Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 103: Trừ gian diệt ác



Hắc A thở hổn hển, hai người đã đánh nhau mười mấy phút rồi mà vẫn ngang tài ngang sức: "Nhóc con, tôi rất thích cậu, nếu như cậu không lăn lộn trong bang hội, vậy thì có thể đi cùng tôi!"

"Phi, cám ơn ông đã có ý tốt, tôi đây chẳng qua chỉ là làm nóng người thôi, còn thực lực chân chính vẫn chưa triển ra ngoài đâu!"

Hắc A nổi gân xanh, Lão Đan lắc đầu nói: "Chao ôi, lão A lần này đúng là gặp phải đối thủ rồi, nhưng mà tôi cũng thấy buồn thay cho tên nhóc này!"

"Bớt giả bộ ở trước mặt tôi đi, lúc tôi đến Israel thì cậu vẫn còn chưa sinh ra đâu!" Hắc A chợt đạp mạnh vào chiếc xe bên cạnh, nhất thời vọt lên giữa không trung, dao quân đội trong tay giống như một thanh kiếm bén nhọn đâm thẳng vào tim Hỏa Trư.

"Phốc!"

Một đao xuyên qua áo lông màu đen của Hỏa Trư, trong nháy mắt áo bị xé toạc, lộ ra thân thể đầy sẹo, vết rách dài khoảng 5cm, máu phun đầy mặc Hắc A.

"Lão đại!"

Toàn bộ đám đàn em của Hỏa Trư đều gầm lên, nhưng trên mặt đều lộ rõ vẻ sợ hãi đối với Hắc A. Lão già này lại có thể đâm chết Hỏa Trư. Đây là chuyện mà trong nhận thức của bọn họ là hoàn toàn không thể nào.

"Con mẹ nó đừng qua đây!" Hỏa Trư vươn tay ngăn lũ đàn em đang muốn xông lên, sờ lên vết thương đang chảy máu trên ngực, cho vào miệng liếm láp, cười gằn nhìn Hắc A.

“Hừ...” Hắc A không để ý chút nào mà dùng quần áo lau sạch vết máu trên dao quân đội kia. Ông ta ở trong giới lính đánh thuê đã lăn lộn ba mươi năm, chưa gặp phải đối thủ nào cả, loại mưa gió máu tanh nào chưa thấy qua. Còn biến thái hơn cả Hỏa Trư này nhiều. Cho dù bị kẻ thù cắt thịt mình để ăn thì vẫn có thể sừng sững đứng đó không sờn. Thế nên mới có được nhóm lính đánh thuê ZO ngày nay.

Hỏa Trư không thèm để ý đến vết thương đang chảy máu, trực tiếp điên cuồng cầm rìu lao về phía Hắc A. Tất cả mọi người đều phát hiện thấy sắc mặt ảm đạm của Hỏa Trư, nhưng lửa giận trong mắt cậu ta lại sáng lên hừng hực trong đêm.

Duy Tư buồn rầu dùng tiếng Trung sứt sẹo của mình nói: "Cậu sẽ chết đấy, tên nhóc, đừng nữa, nữa, đánh lần nữa!"

"Tôi đây phải giết chết ông ta!" Hỏa Trư đã vọt tới trước mặt Hắc A.

"Bọn mày là kẻ xấu?" Lúc này một người đàn ông cường tráng với chiếc ấm trên tay bước vào giữa, còn là xen giữa Hắc A cùng Hỏa Trư.

Mọi người đều khó hiểu nhìn người đàn ông này, anh ta cao một mét tám, trông có vẻ chậm chạp. Tướng mạo không thể nói là anh tuấn, nhưng cũng không quá xấu xí. Trên tay phải của anh ta quấn băng gạc, mặc áo lót màu xanh đậm, ánh mắt hơi đờ đẫn quét qua tất cả mọi người.

"Đêm nay thật đúng là nhiều người liều mạng mà!" Hỏa Trư dùng ống quần quệt một đầu rìu, vốn chiếc rìu sạch sẽ nay lại càng thêm sáng bóng, độ sắc bén tuyệt đối có thể chém mọi thứ thành hai khúc.

"Tôi không phải liều mạng gì, tôi tới đây là để trừ gian diệt ác. Các anh chưa từng nghe qua khẩu hiệu của tôi sao?" Người đàn ông vặn mở nắp ấm, nhấp một ngụm nước, nói: "Có một loại sức mạnh tồn tại đặc biệt để tiêu diệt cái ác, đó chính là tôi."

"Con bà nó, mày là thằng nào vậy?"

"Những kẻ ngu ngốc rảnh rỗi thật đúng là mạng lớn mà!"

"Mẹ kiếp, hình như tôi đã từng nghe qua những lời này rồi, nhưng bây giờ không thể nhớ nổi!"

Những tên đàn em của Hỏa Trư kêu loạn lên, cảnh tượng vô cùng hỗn loạn. Có hai tên đã cầm mã tấu lao tới, trực tiếp vung đao chém về phía người đàn ông khó hiểu kia. Chỉ nghe thấy hai tiếng "Bốp bốp", hai tên đàn em kia ngã gục xuống. Người đàn ông kia cười nói: "Tiêu diệt người xấu, là nghĩa vụ trách nhiệm của quân nhân, mà tôi, chính là vệ sĩ của nhân dân."

Hắc A nhìn người này, sau đó cũng cười lên, tự nhủ: "Đất nước Trung Quốc xưa nay vẫn truyền kỳ như vậy, tôi không muốn rời đi chút nào. Này, người anh em, cậu tên gì vậy?"

Người đàn ông liếc mắt nhìn Hắc A, dùng ngón tay chỉ về phía chính mình, nói: "Ông đang hỏi tôi sao?"

"Ừ!"

"À, vậy thì ông nhớ cho kỹ, tôi tên là Vương Đào!"

Ngay khi vừa dứt lời, Vương Đào đã lao về phía Hắc A. Tuy nhiên ông ta vẫn luôn dùng chiêu thức cận chiến tiêu chuẩn để giữ chặt cổ Vương Đào, cười lạnh nói: "Cậu còn chưa phải là đối thủ của tôi!"

"Một người chiến sĩ, rốt cuộc điều gì khiến anh ta trở nên vĩ đại? Tôi biết đó chính sự kiên trì bền bỉ mới có thể khiến một người bình thường trải qua muôn vàn thử thách, trở thành một chiến binh thực thụ, một chiến binh không sợ hãi."

"Cậu đang nói cái gì vậy?"

"A..." Tiếng rống lên của Vương Đào làm chấn động màng nhĩ của tất cả mọi người. Sau đó chợt nhìn thấy Hắc A trực tiếp bị nhấc lên eo, động tác anh ta nhanh chóng ném mạnh Hắc A xuống đất.

Rầm!

Tất cả mọi người đều kinh ngạc nhìn lão Hắc A đang nằm dưới đất ôm eo. Vài nguyên lão của nhóm lính đánh thuê ZO đã rút súng từ thắt lưng ra chĩa vào Vương Đào đang cưỡi trên người Hắc A, gầm lên: "Nhóc con, mày dám?"

Tuy nhiên Vương Đào không hề quan tâm, anh ta trực tiếp dùng ấm nước đập vào mặt Hắc A. Hắc A bực bội mơ hồ hét lên một tiếng, miệng lớn tiếng rống lên: "Không được làm cậu ta bị thương!"

Bang! Bang!

Vương Đào dùng hai chiếc ấm đập thẳng vào mặt Hắc A, làm ông ta bất tỉnh. Sau đó anh ta mới đứng dậy, chuyển hướng sang Hỏa Trư đang há hốc mồm bên cạnh, nói: “Còn có anh, các anh đều là người xấu đáng chết. Người xấu nên bị tao trừng phạt!"

"Mẹ kiếp, ông đây cũng không nhẹ tay đâu!" Hỏa Trư hơi sững sờ, sau đó rống lên, chiếc rìu trong tay trực tiếp bổ về phái đầu của Vương Đào.

Tuy nhiên Vương Đào lại không hề né tránh, bị bổ một búa thật mạnh. Trên cánh tay của anh ta trực tiếp cắt ra một mảng thịt lớn. Vương Đào tức giận trừng mắt nhìn, tiếp theo chính là cái ấm của anh ta ném tới, rầm một tiếng, Hỏa Trư bị hất ngã trên mặt đất. Sau đó anh ta tiếp tục cưỡi lên, bực bội đập tới, trực tiếp đem tên Hỏa Trư đánh thành miếng thịt dẹp, ngay cả khả năng phản kháng cũng không có.

"Trừ gian diệt ác, là trách nhiệm không thể chối từ của tôi, người xấu đáng bị đánh!"

Trụ sở chính của Điêu Bang.

"Anh Đông, phòng giám sát đều bị phá hủy rồi, bên trong còn có một vài thi thể ghê rợn, xem ra đã có người đi nhanh hơn chúng ta một bước!" Bên kia điện thoại là giọng của Trần Uy báo cáo về tình hình trong phòng giám sát.

Trương Húc Đông nói: "Được rồi, tôi biết là ai làm rồi, bây giờ bắt đầu rút lui ra khỏi đó đi. Chúng ta không thể bị chặn đường lui được. À đúng rồi, đừng để ai còn sống ở đây!" Cúp điện thoại, Trương Húc Đông nhìn Lão Điêu trên mặt đất, cười lạnh nói: "Uy danh của Điêu Vương đã không còn nữa, khó có thể tin được ông đã từng thống trị toàn bộ trật tự ngầm của thành phố Ngọc đấy. Ông thật đúng là đủ bi ai mà!"

Lão Điêu cuối cùng cũng mở miệng, giọng nói cực kỳ khàn, giống như bị trúng gió vậy, ông ta nói: "Nếu tôi đã rơi vào tay của các cậu, muốn chém giết gì thì tùy tiện đi. Tuy nhiên cậu nên nhớ, thù này của tôi nhất định sẽ có người thay tôi trả. Mà các cậu, chẳng qua chỉ chậm hơn tôi một bước thôi!"

"Giết ông cũng không ăn được, chém ông cũng không vui vẻ mấy. Ác Quỷ, đem ông già này đi cho tôi!" Trương Húc Đông châm một điếu thuốc, dẫn đầu đi ra khỏi địa bàn Tu La này.

Chiến trường chính của Long Bang và Điêu Bang đã đi vào giai đoạn ác liệt. Điêu Bang vừa mới nhận địa bàn đã bị Long Bang quét sạch. Một số tay đàn em mất trí của Long Bang còn đem thi thể của Điêu Bang chất thành đống, sau đó tưới rượu đắt tiền lên, cuối cùng đốt cháy rực lửa.

Hai mắt Huyết Ngao đỏ như máy, trông giống như một con chó ngao Tây Tạng đang tức giận vậy, nhe răng rống lên mắng: "Mẹ kiếp, chúng ta để chúng làm nhục như thế này sao? Anh Côn, anh con mẹ nó mau ra lệnh đánh đi. Chúng ta cứ rút lui như thế này à, thừa dịp chưa muộn thì nhanh giải tán chúng đi!"

Trong lòng Anh Côn cũng vô cùng gấp, ông ta xem thành phố Ngọc chính là của Điêu Bang bọn họ. Những địa bàn kia chính là sản nghiệp của bọn họ, mấy tên tay sai đều là huynh đệ năm xưa. Cờ Điêu Vương tung bay ngày bọn họ trở lại bây giờ lâm vào tình cảnh này, chuyện này so với muốn mạng ông ta còn khó chịu hơn.

"Nếu muốn giết bọn chúng một cách thống khoái vậy thì tới đi. Huyết Ngao, chúng ta là anh em nhiều năm nay, cậu gọi tôi một tiếng anh Côn nghĩa là đã thật sự coi tôi là anh em. Đợi lát nữa nếu chúng ta bị đánh bại, vậy thì cậu nhất định phải chạy thoát thân. Chúng ta không nên sợ hãi, cũng đừng hy sinh. Chỉ cần tìm được lão đạo là còn có thể đông sơn tái khởi!"

Huyết Ngao hơi khó hiểu trước những lời này, ông ta nhìn Côn Bằng bất khả chiến bại trước kia, có chút kỳ quái nói: "Anh Côn, bây giờ còn chưa kết thúc, ai thắng ai thua còn chưa quyết định. Anh hôm nay nhanh như vậy sao đã sợ rồi? Không hề giống Anh Côn của tôi!"

“Đừng nói nhảm nữa, nhất định phải nhớ đấy. Được rồi, mang các anh em đi tiêu diệt hết đám Long Bang này nào!"

"Các anh em, giết!"

"Giết, giết!"

Một vòng đại chiến mới lại bắt đầu, mười hai chiếc xe tải lớn màu xanh lá cây đi từ khu Tây Thành tới, trên xe là những binh lính được trang bị vũ khí đầy đủ. Sau khi nhận được điện thoại cầu cứu từ Sở cảnh sát của thành phố Ngọc, bọn họ lập tức đến đây để dập tắt tình trạng hỗn loạn này.

Khi xe đi đến rìa khu Nam Thành, những cảnh sát kia nhìn nhóm quân nhân này, lập tức thở phào nhẹ nhõm. Biết rằng mọi chuyện sắp kết thúc rồi. Những quân nhân kia vô cùng trật tự lần lượt nhảy xuống khỏi xe tải, sau đó ngay ngắn đứng xếp thành hàng.

Người đi xuống từ chiếc xe tải thứ hai mang theo quân hàm Đại tá, người đàn ông này trông chỉ mới ba lăm, ba sáu tuổi. Vẻ mặt nghiêm nghị, sau khi chào cục trưởng thành phố Ngọc xong, rất nhanh đã biết được tình hình, lập tức đi đến trước mặt những binh lính đó.

"Nghiêm!"

"Nhiệm vụ của chúng ta là trấn áp cuộc giao tranh giữa hai băng nhóm ở nơi này. Tuy nhiên, tôi muốn nói hai điểm. Thứ nhất, những kẻ không chống cự trực tiếp bắt về. Thứ hai, những kẻ chống cự toàn bộ bắn chết. Rõ chưa?" Đại tá này có tên là Trương Húc Thần, ông nội là một nhân vật lớn của quân khu, nhưng anh ta chắc chắn không phải là loại người dựa vào quan hệ để có được thành tích ngày hôm nay. Anh ta đã lập được vô số thành tích trong việc truy bắt ma túy ở biên giới. Người đàn ông có kỹ năng chiến đấu mạnh nhất Trung Quốc, đã từng ba lần đại diện cho Trung Quốc tham dự cuộc so tài Đặc công thế giới, hai lần đoạt giải quán quân, một lần đoạt á quân đấu đơn. Một lần đoạt giải nhất, hai lần giải nhì đoàn thể.

"Đã rõ!"

"Được, hành động!" Trương Húc Thần trực tiếp xoay người, mang theo năm trăm binh sĩ cùng ba đội đặc nhiệm tiến vào phía trong của khu Nam Thành.

"Con mẹ nó, những xác chết này, vẫn là lần đầu tiên ông đây nhìn thấy nhiều như vậy!" Trần Uy ra sức vỗ gương mặt đầy mỡ, biểu cảm vô cùng buồn nôn. Mới vừa rồi nơi này còn là biển người, hiện tại đã trở thành một núi thi thể. Giờ phút này ở đây có không dưới 300 thi thể đàn em của cả hai bang phái.

"Chúng ta ra chiến trường nào!" Trương Húc Đông dẫn theo vào người lên xe, tiếp tục tăng tốc vào trung tâm của cuộc đọ súng. Nơi đó đàn em của cả hai bang phía đã điên rồi, đã đến lúc phải làm gì đó thôi.

Không dưới năm nghìn người vẫn đang chém giết lẫn nhau, tê liệt vung vẩy vũ khí sắc bén trong tay mình, không phải bị đối phương giết chết thì cũng là chính mình tự xác. Lúc này những người ở đây như mất hết lý trí, tất cả bọn họ đều chỉ biết giết, giết và giết.

Tàn sát vô tận, trong dòng xe qua lại, bánh xe đều lưu lại vệt máu trên đó. Trên mặt đất là tay chân đã bị chém của hơn trăm người. Đáng tiếc cơ bản rất khó tìm được xác của phe mình, máu tươi đã chảy thành sông, cống thoát nước không ngừng vang lên tiếng "ực ực" của "nước". Máu đỏ tươi chảy như thể không có điểm dừng.

Mèo rừng, chó hoang ngửi thấy mùi tanh mà đến, trong miệng ngậm theo một ít thịt vụn, chúng nấp một bên thưởng thức “bữa ăn ngon” không dễ gì có được. Vừa ăn vừa sung sướng rên rỉ, đoán chừng bữa ăn này sau ba ngày cũng không vơi đi.

"Thành phố của tội ác sẽ sớm kết thúc thôi!" Trương Húc Đông nhìn cảnh tượng ngoài cửa sổ xe, nhẹ nhàng lắc đầu nói: "Lái nhanh đi, mùi ở đây thật sự không tốt lắm!"

Lão Điêu dựa lưng vào ghế phía sau, mặt đầy vẻ thấy chết mà không sờn, nói: "Cậu không nghĩ tới tại sao Điêu Bang của bọn tôi lại có thể nhanh chóng lớn mạnh như vậy sao? Hừ... Mẹ kiếp, nơi này là mười mấy năm của ông đây, thậm chí là hai, ba chục năm của anh em bọn tôi đấy. Mẹ nó!"

Trương Húc Đông nhìn những giọt nước mắt của Lão Điêu rơi xuống, hừ lạnh nói: "Tôi thật sự không nghĩ tới, nhưng mà sau đó tôi biết đấy. Tôi đây chính là vì trả thù cho anh em của tôi!"

"Cậu cũng biết thức thời đấy!" Mặt mũi Lão Điêu lập tức biến hóa, nhếch khóe môi nói: "Lý do như vậy mà cậu cũng có thể đường đường chính chính nói ra được sao, lòng người ấy mà, đúng thật là hiểm ác!"

Trương Húc Đông nhún vai nói: "Thật ra thì tôi cũng không muốn đâu, nhưng mà bây giờ tôi muốn ông biết tại sao chúng ta lại đánh nhau đấy?"

"Lời này của cậu là có ý gì?"

"Nói trắng ra là, chúng ta đều bị lợi dụng. Tên nhãi người của Bảo Long Môn kia chỉ muốn nhìn chúng ta chém giết lẫn nhau thôi!" Trương Húc Đông sờ túi, phát hiện lại hết thuốc lá, anh nhận lấy thuốc Ác Quỷ đưa, châm lửa, sau đó nói: "Tên Hắc Long kia nhất định không ngờ đến tiếp theo tôi sẽ làm gì đâu!"