Dạ Oanh

Chương 24



Editor: Hazakura

Trịnh Thù mang anh về căn cứ, người đi ngang qua đều nhìn họ bằng ánh mắt kinh dị nhưng bị áp suất thấp trên người hắn dọa, bèn đứng xa xa nhìn rồi nói nhỏ khe khẽ.

Bọn họ về đến ký túc xá, những người khác đuổi không kịp.

Trịnh Thù mở cửa, bước vào, ném Lệnh Ngạn lên giường.

Vừa rơi vào chiếc giường mềm mại, Lệnh Ngạn đột nhiên nâng eo muốn bò chạy. Nhưng anh chưa kịp ngồi dậy, Trịnh Thù tức thì đè ép anh xuống.

Trong không khí đẫm mùi máu tươi, âm thanh da thịt va chạm lẫn tiếng nước thọc vào rụt ra dần vang lên.

Tay Lệnh Ngạn bị trói, còn chặt hơn cả lúc trước khi Trịnh Thù ngăn anh rời đi cùng đoàn người Yến Tử sáng sớm ngày hôm đó.

Dây thừng thô ráp thít chặt vào da, càng tránh càng chặt, siết càng sâu.

Hai chân anh bị tách ra đè trước ngực, phần thịt non bị cọ xát quá độ nhanh chóng sưng to đỏ tươi như máu. Anh bị quất đến khó nén đau đớn, thế mà ngựa quen đường cũ thấy sung sướng.

Lệnh Ngạn cố sức ngửa đầu, như chết đuối mà thở hổn hển dồn dập, chiếc cằm trắng nõn nổi bật trong căn phòng tối om không bật đèn.

"Ưm, không!..."

Tối hôm qua Trịnh Thù thật thương tiếc anh, ngại việc bọn họ hôm nay ra cửa, chỉ dịu dàng làm một lần nhẹ nhàng.

Nhưng hiện tại, hắn như thành người xa lạ, sinh lực mạnh mẽ mà hung hãn, bàn tay ấm áp mang lực của gông cùm xiềng xích đóng đinh Lệnh Ngạn trên giường, không có chỗ trốn.

Tức giận bi thương cực độ đều hóa thành tình dục ngập trời, Trịnh Thù sẽ không đánh anh, cũng không đành lòng trách mắng, đành nhân lúc gần kề da thịt để bày tỏ tâm tình giờ phút này của mình.

Hắn thiếu chút trìu mến thường ngày với Lệnh Ngạn, thậm chí còn tàn nhẫn hơn một ít.

Bởi vì hắn muốn Lệnh Ngạn ăn đau, khiến anh đau đớn như chính mình.

Căn phòng tối tăm nặng nè như bị chân người khổng lồ giẫm đạp, thế nhưng việc bọn họ đang làm là chuyện thân mật khăng khít nhất trên thế giới, bốc lửa nóng bỏng.

Trịnh Thù bóp gương mặt Lệnh Ngạn, hôn anh.

Lệnh Ngạn liều mạng lắc đầu muốn tránh, nhưng ngón tay Trịnh Thù chui vào, ấn mở hàm răng anh, cạy bờ môi anh.

Nước bọt tràn ra từ kẽ môi hé mở, nụ hôn trộn lẫn mùi máu tươi của Trịnh Thù rơi xuống.

Lệnh Ngạn không có cách nào đẩy hắn ra, nhắm hai mắt kín bưng, quần áo bị lột dần để lộ vai và cổ dần trở nên ướt át.

Lát sau anh mới ý thức được đó là máu Trịnh Thù.

Máu Trịnh Thù hẵng còn chảy, ứa ra từ vết bắn trên vai.

Nhưng dường như hắn hoàn toàn quên mất, cứ như chó điên quyết phải dùng tình sự tuyệt đối xác nhận độ ấm Lệnh Ngạn, muốn xác nhận hắn nắm giữ hoàn chỉnh Lệnh Ngạn.

Lệnh Ngạn muốn nói chuyện, khiến hắn dừng lại, nhưng Trịnh Thù không cho anh cơ hội mở miệng.

Hắn hôn đầu lưỡi anh tê dại. Bàn tay Trịnh Thù bóp mặt anh, nhìn anh dưới ánh sáng tù mù, nói giữa tiếng thở gấp trầm thấp.

"Hình như tôi đã quên nói em biết, rằng em quan trọng với tôi dường nào."

Động tác dưới thân không dừng lại, như muốn phá hủy thân thể thon gầy run rẩy của Lệnh Ngạn, muốn đâm thủng lối đi mềm mại nõn nà của anh.

Lệnh Ngạn nhịn không được bật khóc.

Nước mắt tẩm ướt lòng bàn tay Trịnh Thù, nhưng chảy không lọt lòng hắn. Giọng hắn thong thả bình tĩnh đến gần như lạnh lùng độc ác.

"Sau khi giết Phương Sách, tôi không phải quân nhân nữa, không còn nguyện trung thành với quốc gia, tôi chỉ nguyện trung thành với em."

Lúc trước Trịnh Thù để gã thoi thóp, muốn cho Lệnh Ngạn tự xử lý, Lệnh Ngạn cự tuyệt.

Thế là Trịnh Thù để Phương Sách chịu nỗi đau khổ bị đốt đi cháy lại, cho đến khi hắn chán chê mới ném gã hẵng sống dở chết dở vào đàn zombie.

Thấy Phương Sách bị nuốt sạch, Trịnh Thù đứng nơi cao trong căn cứ, nghiêng đầu nhìn Lệnh Ngạn, cười hỏi.

"Giết gã như thế, em có vừa lòng không?"

Sắc mặt hắn không lộ vẻ vui sướng vì báo được thù lớn, cũng không hề phấn khích mà nhìn Lệnh Ngạn chăm chú, mong anh vui vẻ.

Ánh chạng vạng buổi chiều hôm mông lung phủ lên khuôn mặt hắn như bóng ma, che khuất lời thề son sắt sẽ không giết đồng loại thốt lên lúc bị Lệnh Ngạn hỏi ép, với người quân nhân Trịnh Thù ngăn thế ỷ mạnh hiếp yếu.

Lệnh Ngạn không thấy rõ ánh mắt anh, bờ môi mấp máy, âm thanh nghẹn nơi cổ họng.

Chuyện cũ ùa về, từng thước phim hiện lại trong đầu, Lệnh Ngạn ôn lại sự biến hóa lột xác vô cùng rõ ràng của Trịnh Thù.

Đấy có lẽ là chuyện tốt, nhưng đối với Lệnh Ngạn mà nói, cũng không phải.

Trịnh Thù giết chết phần hồn chính trực nhiệt huyết của mình, nếu không do Lệnh Ngạn, sẽ không có Trịnh Thù hiện tại.

Lệnh Ngạn hối hận, vốn anh không nên tiếp xúc nhiều với Trịnh Thù ngay từ đầu.

Hóa ra, không phải Trịnh Thù hủy hoại anh, mà là anh hủy hoại Trịnh Thù.

Nước mắt rơi ướt gối, lông mi Lệnh Ngạn run rẩy muốn rớt, gân xanh hiện rõ trên cổ, hầu kết nuốt nước miếng nhẹ nhàng chuyển động.

Đầu lưỡi Trịnh Thù vừa như tình nhân hôn môi đắm say, vừa như muốn nuốt sạch anh. Thế rồi sau đó Lệnh Ngạn nghe tiếng thở dốc ẩn nhẫn của hắn, giọng điệu nhẹ nhàng tiếp lời.

"Nói như thế, phải chăng còn chưa đủ?"

Hắn liếm thịt non nơi vành tai Lệnh Ngăn, răng khẽ day.

Da thịt chỗ đó rất mẫn cảm, Lệnh Ngạn cuộn tròn theo bản năng, bị hắn mạnh mẽ mở rộng tay chân, đẩy vào chỗ sâu nhất.

Lệnh Ngạn bật thốt nức nở, lý trí dần bị tình yêu ấy lu mờ.

Nghe tiếng Trịnh Thù thì thầm, anh lờ mờ đoán được Trịnh Thù sắp nói ra gánh nặng mình đỡ không nổi, càng sợ hãi những lời ấy. Từng từ nặng trĩu ý nghĩa đó chui vào người Lệnh Ngạn, thấm vào xương cốt da thịt anh.

Anh lắc đầu chậm chạp, thốt lời cầu xin mơ hồ.

"Không, đừng nói, Trịnh Thù anh đừng ——"

Trịnh Thù bịt kín miệng anh đầy ngang ngược.

Hắn đã nhìn ra sự tránh né của Lệnh Ngạn, nhưng hắn nhất quyết phải nói Lệnh Ngạn nghe, chẳng sợ dẫu thành kính, vẫn không bì nổi một phần vạn tình tố trong lòng.

"Không chỉ là tín ngưỡng, Ngạn Ngạn à, em còn là mệnh của tôi."

"Không có mệnh, tôi sống sót kiểu gì."

Cả người Lệnh Ngạn chấn động, ánh sáng trong mắt lụi tàn, như bị trúng nguyền rủa suốt đời không thể giải.