Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 102: Hổ tranh heo đấu



"Xin chào chú cảnh sát!" Hỏa Trư rất lễ phép mà chào hỏi, mấy cảnh sát cũng run rẩy chào lại.

Khoảng một giây sau, Hỏa Trư chộp lấy một cái mũ mà cảnh sát cầm trên tay, trán của cậu ta rất rộng, khuôn mặt nghiêm nghị, mang theo nụ cười bình thản, thiện chí nơi khóe miệng, tóc mai dài đến lông mày, đội mũ vào quả thật có vài phần chính trực.

Cậu ta mặc một cái áo lông màu đen không tay, dáng người rất khôi ngô, nhất là hai bờ vai rộng làm cho dáng người của cậu ta trông giống như một tam giác ngược, mặc một cái quần jean màu xanh da trời cũ nát, phía dưới là một đôi giày da đen bóng loáng long lanh, trên lưng cắm một cái búa đen nhánh, làm cho người ta có một cảm giác đẹp trai ngông cuồng không nói nên lời.

"Tôi, tôi..." Người cảnh sát chỉ về cái mũ vốn thuộc về mình, thế nhưng khi nhìn thấy ánh nhìn sắc lẻm của Hỏa Trư thì anh ta không tài nào nói nên lời.

"Lát nữa sẽ trả lại cho chú!" Hỏa Trư cười đi vào khu phía Nam thành phố, mà một ngàn người đông nghịt đi sát phía sau cậu ta, đội cái mũ cảnh sát, trông chẳng ra gì đến buồn cười.

"Ài, lão đại, phía trước chúng ta còn có mấy chục người nữa!" Phía xa, một thủ lĩnh chỉ về đội ngũ năm mươi người Hắc A mặc trang phục ngụy trang đi phía trước: "Hình như là quân nhân đấy!"

"Mẹ, quân nhân chó má gì, mày không thấy phía sau những đồng phục kia có thêu hai chữ "Long Bang" à? Mẹ kiếp, mười mấy người Long Bang lại lắc lư ở đây làm đếch gì!" Hỏa Trư đẩy vành nón, chẳng phải Long Bang đang đánh nhau sống chết với Điêu Bang sao, sao lại có một đám người nhàn rỗi ở đây?

"Lão A, hình như đằng sau có người của bang phái lớn!" Lão Đan nghe một thành viên báo cáo rồi chỉ về phía sau nói.

"Là ai vậy?" Hắc A cau mày khựng lại, những thành viên lính đánh thuê ZO nhường ra một con đường cho ông ta, ông ta dẫn theo mấy ông già khó hiểu mà đi đến.

Người của hai bang cách đó khoảng một trăm mét bắt đầu dò xét nhau, Hỏa Trư nắm lấy một tên đàn em, rống lên: "Gặp mặt rồi, tụi mày là người Long Bang à?"

"Đúng vậy! Tụi mày là ai?"

Hỏa Trư buồn bực nhưng không có chút sợ hãi nào nhìn đám người mà Hắc A dẫn đầu, mắng: "Mẹ, đúng là Long Bang rồi, nhưng chỉ có mười mấy tên, mỗi người nhổ một bãi nước miếng cũng đủ làm bọn họ chết đuối rồi!"

"Long Bang ngu dốt nhanh chóng mở đường cho ông đây nào, bọn tao muốn đi xuyên qua cái đoàn đội của tụi bây!"

"Lão A, bọn họ chửi chúng ta."

"Bọn họ là tiếp viện của Điêu Bang, chúng ta không thể để bọn họ đi qua, chửi chúng ta đúng không? Lên, để bọn chúng mắng trong địa ngục đi."

Lúc này, một chiếc Santana chậm rãi chạy đến giữa đường chính, sau đó người bên trong thò cái đầu ra, thấy người của hai bên vây lại tàn sát nhau, lúc này mới dùng tay đỡ lấy cái bụng bia từ trên xe bước xuống, bước đi lung la lung lay, hiển nhiên là uống rượu lái xe, đôi mắt say lờ đờ mê ly mà nhìn người hai bên, lầm bầm nói: "Sao tối nay lại sôi động thế này? Chẳng lẽ bọn họ biết tôi ra ngoài rồi hả? Vợ tôi quậy phá bảo muốn ly hôn, tình nhân cũng mắng tôi không có lương tâm, bây giờ tôi chỉ là một thằng hề. Hức... uống hơi nhiều, muốn uống nước!"

"Má, con mẹ nó mày muốn đi tìm cái chết phải không?" Hỏa Trư đá một cú vào tên béo làm tên béo đó ngã lăn xuống đất, nhóm Hắc A bên kia bất đắc dĩ cười, tên này chắc chắn là tên cục súc.

Tên béo bò dậy khỏi mặt đất, chỉ Hỏa Trư mà mắng: "Con mẹ nó, mày biết tao là ai không? Được rồi, mày hỏi tao tao cũng không cho mày biết đâu, có giỏi thì giết ông đi này?"

"Lão đại, lão đại, đừng tức giận, không đáng chút nào đâu!" Một vài tên thủ lĩnh ngăn Hỏa Trư rút búa khuyên giải nói.

Hắc A cầm điếu xì gà, quát: "Này, mấy thằng nhóc kia hôm nay là chuyện giữa Long Bang và Điêu Bang, không liên quan đến chuyện của chúng mày, cút đi!"

Hỏa Trư không biết lấy ai trút giận, nghe xong thì quăng mũ xuống, khuôn mặt tuấn tú lộ ra sát khí: "Mẹ kiếp, tụi bây là cái khỉ gì, nhìn anh em sau lưng ông đây đi, người cút là tụi bây đấy!"

"F*ck!" Hắc A rút con dao găm trong quân đội nói: "Thằng nhóc, mày có giỏi thì lặp lại lần nữa đi!"

Hỏa Trư cười lạnh nói: "Nói tiếng trung cũng không chuẩn, có phải là tai mày cũng có vấn đề không? Người cút là bọn mày, ha ha..."

"Thằng nhóc này đúng là nghe lời!"

"Ý mày là sao?"

"Ông bảo mày lặp lại thì mày lặp lại, đúng là con ngoan!"

"Đ*t c* nhà mày!" Hỏa Trư không ngờ ông già này lại chơi mình một vố như vậy, lập tức cầm búa vọt tới.

"Tôi thích người trẻ tuổi có nhiệt huyết!" Hắc A không quan tâm đến sự ngăn cản của mọi người, vung dao găm quân đội rồi xông đến, Duy Tư ôm trán nói bằng tiếng anh: "Tôi lại gặp phiền toái rồi! Thành viên ZO nghe lệnh, tiến lên!"

"Soạt!" Trong nháy mắt, hơn mười con dao găm quân đột xuất hiện trong tay của thành viên đội lính đánh thuê Zo, dưới ánh đèn neon, con dao găm quân đội lóe lên ánh sáng lạnh lẽo chói mắt, những người này xông về phía ngàn người kia nhanh như tên bắn.

Lão A cầm ngược dao găm quân đội lại, lần đầu tiên va chạm với cây búa trong tay của Hỏa Trư, đêm hôm khuya khoắt, vũ khí va chạm vào nhau tóe lửa cực kỳ bắt mắt, trong nháy mắt, vẻ mặt của Hỏa Trư thay đổi, trong lòng buồn bực: Những người này có lai lịch thế nào chứ, trên đường đến sao không nghe ai nói về bọn họ, cánh tay của ông già này lại có sức mạnh thật lớn.

Vì Hỏa Trư biết, một búa của cậu ta không phải ai cũng có thể tùy tiện đón nhận được.

Hắc A cũng thầm cân nhắc, tuổi của tên nhóc này cũng chưa đến ba mươi, tuy không có kỹ năng chiến đầu gì nhưng mà kinh nghiệm thực chiến lại vô cùng phong phú, nếu như ông ta có súng lục thì nhất định có thể tiễn vong cậu ta trong một phút, nhưng dao găm quân đội quá ngắn, trái lại còn rơi xuống thế hạ phong.

Thế nhưng, Hắc A cũng không sợ, trực tiếp đâm mạnh liên tiếp ba cái, tuy đều bị ngăn lại nhưng không phải quá tệ, hai người bắt đầu một trận đấu võ kịch liệt.

Lúc Hắc A huấn luyện thành viên, ông ta cũng hoạt động gân cốt cùng với bọn họ nên dù đã hơn năm mươi nhưng mà kỹ năng của vẫn không tụt dốc, cũng chính vì vậy mà ông ta dần dần chiếm thế thượng phong, còn Hỏa Trư bắt đầu phòng ngự, đây cũng chính là cái hơn của việc lớn tuổi, nếu như lúc ông ta vẫn còn ba mươi, bốn mươi thì chỉ cần mười chiêu thôi là Hoả Trư đã gục rồi, con người mà, thật sự không già không được.

Hỏa Trư mạnh ở chỗ tuổi trẻ khỏe mạnh cường tráng, cánh tay lộ ra những đường cong cơ bắp, cậu ta là một con lợn rừng mọc đầy răng nanh nhưng hôm nay lại gặp một con hổ già lớn tuổi.

"Đ*t m* nó chứ!" Đột nhiên Hỏa Trư biến sắc, đón được công kích từ dao găm quân đội của Hắc A nhưng lại không phòng việc Hắc A đá một cước lên bụng cậu ta.

"Nhóc con, cậu vẫn còn non lắm, phòng ngự hoặc tấn công không phải là chiến thuật khôn ngoan khi chiến đấu, cậu phải kết hợp cả công lẫn thủ, nếu như vừa rồi cậu xông đến tôi, tôi dùng dao cản lại, sau đó cậu lập tức tấn công bên dưới, trực tiếp gạt chân của tôi, thì người ngã xuống lúc này chính là tôi đấy!"

"Ông bác, ông có bị bệnh không vậy?" Hỏa Trư cạn lời đứng dậy, phủi cơ thể đầy bụi đất, nói: "Vậy phải cảm ơn ông rồi, tôi thử lại một lần, để ông thấy được khả năng thật sử của Hỏa Trư tôi!"

"Mệt ghê, bệnh cũ của lão A lại tái phát mất rồi, đã là lúc nào rồi mà còn huấn luận chứ! Hơn nữa còn là kẻ địch nữa!" Mấy tên cấp bậc nguyên lão của hội lính đánh thuê ZO đều đen mặt.

"Ầy, đừng gọi là ông bác, gọi chú là được rồi, cậu như vậy khiến tôi áp lực lắm!" Lão A nhìn người của Hỏa Trư đã gục không dưới năm mươi người, thành viên của hội lính đánh thuê ZO chỉ có vài người bị thương nhẹ, ông ta miễn cưỡng tương đối hài lòng, dù sao thì thành viên của ông ta chưa từng tiếp xúc với trận chiến có quy mô lớn như vậy.

"Các cậu rút lui đi, tôi và cậu ta so chiêu, tôi muốn cho tên nhóc này biết chiến thuật chiến đấu là thế nào."

Tuy thành viên của hội lính đánh thuê ZO không biết lão đại mình muốn làm gì nhưng vẫn đặt chuyện thi hành mệnh lệnh lên đầu, tất cả đều lùi ra.

Hắc A cầm ngược dao găm quân đội, cười nói: "Thân thủ của thành viên của tôi cậu cũng thấy rồi đấy, bọn họ là do tôi huấn luyện được, đừng thấy cậu có một ngàn người là chiếm được lợi, tôi vừa mới trở về Trung Quốc thôi, giết quá nhiều người không phải mong muốn của tôi. Nhưng cậu là viện quân của Điêu Bang, tôi lại là Long Bang, chúng ta không cần phải cá chết lưới rách. Vậy đi, chúng ta solo một trận, tôi không dùng chân, ai thua thì rời đi, ok?"

Hắc A chính là tên lính đánh thuê giảo hoạt nhất trên thế giới, ông ta biết bây giờ có thể Trương Húc Đông đang gặp nguy hiểm, tuy rằng năm mươi đấu với một ngàn, mỗi người đánh hai mươi là có thể tiêu diệt bọn họ hoàn toàn, có thể sẽ trễ một ít lâu, hơn nữa bọn họ hiểu nhất là tác chiến giữa binh sĩ, ám sát, đánh lén và bảo vệ mới là môn bắt buộc của bọn họ, giết nhiều người như vậy thì vẫn là giết địch một ngàn tự hại tám trăm.

Hỏa Trư tuổi trẻ khinh cuồng, hơn nữa mấy năm gần đây lăn lộn không sợ ai, nên không do dự đã gật đầu đồng ý, nói: "Nếu ông không đá chân, tôi đây cũng không cần sợ ông, nhưng tôi thích tiền, không bằng chúng ta đánh cược, mỗi người hai ngàn vạn, người nào thắng thì tiền của người đó?"

"Hai ngàn vạn, được!" Hắc A tất nhiên không sợ, ôm tay nói: "Lão Đan, ông có cầm chi phiếu không?"

"Hả, có… có cầm!"

Cầm chi phiếu và bút, Hắc A viết hai ngàn vạn, quơ quơ trước mặt Hỏa Trư: "Bất kỳ một cái ngân hàng lớn nào trên thế giới đều có thể chuyển khoản, hơn nữa của tôi là đô la!"

Hỏa Trư sững sờ, hai ngàn vạn đô la? Vậy thì tương đương với hơn một trăm triệu hai ngàn vạn của Trung Quốc, hơn một nửa số tiền mà Điêu Bang thuê cậu ta, cậu ta cau mày hỏi: "Long Bang cho các ông bao nhiêu tiền?"

Lão Đan tức giận nói: "Mỗi người một trăm."

"Bà mẹ nó!" Vẻ mặt của Hỏa Trư phiền muộn, nhưng cậu ta chắc chắn không sợ hãi, lấy ra chi phiếu mà Điêu Bang đưa mình: "Tôi chơi hai trăm triệu, muốn chơi phải chơi cho lớn!"

"Xoạt xoạt!" Hắc A xét nat tờ chi phiếu vừa viết xong, Một lần nữa viết lại một số khác, nói: "Ba ngàn vạn đô la, tôi thua thì là của cậu, cậu thua thì tiền là của tôi!"

Sau khi búa và dao găm quân đội va chạm vào nhau lóe lên ánh lửa lấp lóa, Hắc A đánh được hai phút đã ném đồ ngụy trang sang một bên, lộ ra áo ba lỗ màu đen bên trong, cơ bắp ở lưng và ngực căng tràn như muốn nổ tung, nhẹ nhàng vui vẻ mà quyết đấu với Hỏa Trư.

Hỏa Trư không hổ danh là một trong ba chiến tướng dưới tay Điêu Vương, hơn nữa đúng là cậu ta trẻ tuổi lại cường tráng, nhất là cái cánh tay như không dùng hết sức kia, vung búa như vũ bão, mỗi lần nhận lấy đòn tấn công của cậu ta, lưng Hắc A đều chảy mồ hôi.

"Ha ha, nhóc con, nếu như đang ở Israel tôi nhất định sẽ bắt cậu về dạy dỗ cho tốt!" Hắc A nói xong trực tiếp đâm hai phát, mà Hỏa Trư nhảy về sau, vung tay là đánh ba búa.

"Ông bác, tôi cũng rất muốn về với ông, hà hà, cướp sạch tiền của ông!" Hỏa Trư trực tiếp phất tay bổ xuống, đợt búa này vô cùng sắc bén, đơn giản mà ép Hắc A phải lùi mấy bước về sau để tránh.