Dạ Oanh

Chương 23



Editor: Hazakura

"Lệnh Ngạn!"

Trịnh Thù gọi anh từ phía sau, nghiến răng nghiến lợi, âm thanh giận dữ phát ra còn to hơn vừa rồi.

Hắn dần lấy lại tinh thần.

Lệnh Ngạn vội vã xoay người, cứng đờ nhìn Trịnh Thù đến gần.

Sắc mặt đối phương đáng sợ, như hận không thể giết anh.

Các đội viên khoan thai tới muộn đuổi kịp tới đây, hoàn toàn không biết chuyện gì đã xảy ra, sững sờ tại chỗ.

"Hả, anh.... Anh dâu?"

Không còn cơ hội.

Bọn họ đuổi kịp, không còn cơ hội.

Hơi thở nghẹn lại kéo theo sự tuyệt vọng phủ đầy đầu, Lệnh Ngạn thở dồn dập trong yên lặng, rút cây súng lục màu đen từ túi quần, đôi tay nắm chặt giơ lên, nhắm ngay Trịnh Thù.

Âm thanh khẩn trương dưới lớp vỏ giả vờ trấn định.

"Đừng tới đây."

Trịnh Thù ngoảnh mặt làm ngơ, nhìn anh ráo riết. Sắc mặt hắn đáng sợ bước lại gần, nhanh chóng rút ngắn khoảng cách giữa hai người.

Lệnh Ngạn như chim sợ cành cong, lùi về sau vài bước.

Ngọn lửa phía sau né người anh, không đốt dù một cọng tóc, nhưng vẫn thiêu ý đồ chạy trốn của anh thành tro.

Anh không nhận ra, đồng tử hơi co lại, kinh hãi nhìn Trịnh Thù tới gần, âm cuối run rẩy như lưỡi dao sắc nhọn.

"Đừng tới đây! Em nổ súng thật đấy!"

Vừa dứt lời, lòng bàn tay anh giật cò súng trong cơn hoảng loạn.

Trịnh Thù rên một tiếng, cuối cùng ngừng lại.

Lệnh Ngạn nhìn vết máu thấm trên vai hắn, đầu óc trống rỗng.

Toàn bộ cánh tay Trịnh Thù bị màu từ vai ùa ra thấm đỏ. Các đội viên ở cách đó không xa gọi hắn đầy nôn nóng, muốn tiến lên cứu hắn, nhưng bị ngăn cảnh đầy lạnh lùng.

"Đừng tới đây!"

Trịnh Thù vẫn nhìn Lệnh Ngạn chằm chằm, vẻ mặt có chút hoảng hốt bi thương, dường như không đoán được anh thật sự sẽ nổi súng bắn mình.

Thế mà hắn nở nụ cười, giọng điệu khi nói chuyện với Lệnh Ngạn dịu dàng đi rất nhiều.

"Tôi vẫn luôn cho rằng, một ngày nào đó em sẽ nã súng vào tim tôi, cho nên hiện tại, tôi rất vui."

Đôi tay Lệnh Ngạn run rẩy, súng lục rơi khỏi lòng bàn tay.

Tình cảm ướt át nặng nề mà áp lực đè trái tim anh. Anh vốn cho rằng ngày hôm nay quyết tâm rời đi, chính mình sẽ không quay đầu, sẽ gấp chờ không nổi muốn bỏ chạy.

Nhưng hiện tại, anh cảm thấy bi ai.

"Trịnh Thù... Cầu xin anh."

"Hoặc anh coi như em đã chết, hoặc giết em ở đây."

Lệnh Ngạn có sự chấp nhất bất diệt với sống sót, chính vì vậy anh có thể chịu đựng Phương Sách nhục nhã, có thể chịu đựng kiếp dạ oanh khó lòng chịu nổi, có thể chịu đựng sự xâm phạm mạnh mẽ của Trịnh Thù.

Anh không dám tự sát, không muốn chết.

Anh muốn sống.

Trịnh Thù thấy Lệnh Ngạn rơi nước mắt.

Thân thể gầy yếu cuối cũng không chịu nổi áp lực vô hình, Lệnh Ngạn suy sụp quỳ trên mặt đất, đôi tay áp dưới đất, nước mặt từng giọt từng giọt rơi xuống.

Nghẹn ngào, đứt quãng, trong lời cầu xin xen lẫn sự vô vọng lẫn mong đợi.

"Cầu xin anh, thả em đi."

Các đội viên nhìn trận cãi nhau xảy ra bất ngờ ấy thấy xấu hổ mười phần, đôi khi ngó Trịnh Thù mù mờ, đôi khi ngó Lệnh Ngạn đồng tình vô cùng.

Trịnh Thù quay lưng về phía họ, im lặng thật lâu, bóng lưng cao lớn thoạt nhìn mỏi đi rất nhiều, hơi còng xuống.

Đây không phải chuyện bọn họ nên can thiệp, thế là các đội viên do dự nhìn Trịnh Thù đang trầm mặc, đều rón ra rón rén rời đi.

Nơi này chỉ còn hai người Trịnh Thù và Lệnh Ngạn.

Không nghe thấy Trịnh Thù nói chuyện, Lệnh Ngạn rũ đầu, khóe mắt nhìn ngọn lửa vây khốn phía sau.

Anh ngơ ngẩn, rồi như nhận ra điều gì, sau đó cắn cắn môi, bỗng nhiên đứng dậy, không liếc mắt nhìn Trịnh Thù dù một cái đã cất bước chạy.

Lửa thiêu cháy quả thật tránh đi theo bản năng, chừa cho anh một đường. Trong lòng Lệnh Ngạn vui vẻ, nhưng vài giây sau lửa lại phừng lên, dường như đã phản ứng kịp, không hề mềm lòng.

Ngọn lửa liếm vào góc áo Lệnh Ngạn, anh thấy hơi nóng phả vào mặt, nâng tay lên che mặt theo phản xạ, bước chân đình trệ.

Vài giây ngắn ngủi qua đi, anh lập tức đánh hơi được nguy hiểm phía sau, cuống quít chuẩn bị không màng tất cả chạy về phía trước, nhưng không kịp nữa rồi.

Trịnh Thù ấn anh ngã trên mặt đất.

Đầu gối Lệnh Ngạn đau nhoi nhỏi, giãy giụa giữa khe hở hẹp, cánh tay nỗ lực muốn chống nửa người lên. Nhưng Trịnh Thù áp sát, trọng lượng nặng nề mạnh mẽ áp anh không thể động đậy.

Bàn tay hắn bóp mạnh da thịt sau cổ anh, như muốn anh chết.

Lệnh Ngạn ăn đau, sợ hãi theo sinh lý.

Trịnh Thù thật sự muốn giết anh.

Trịnh Thù thở suyễn, đang cố gắng kiểm soát thứ cảm xúc mất khống chế chực phun trào.

Lệnh Ngạn không hiểu vì sao nghe ra nỗi đau khổ đến cực độ của hắn, không hề thua kém anh.

Chất lỏng ấm áp rơi vào cổ anh.

"Ngạn Ngạn, tôi thật muốn giết em, nhưng tôi luyến tiếc."

Không biết từ bao giờ, Trịnh Thù bắt đầu gọi anh Ngạn Ngạn.

Trước nay chưa từng có ai gọi Lệnh Ngạn thân mật đến thế, ban đầu anh không đáp, vờ như không nghe thấy, nhưng rồi bị Trịnh Thù nửa ép nửa lừa thành quen, mới có thể miễn cưỡng chịu đựng sự khó chịu mơ hồ ấy.

Lệnh Ngạn mở to mắt, nhìn đăm đăm thành phố hoang tàn phương xa, nước mắt lã chã.

Mỗi khi anh nhớ tới những chuyện nhỏ với Trịnh Thù, sẽ bỗng dưng muốn khóc, có nỗi bi thương khó nói thành lời, cảm xúc lẫn lộn.

Trịnh Thù không nói nữa, lôi anh dậy khiêng lên vai.

Xe đã thành đồ bỏ đi, có điều nơi này cách căn cứ không xa, bọn họ có thể đi bộ về.

Có lẽ chính vì thế mà Lệnh Ngạn mới chọn chỗ này để trốn, bởi dù anh lái xe chạy, những người còn lại sẽ không gặp nguy hiểm.

"Buông em ra Trịnh Thù!"

Lệnh Ngạn liều mạng giãy giụa trên vai anh. Trịnh Thù không đáp, mặt lạnh như tiền sải bước hướng về căn cứ.

Các đội viên tìm chỗ ngồi cách đó một con phố chờ bọn họ, thấy Trịnh Thù ra tới, bỗng căng thẳng.

"Anh!"

Bọn họ thấy vai trúng đạn của Trịnh Thù đã đẫm máu, không nhịn được lo lắng muốn nói gì, nhưng không ai đủ can đảm bảo cõng Lệnh Ngạn thay hắn, đành phải đi theo hai người cách không xa không gần.