Dạ Oanh

Chương 22



Editor: Hazakura

Xe dừng ở nơi bọn họ đã đến vô số lần, dẫu Trịnh Thù sớm rõ chỗ này vườn không nhà trống, vì để Lệnh Ngạn nghỉ ngơi lâu thêm chút, hắn vẫn làm bộ làm tịch hạ lệnh các đội viên đi vơ vét thêm một lần.

Hắn ngồi với Lệnh Ngạn trong xe, xoa eo anh, dịu dàng thì thầm hỏi anh còn chỗ nào không thoải mái.

Có lẽ do bị hỏi phát thẹn, trên mặt Lệnh Ngạn ửng hồng, rũ mắt, nhẹ nhàng đẩy hắn, ý bảo hắn đừng hỏi nữa.

"Trịnh Thù, em muốn ăn chocolate."

Giờ phút này Trịnh Thù bị say trong men tình mềm dịu, sự vui mừng bốc lên trong lòng che khuất sức quan sát nhạy bén của hắn, không thấy được vẻ lạnh lùng vô cảm trong mắt Lệnh Ngạn.

Biết rõ siêu thị thành phố này tìm không được gói chocolate nào mới, hắn vẫn thề son sắt.

"Được, tôi đi tìm cho em."

Xoay người nhảy xuống xe, hắn ôm cõi lòng vui sướng chạy vào thành phố.

Zombie lận cận đã bị bọn họ giết sạch, cho nên Trịnh Thù không lo anh sẽ gặp nguy hiểm.

Yên tâm nhìn thoáng qua xe, hắn bay nhanh vào thành phố, kiểm tra cẩn thận từng chỗ còn hơn lúc trước.

Siêu thị bỏ hoang đã sớm bị bọn họ vét sạch, nhưng lúc đó hắn không để tâm đến mấy cửa hàng tiện lợi nhỏ.

Hắn tìm được một thanh chocolate cho Lệnh Ngạn.

Đi chừng mười phút, Trịnh Thù nghe thấy âm thanh của động cơ.

Phản ứng đầu tiên của hắn là thành phố này mà còn có xe, nhưng lập tức phủ định suy nghĩ ấy.

Trong thành không còn xe chạy được, chỉ có thể là chiếc việt dã bọn họ mang đến.

Chẳng lẽ đàn em hắn đã trở về xe, chuẩn bị rời đi?

Suy đoán này lập tức bị bác bỏ.

Không có lệnh của Trịnh Thù, bọn họ sẽ không tự tiện rời đi, càng tuyệt đối không có khả năng bỏ rơi hắn.

Từng suy nghĩ luân phiên đến rồi đi trong vài giây, Trịnh Thù nghẫm không ra, chạy nhanh về phía âm thanh xe theo bản năng.

Âm thanh động cơ càng lúc càng lớn, nghe chừng đã dẫm lên chân ga, Trịnh Thù nhớ đến Lệnh Ngạn trong xe, bỗng chốc căng thẳng.

Rốt cuộc chuyện này là thế nào?

Rất nhanh, đội viên của hắn cũng bị tiếng xe gọi đến, hai mặt nhìn nhau.

"Này... Anh ơi, chuyện này là sao?"

Trịnh Thù nhìn lướt qua bọn họ, toàn bộ đội viên đều ở đây, đồng nghĩa với việc chưa có ai quay lại.

Người trong xe, chỉ có Lệnh Ngạn.

Chiếc xe bay nhanh, càng ngày càng xa, bỏ chạy gần như tít tắp.

Mồ hôi lạnh Trịnh Thù ùa ra, sắc mặt âm trầm gần như xanh mét, không hé môi một chữ, chạy như điên về hướng xe rời đi.

Tim đập như muốn nhảy khỏi lồng ngực, tiếng gào kinh hoảng thất thanh của đội viên đều bỏ sau đầu. Âm thanh lốp xe nghiền qua mặt đất, lúc thì phanh gấp, rồi gia tốc về phía trước chói tai đều lọt vào tai Trịnh Thù.

Hắn hiểu rõ, đấy là Lệnh Ngạn.

Lệnh Ngạn cố ý để bọn họ đi hết, đoạt xe, muốn chạy trốn.

Chân người đọ không lại bánh xe, Trịnh Thù chạy đến kiệt lực, hai chân nặng như chì, vẫn không ngừng chết lặng đuổi theo.

Hắn biết, Lệnh Ngạn cũng biết, sau khi ra khỏi thành phố sẽ đến vùng ngoại ô rộng lớn.

Lệnh Ngạn lái xe tuyệt đối có thể hoàn toàn cắt đuôi bọn họ, sau đó biến mất.

Cho nên Trịnh Thù không thể để anh rời đi nơi này.

Nỗi phẫn nộ khi bị phản bội lẫn sự bi thương không dám tin hòa quyện thành lựa giận phừng phừng chống đỡ hắn. Trịnh Thù nếm được vị rỉ sắt thuộc về máu tươi trong miệng, đầu lưỡi tê dại, não choáng váng.

"Anh!"

Âm thanh từ phía sau đuổi theo cùng với dây đằng chui lên từ mặt đất đỡ lấy hắn, hóa thành sinh mệnh đầy hắn tiến về phía trước.

Đàn em của hắn có dị năng hệ cây, có rất nhiều cách điểu khiển đồ vật, thấy thế bèn nhổ tận gốc cây khô gần đó khỏi mặt đất, sau đó ném thật mạnh ở đằng xa.

Trịnh Thù nghe thấy tiếng vang thật lớn truyền về từ phía trước, xe như đâm phải thứ gì, ầm một tiếng, tiếng thắng xe chói tai qua đi để lại sự an tĩnh.

Tim Trịnh Thù chợt chậm lại, sau đó đột nhiên ngừng đập.

Lệnh Ngạn bị bắt dừng lại, tiếng vang lớn như thế, anh có bị thương không?

Hắn hận bản thân vô cùng vì lúc này mà còn lo lắng cho Lệnh Ngạn, thở hổn hển vòng qua ngã tư đường, cuối cùng thấy xe bị cây va phải bắt dừng lại.

Mui xe bị đè hoàn toàn dẹp lép, cửa xe tự động mở ra, Lệnh Ngạn ngã từ trên ghế xuống, thất tha thất thểu bò dậy lùi lại, dường như bị chướng ngại vật rơi từ trên trời xuống dọa sợ.

Tro bụi mịt mù, anh quơ quơ tay, nhịn không được ho khan.

Trịnh Thù nhìn anh ráo riết, sự ác độc thoát ra từ kẽ răng nghiến run rẩy.

"Lệnh Ngạn!"

Ban nãy tiêu hao quá nhiều thể lực, hơi thở dồn dập như bị suyễn, âm thanh thốt lên hỗn loạn dày đặc mùi máu tươi.

Hắn những tưởng Lệnh Ngạn không nghe thấy, nhưng Lệnh Ngạn cảnh giác bất thường lập tức xoay đầu, sau khi nhìn thấy hắn, trên mặt xám xịt hiện vẻ kinh sợ khó lòng che giấu.

Cứ như Trịnh Thù là quái vật biển sâu, là ác ma muốn ăn thịt anh, sắc mặt Lệnh Ngạn thoáng dao động, sau đó đột nhiên xoay người, không màng tất cả chạy về phía trước.

Trịnh Thù đứng tại chỗ, thở phì phò kịch liệt.

Ngọn lửa từ đầu ngón tay bùng lên, đồng thời thiêu cháy con đường trước mặt Lệnh Ngạn, ngọn lửa như liếm vào chân anh mà ngăn từng bước chân.

Anh kinh ngạc nhìn ánh lửa hừng hực, giận dữ đỏ rực như muốn thiêu đốt đáy mắt mình.

Độ nóng kinh người đến thế, mà khiến Lệnh Ngạn như rơi vào hầm băng, xương cốt lạnh toát.