển màu xanh, gõ nhẹ từng cái lên mặt tường sau lưng, Nhiêu Tầm cẩn thận tìm kiếm trong đầu, hắn cần một người sẽ không phản bội(5), kỹ năng mạnh, gương mặt có khí chất của một kẻ nghiện ma túy.

(5) 倒戈 – Phản chiến; trở giáo; quay súng lại bắn quân mình.

Bỗng nhiên, khuôn mặt mang theo chút u ám của Lý Mặc xuất hiện trước mắt.

Trên người người này có một loại khí chất vừa hung bạo vừa cẩn thận tỉ mỉ, Nhiêu Tầm không ngừng nhớ lại những hồi ức khi anh tấn công mình, cùng với cử chỉ và dáng vẻ thận trọng của anh khi ở cùng với hắn, cảm thấy anh có lẽ là người được chọn phù hợp nhất.

Quan trọng nhất là, Lý Mặc chắc hẳn sẽ không làm hại hắn.

Nghĩ đến đây, Nhiêu Tầm vậy mà sinh ra chút cảm xúc trào phúng, người này rõ ràng vừa gặp đã tặng hắn tám mũi khâu làm quà gặp mặt, nhưng trong lòng hắn lại sinh ra loại trực giác không thể giải thích kia.

Thấy Nhiêu Tầm cau may, cảm xúc nơi đáy mắt không ngừng kích động thay đổi, Đội trưởng Triệu biết trong lòng hắn đang tự có suy tính của riêng mình, vì thế tiến đến vỗ vai hắn, “Tiểu Nhiêu, cậu có cái gì thắc mắc cứ nói ngay với tôi, cả đội bọn tôi sẽ phối hợp cùng cậu.”

Nhiêu Tầm nghiêng đầu về phía Đội trưởng Triệu, ngữ khí có phần do dự: “Có thể dẫn thêm một người nữa được không? Không phải quen mặt.”

“Người nào?”

“Người cung cấp thông tin của tôi.”

Đội trưởng Triệu nhíu mày: “Có thể tin được không? Phát triển như thế nào?”

“Đáng tin, tôi đã cứu anh ấy, trong lòng anh ấy cảm thấy thiếu nợ tôi.”

Nhiêu Tầm dùng sức bóp xương đốt ngón tay, bóp chặt đến mức khớp xương xanh trắng, mỉm cười nhàn nhạt: “Không phải người dối trá, kỹ năng nếu so với người khác cũng mạnh, sẽ cẩn thận làm việc cho chúng ta.”

“Tên là gì? Làm cái gì?”

“Lý Mặc, làm ở tiệm sửa xe.”

“Lý Mặc!?”

Trong phòng bất ngờ phát ra một tiếng hét kinh ngạc, một cảnh sát hình sự có vẻ ngoài hơn ba mươi tuổi không thể tin được nhìn về phía Nhiêu Tầm, giống như gã ta vừa nghe được cái gì đó không thể hiểu nổi.

“Làm sao thế? Cậu biết?” Đội trưởng Triệu phát hiện phản ứng của người này quá lớn, ngước mắt nhìn về phía gã ta.

“Trước kia ở đồn cảnh sát không ai là không biết nó.”

Gã ta vừa nói như vậy, Đội trưởng Triệu mới đột nhiên nhớ ra, mấy năm trước nam cảnh sát này bởi vì phá thành công mấy vụ án lớn nên được điều đến Cục thành phố, trước đó vẫn luôn công tác ở đồn cảnh sát huyện.

Thấy ánh mắt của tất cả mọi người trong phòng dồn về phía mình, cảnh sát kia bỗng cảm thấy áp lực, vội vàng gõ gõ đánh đánh trên máy tính, chắc là đang lấy thông tin từ kho dữ liệu nội bộ.

Nhiêu Tầm dựa vào cửa, cơ thể vốn thả lỏng lại căng chặt, quanh người trôi nổi một loại hơi thở nghiêm túc cùng không đàng hoàng tồn tại tách rời.

Những người khác trong phòng thì thầm to nhỏ(6), nhưng hắn không nhúc nhích, đôi mắt chỉ dõi theo từng hành động của người cảnh sát kia.

(6) 交头接耳 – châu đầu ghé tai: Thì thầm với nhau; rỉ tai thì thầm, thì thầm to nhỏ.

Cảnh sát kia thành thạo vào mạng nội bộ tìm kiếm, sau đó bất ngờ thốt lên một tiếng như đã đoán đúng.

“Chính là tên nhóc này, năm mười một tuổi giết chết chồng của dì nó, đâm liên tiếp mười lăm nhát dao!”

Nhiêu Tầm giật mình, cơ thể không chịu khống chế mà lung lay, cũng may sau lưng hắn là tường xi măng vững chắc, sống lưng Nhiêu Tầm vừa chạm vào nơi đó, ngay lập tức bị cảm xúc lạnh buốt cứng rắn kích thích tỉnh táo.

Trong văn phòng một trận ồ lên, đôi mắt Đội trưởng Triệu nhanh chóng nhìn sang Nhiêu Tầm, Nhiêu Tầm nhìn hiểu ánh mắt trách cứ kia — cậu đề cử người gì vậy?

Mồ hôi lạnh lấm tấm chảy ra từ bàn tay Nhiêu Tầm, mỏng manh bao phủ cả lòng bàn tay. Những giọt mồ hôi lạnh này như đang xâm lấn xương cốt hắn, sắc mặt hắn vẫn không thay đổi, giả vờ làm dáng vẻ như đang kiểm soát được mọi thứ, bình tĩnh nói liều: “Khi đó anh ta có nỗi khổ riêng.”

Cái này đương nhiên là hắn đoán, loại người có dáng vẻ thận trọng tự ti như Lý Mặc, nếu không có nỗi khổ tâm thì sao có thể giết người?

Quả nhiên, trong văn phòng lập tức có một câu mắng chửi giận dữ nối tiếp: “Đúng vậy, chú của cậu ta không phải là người, thích lấy nước sôi nóng bỏng hắt lên người vợ với đứa cháu ngoại nhỏ này, khi đồn cảnh sát đến kiểm tra phát hiện cả người thằng nhóc đó và dì của nó toàn vết phồng rộp với lỗ thuốc lá, nếu không phải cuối cùng nó túm được một con dao, chắc lúc ấy nó đã chết từ lâu rồi! Khi ấy đã là hơn nửa đêm; kêu trời trời không nghe, gọi đất đất không thấu…”

Gã ta dường như đang nhớ lại cảnh tượng chấn động nào đó, vẻ mặt như trong lòng còn mang sợ hãi.

“Nhưng người này vẫn rất kinh khủng! Nó khi đó mới mười một tuổi, nếu là trẻ con bình thường thì đã bị đánh chết từ lâu, nào còn sức lực chống trả chứ? Nhưng nó vẫn còn thở! Đáng tiếc bởi vì chuyện này, cuộc đời cũng coi như bị hủy hoại hoàn toàn, nghe nói sau đó không tiếp tục học nữa, chưa tốt nghiệp tiểu học đã bỏ đi, chúng tôi đều cho rằng nó đã chết ở ngoài, thật không ngờ lại có thể sống được đến tận hôm nay…”

Hoá ra tất cả đều cho rằng anh ta đã chết ở bên ngoài? Xem ra chàng trai này còn kiên cường hơn cả trong tưởng tượng.

Thời gian một hai phút đủ để Nhiêu Tầm tiêu hoá tin tức bất ngờ xảy ra kia, hắn dần dần ổn định lại, dồn trọng lượng toàn bộ cơ thể lên bức tường sau lưng, bình tĩnh nói: “Vậy không phải càng thích hợp làm người đưa tin cho chúng ta sao.”

Hắn nói không sai, phải biết rằng đa số người đưa tin của đội phòng chống ma túy bọn họ là do bị bắt nên mới miễn cưỡng đầu hàng, trước không nói đến lòng chung thành của những người này đáng tin hay không, chỉ cần mỗi cơ thể tàn tạ do ma túy hủy hoại đã không thể so với Lý Mặc.

Nhưng biểu cảm của Nhiêu Tầm quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến mức gần như máu lạnh, những người khác nhao nhao hít vào một hơi, cùng nhau trao đổi một ánh mắt không rõ.

Đội trưởng Triệu khụ nhẹ, nói tiếp: “Lý lịch người này có hơi phức tạp, cần báo cáo hồ sơ lên bên trên một chút.”

Trên mặt Nhiêu Tầm không có ý kiến gì, tương đương với biết điều đồng ý. Nhưng trong lòng hắn càng thêm rõ ràng, so với những người cung cấp thông tin còn lưỡng lự ở trong tù(7) kia, thân phận của Lý Mặc trái lại cũng coi như sạch sẽ.

(7) 进宫 – tiến cung: tiếng lóng chỉ đi tù. (Nguồn: Hanzii)

Cuộc họp này dài đằng đẵng, Nhiêu Tầm cảm giác dây thần kinh trong đầu mình như bị ai đó nắm chặt, cùng với mệt mỏi chịu đựng mấy ngày qua thình thịch tấn công hắn. Nhưng hắn vẫn kiên trì chịu đựng, chờ phía bên này vừa kết thúc liền nhanh chóng xuống tầng quay về văn phòng của mình.

Rầm một tiếng, cửa văn phòng ở tầng sáu bị người đẩy ra một cách thô bạo. Động tĩnh lớn khiến Tôn Lệ Trân và Phùng Hướng Dương bên trong sợ đến mức ngẩng phắt đầu lên, chờ đến khi nhìn thấy Nhiêu Tầm ở cửa, mới thở phào nhẹ nhõm.

Nhưng bọn họ mau chóng nhận ra có điều không ổn, sắc mặt Nhiêu Tầm trắng đến trong suốt, quầng thâm mắt màu xanh phủ kín mi mắt dưới, băng gạc dính máu bên thái chưa thay, trên trán còn có từng mảng lớn mồ hôi lạnh, hiện tại đang không ngừng cuồn cuộn ứa ra, thoạt nhìn rất giống người sẽ đột tử rồi ngã xuống đất ngay giây tiếp theo.

“Nhiêu Tầm? Sắc mặt cậu sao thế này? Hay là cậu nghỉ ngơi một lúc rồi hãy làm việc, tôi thật sự sợ cậu sẽ đột tử trong văn phòng đấy.” Tôn Lệ Trân đặt hồ sơ ở tay xuống, đứng dậy đi đến bên cạnh hắn, muốn kiểm tra nhiệt độ trên trán hắn.

Nhiêu Tầm không dấu vết né tránh, mở miệng hỏi: “Lý Mặc từng giết người?”

Tôn Lệ Trân và Phùng Hướng Dương liếc nhìn nhau, đồng thời lộ ra vẻ mặt khó hiểu.

“Khi cậu ta mười một tuổi giết chết chú mình, cậu không biết hả?” Tôn Lệ Trân nghi ngờ nhìn về phía Nhiêu Tầm.

Phùng Hướng Dương phía sau đang chìm trong hồi ức hai ngày trước, bất ngờ lộ ra biểu cảm sực hiểu ra, cảm thán nói: “Khó trách Nhiêu Tầm không biết!”

“Không phải ngày hôm đó cậu đến bệnh viện khâu vết thương à, lúc quay về còn chưa kịp xem hồ sơ của thằng nhóc đó đã chạy ngay đến phòng thẩm vấn, chúng tôi cũng không kịp nói cho cậu biết.”

Nhiêu Tầm giơ tay lau mồ hôi lạnh trên trán, nói: “Tôi đúng là không biết anh ta giết người, sau đó cũng không ai nói với tôi.”

Này cũng không phải chuyện to tát gì, có vụ án nào trong đội hình sự mà không liên quan đến máu và tính mạng? Nhưng Nhiêu Tầm vẫn cảm thấy ngực khó chịu, có lẽ nguyên nhân là do hắn đã phán đoán sai, có lẽ là do những việc phức tạp Lý Mặc trải qua khó có thể đưa ra kết luận.

Hắn đi đến trước bàn làm việc của mình, uống hai ngụm lớn american đá đã tan, nhấc chiếc áo khoác mỏng trên lưng ghế, cầm trên tay rồi bước nhanh ra khỏi văn phòng.

Trên nóc Cục thành phố có một sân thượng cũ, mỗi khi Nhiêu Tầm bị đè nén khó thở sẽ đến nơi này hóng gió.

Ở đây không có một bóng người, mọi thứ chống vắng, ngoại trừ lớp tuyết mỏng tích tụ trên mặt đất hiện tại, thì cùng ngày thường không có gì khác biệt.

Nhiêu Tầm một bước rồi lại một bước dẫm lên tuyết, chờ đến khi đến ngã rẽ ở lan can, ung dung bước lên lan can cao.

Hắn cứ vậy tùy tiện ngồi trên nóc tầng 15 như thế, dựa lưng vào lan can ngắm cảnh, nhờ gió lạnh cuốn hết đi những mệt nhọc đè nén suốt một ngày.

Trong túi có hộp thuốc lá, bao bì màu xanh dương đậm, là hộp thuốc lá cao cấp lần trước Đội trưởng Phương cho. Nhiêu Tầm đặt ngón tay trên hộp thuốc, cân nhắc hồi lâu mới lấy nó ra, rút một cây châm lửa, ngả người trên sân thượng hút từng hơi từng hơi một.

Hắn không hay hút thuốc, nhưng không hiểu vì sao hôm nay hút cả nửa hộp, tàn thuốc vương vãi thưa thớt trên quần jean của hắn và lớp tuyết mỏng bên cạnh.

Một tay Nhiêu Tầm đặt trên hàng rào chắn sân thượng lạnh cứng, một tay kẹo điếu thuốc, chầm chậm nhả ra một làn khói, sau đó than một tiếng: “Đúng là khó làm mà.”