Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 116: Tiểu nhân hèn hạ



Trong một đêm, Bang Tam Hợp bị tiêu diệt, các tụ điểm mà Bang Tam Hợp chiếm cứ tự nhiên không còn chủ nữa. Vũ Môn và Long Bang cùng nhau xông tới, rất công bằng chia nhau mỗi người một nửa. Ông chủ của những tụ điểm đó đương nhiên rất giỏi kinh doanh. Gió chiều nào theo chiều ấy, bọn họ chỉ là vì làm ăn kiếm tiền mà thôi.

Căn bản không cần Trương Húc Đông phái người đi tìm, những ông chủ kia trực tiếp muốn đi gặp lão đại của Long Bang. Hơn mười mấy ông chủ của các tụ đều đang dùng ánh mắt lom dom để nhìn Trương Húc Đông, chờ vị đại ca này cho bọn họ một câu trả lời.

Trương Húc Đông hút một điếu thuốc nói: "Tôi không muốn nhiều lời, các ông đều biết tôi làm gì. Tôi không có nhiều chuyện như vậy, dựa theo thỏa thuận giữa các ông và Bang Tam Hợp trước đây. Tôi muốn tăng lên 2% nữa."

Mấy ông chủ đó trố mắt nhìn nhau, thật lòng không ai muốn cả nhưng cũng không dám bắt bẻ. Mà nếu thế thì tiền của bọn họ sẽ bớt đi 2%. Trương Húc Đông biết bọn họ không muốn, liền cười lạnh nói: "Các ông có thể không cần phải trả, để tôi xem nếu như Long Bang của bọn tôi không bảo kê thì liệu có bang phái nào nguyện ý bảo kê."

Những người này nghe thấy Long Bang lập tức rùng mình, bọn họ là nửa đen nửa trắng, còn Long Bang là loại bang phái gì chứ? Đã từng chiến thắng thế lực uy danh hiển hách của Điêu Bang ở thành phố Ngọc này đấy. Điêu Bang giờ phải chui rúc ở ngoại ô. Bây giờ ngoại trừ Vũ Môn dám thu nhận bọn họ, các bang phái nhỏ kia căng bảng không ai dám. Tuy nhiên Vũ Môn cùng Long Bang lại là đồng minh, cho nên bọn họ không thể không đồng ý được.

Bọn họ dù thế nào vẫn còn phải làm ăn, đành cắn răng nói: “Anh Đông, chúng tôi đồng ý!”.

Cứ như thế Trương Húc Đông đã có được thế lực ở khu Nam Thành. Bây giờ toàn bộ thành phố Ngọc này, một nửa là của Long Bang, một nửa là của Vũ Môn. Thêm vào đó lần này người của Vũ Môn bị tổn thương không ít, chết không dưới trăm người, Mà người của Bang Tam Hợp 1000 người không một ai sống sót. Nhìn bang Tam Hợp so với Long Bang cùng Điêu Bang trước kia, trên thực tế số lượng người chết còn vượt xa lần đó.

Cho dù Bang Tam Hợp là tay chân của Bảo Long Môn, hay là chân chó của Nhật Bản bên kia. Lần này Trương Húc Đông cho rằng bọn họ đã bị đánh gãy hoàn toàn.

Vào ngày diễn ra buổi tổng duyệt, Trương Húc Đông vui vẻ nghe giọng hát tuyệt cùng và thân hình đẹp đẽ uyển chuyển của Đới Tử Lâm. Nhóm staff đằng sau hậu trường không ngừng hô hào. Anh tự nhiên gặp được Chu Tử Đồng, rất lịch sự mời cô ấy đến một quán cà phê cách đó không xa.

Sau khi trò chuyện một chút về tình hình gần đây, Chu Tử Đồng khuấy ly cà phê, mặt không cảm xúc nhìn nghệ sĩ piano đang chơi đàn, nói: "Cà phê ở đây không tệ, nhưng âm nhạc hơi chán!"

"Tôi cũng cảm thấy vậy, em chờ tôi." Trương Húc Đông kêu nghệ sĩ piano kia lăn qua một bên, sau đó ưu nhã ngồi vào đàn bắt đầu tấu khúc "Quỷ kiếm ca", tuy rằng quán cà phê này chưa từng đàn bài hát như vậy bao giờ, nhưng người thường uống cà phê đương nhiên cũng biết cái gì là nhạc hay, lập tức có một làn sóng vỗ tay như thủy triều. Một vài người hiểu biết về một chút về âm nhạc thì nhắm mắt lại, lắng nghe người ở trình độ chuyên nghiệp kia trình diễn.

Trương Húc Đông thu tay lại một cách đẹp mắt, lập tức tất cả mọi người đều vỗ tay tán thưởng, Chu Tử Đồng cũng không nhịn được đứng lên, nói: "Húc Đông, anh chơi đàn còn tốt hơn so với một vài người trình diễn đấy!"

"Xem ra em cũng biết thưởng thức nhỉ!" Trương Húc Đông ngồi lại, nói: "Đã lâu rồi không chơi, vẫn còn chưa quen lắm!"

"Đây là khúc dương cầm gì, sao tôi chưa từng nghe qua vậy?"

"Quỷ kiếm ca", một bản nhạc mà đế vương Tartini đã nghe Quỷ Sa Tăng chơi trên cây đàn piano trong một giấc mơ ở Ý. Tôi rất thích nó, từ lúc bắt đầu chơi dương cầm cho đến hôm nay tôi đã chơi nó 997 lần rồi!"

"Ồ? Anh còn nhớ rõ như vậy à? Có ý nghĩa gì đặc biệt sao?"

"Tôi thề với Quỷ Sa Tăng, lần thứ 999, tôi sẽ chơi cho người quan trọng nhất trong cuộc đời mình!"

"Tình yêu của đời anh sao?"

"Có lẽ vậy!"

Lúc này, một người đàn ông trông giống như quản lý đang mỉm cười đi tới, lễ phép chỉ vào chỗ ngồi bên cạnh Trương Húc Đông, nói: "Xin chào, tôi có thể ngồi xuống nói chuyện với anh một chút được không?"

Trương Húc Đông làm động tác mời: "Mời!"

Người đàn ông kia hỏi: "Anh đã chơi piano được bao lâu rồi?"

Trương Húc Đông suy nghĩ một chút nói: "Chắc là 19 năm!"

"Ồ!" Người đàn ông kia hiển nhiên rất ngạc nhiên, nói: "Thế anh bao nhiêu tuổi?"

"Mới tròn hai mươi hai!" Trương Húc Đông không nói dối.

"Thiên tài! Tôi là quản lý của quán cà phê này, tôi muốn thuê anh làm nghệ sĩ piano của chúng tôi với giá một nghìn đô la mỗi giờ. Anh có thể đến bất cứ lúc nào anh muốn. Tất nhiên tôi chỉ là đang trưng cầu ý kiến của anh. Đây là danh thiếp của tôi!"

Người đàn ông trông giống như quản lý này khiến Trương Húc Đông rất có hảo cảm, anh nhận lấy danh thiếp, nói: "Cảm ơn, tôi sẽ nghiêm túc suy nghĩ!"

"Vậy quấy rầy rồi, bữa này tôi mời hai người, cứ từ từ dùng nhé!"

Câu hỏi của quản lý kia làm Chu Tử Đồng có hơi khó tin. Trong lòng còn nghĩ anh chàng này nếu không phải là thiên tài, thì chính? Tuy nhiên, nếu đổi thành Lâm Tâm Di hay Tưởng Khả Hân, chắc chắn các cô ấy sẽ tin tưởng. Chu Tử Đồng cũng không biết quá khứ của Trương Húc Đông, hoàn cảnh cơ cực mà anh đã từng trải qua, cha mẹ anh là người như thế nào...

Trương Húc Đông nhìn Chu Tử Đồng đang ngẩn người, hỏi: "Sao vậy?"

"Trương Húc Đông, tôi, tôi có thể hỏi anh một chuyện được không? Là ai dạy anh chơi đàn dương cầm vậy?" Chu Tử Đồng chỉ biết Trương Húc Đông đẹp trai, sống trong ngôi nhà sang trọng, lái xe thể thao, đánh thắng bọn côn đồ, lại có tài đánh đàn cao siêu, một người sao có thể hoàn mỹ như vậy được chứ?

Khi được hỏi về điều này, Trương Húc Đông có hơi phiền muộn đứng lên, anh thở dài nói: "Chuyện này chắc là bắt nguồn từ cha mẹ tôi. Khi còn nhỏ tôi không thích những nhạc cụ này, tôi chỉ thích các chơi trò chơi chiến tranh trên lưng ngựa với một khẩu súng và một thanh kiếm mà thôi!"

"Các bé trai đều thích như vậy, khi còn nhỏ tôi chỉ thích búp bê!"

"Cha tôi là một người cha nghiêm khắc, ông ấy không bao giờ cho phép tôi giống như những người bình thường. Mỗi ngày đều giữ tôi trong phòng tập hàng ngày, tôi không được phép ra ngoài cho đến khi đàn được bản nhạc mà ông ấy giao. Nếu không cũng không được phép ăn hay ngủ."

"Chắc là ông ấy tương đối nghiêm khắc, nhưng một người cha nghiêm khắc sẽ tạo ra được một học trò giỏi!"

Trương Húc Đông bật cười, nói: "Con người ta sẽ bị bức ra thôi. Lúc tôi bắt đầu có trí nhớ tôi đã không ngừng đàn dương cầm, cho đến khi cả người mệt mỏi thì mới rời đi."

"Nếu nhớ cha mẹ anh có thể đến thăm mà? Chẳng lẽ bọn họ không ở trong nước sao?"

"Tôi có muốn gặp cũng không được!" Trương Húc Đông chỉ lên bầu trời ngoài cửa sổ, nói: "Bọn họ ở trên thiên đường, mà tôi chắc là phải xuống địa ngục rồi!"

"Ôi thật xin lỗi!" Chu Tử Đồng cầm ly cà phê lên uống cạn, sau đó nói: "Tôi phải về rồi, nếu không người đại diện phát hiện tôi không có ở đây, anh ta sẽ lại tìm tôi khắp nơi mất!"

Sau khi tiễn Chu Tử Đồng ra khỏi quán cafe, Trương Húc Đông dừng lại bên đường. Nhạc xe bên đường đang tấu một bản nhạc piano rất hay, nhưng đôi mắt anh lại hơi đỏ lên. Anh sờ vào điếu thuốc, hít một hơi thật sâu, nhìn bầu trời trong vài phút.

Sau giây phút đó, sắc mặt của Trương Húc Đông lại trở nên âm trầm như cũ, anh lại trở thành lão đại của Long Bang. Ai cũng giống như một đồng xu vậy, đều có hai mặt. Lúc này điện thoại di động của anh rung lên, anh nhìn ra là số từ Tương Dương bên kia. Dù anh không có ghi chú, nhưng Trương Húc Đông có thể đoán được đó là ai.

"Ai vậy?"

"Trương Húc Đông, anh có biết làm như vậy sẽ phải trả giá cao đến thế nào không?" Quả nhiên là Hắc Long Diệp Mặc Sở.

"Ồ, không phải chỉ là Bang Tam Hợp thôi sao, Trần Hùng là do cha anh đào tạo. Tôi đây chỉ là thay anh loại bỏ đi nanh vuốt. Anh hẳn là nên cảm ơn tôi mới đúng." Trương Húc Đông cười cười, đột nhiên lại nghĩ tới chuyện gì đó, nói: "Không biết có phải là Điêu Bang làm phiền anh không? "

Diệp Mặc Sở tức giận nói: "Tôi đã giúp anh bắt được Lão Điêu, anh lại không nhổ cỏ tận gốc, ngược lại còn thả hổ về rừng, để cho hai anh em của ông ta không ngừng làm phiền tôi."

"Hợp tác của chúng ta chỉ là hợp tác, không có nghĩa là tôi phải giải quyết tất cả các phiền toái cho anh. Vừa rồi tôi chỉ đáp ứng với anh giết cha anh, trừ khử Thanh Long Hội nữa. Còn những chuyện khác tôi không có hứng thú quan tâm nhiều như vậy. Nếu như anh muốn tôi phải trả giá thật lớn, tôi sẽ nói chuyện này với lão đại của Bảo Long Môn. Đoán chừng ông ta sẽ rất sốc đây!"

"Anh cho rằng lão quỷ chết tiệt kia sẽ tin anh?"

"Xin lỗi nhé, vừa rồi tôi mới vô tình ấn ghi âm, lần này chắc ông ta có thể tin tôi đấy!"

"Anh sẽ không nói cho ông ta!"

"Tùy tâm trạng!"

"Nếu như điều đó xảy ra, anh phải trả giá rất đắt!"

"Tôi nghĩ mình không trả giá gì đắt cả đâu. Sao anh lại quay về? Không còn chuyện gì khác nữa chứ?"

Đột nhiên, Diệp Mặc Sở cười quái dị, nói: "Thôi được rồi, không nói chuyện này nữa, tôi quả thật còn có chuyện khác, chúng ta nói chuyện khác một chút nhé?"

Trương Húc Đông cau mày, có dự cảm không tốt lắm, thật ra bản thân anh vẫn luôn có một nhược điểm. Đó là sợ quyền chủ động rơi vào tay của người khác. Có lẽ rất nhiều người cũng không hy vọng sẽ bị người ta dắt mũi đi đâu. Mà cứ như thế nên anh cũng không biết đối phương muốn làm gì.

"Thật ra cũng không có việc gì, ở nơi này của tôi có một cô gái xinh đẹp, tên là Tô Tiểu Ninh. Trông có vẻ như là người làm về mỹ thuật thì phải!"

"Con mẹ nó, anh muốn thế nào hả!" Trương Húc Đông trực tiếp gầm lên, thần kinh anh như sắp nổ tung. Anh thích nắm người khác trong lòng bàn tay, chứ không muốn bị người ta khống chế.

"Khà khà!" Diệp Mặc Sở hú lên một cách kỳ quái, sau đó nói: "Nghe nói hai người rất thân thiết, chỉ kém một bước cuối cùng nữa thôi đúng không? Thôi, đừng lo lắng quá, hiện tại tôi cũng không muốn làm tổn thương cô ấy. Tuy nhiên tôi đã nhìn thấy ba người bạn nước ngoài của tôi rất có hứng thú với cô ấy. Một người còn đang dùng đôi mắt quyến rũ nhìn cô ấy nữa cơ, anh cũng biết điều đó kinh tởm thế nào nhỉ... Nhưng yên tâm, tôi sẽ bảo vệ cô ấy, chúng ta là đối tác của nhau mà!"

"Đừng chạm vào cô ấy, anh muốn thế nào?"

"Thật ra thì con người đúng là một sinh vật kỳ lạ, nhất là về mặt tình cảm. Tôi từ nhỏ đến lớn cũng không có tình cảm gì nhiều, bởi vì tình cảm sẽ khiến con người trở thành kẻ hèn nhát, một khi có nhược điểm sẽ rất dễ bị đánh bại. Giống như anh đánh bại Trần Hùng vậy!"

Lăn lộn trong giới này sớm muộn gì cũng phải trả giá, câu nói này đã được lưu truyền rất rộng rãi. Tuy nhiên Trương Húc Đông không ngờ nó lại tới nhanh như vậy. Lời nói của Diệp Mặc Sở khiến Trương Húc Đông trở nên nóng nảy, hiện tại anh chỉ muốn giết chết anh ta, giết chết anh ta, giết chết anh ta, cứu Tô Tiểu Ninh trở về. Hoàn hảo không bị sứt mẻ gì.

"Rốt cuộc mẹ kiếp anh muốn gì? Nói!" Trương Húc Đông hét lên.

"Tôi không muốn làm gì cả, chỉ muốn nói cho anh biết về sự tiến hóa thôi. "Sự sống sót của những người mạnh nhất', anh đã nghe nói về nó rồi đúng không? Tôi là người mạnh nhất, mà anh cuối cùng sẽ bị đào thải thôi!"

"Anh có biết bây giờ anh trông như thế nào không?" Trương Húc Đông tức giận nói.

"Tôi biết chứ, điên rồ, biến thái, bệnh hoạn, phải không?"

"Không sai!"

"Ồ, chúc mừng anh đã thành công khiêu khích tôi. Chúng ta chơi một trò chơi đi. Phi cơ từ thành phố Ngọc đến Tương Dương, trước khi trời tối anh phải xuất hiện ở bên cạnh tôi. Nếu như anh không tìm được tôi, tôi sợ mình sẽ không ngăn được ba người kia đâu. Nếu nói về thời gian với người nước ngoài thì so với chúng ta còn lâu hơn nhiều. Ba người bọn họ muốn đánh cược mỗi người một giờ, còn anh thì sao?"

Trương Húc Đông tức giận phát điên lên, nhưng anh lại không thể chọc giận đối phương được. Anh lên tiếng: "Tôi đi Tương Dương..."

"Rất tốt, một mình anh tới đây, tôi chờ anh, ha ha..."