Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 117: Đến nơi hẹn để cứu người



Trương Húc Đông ở chỗ cũ ba phút, sau đó quyết định không nói cho ai biết, một mình đi cứu Tô Tiểu Ninh. Anh trực tiếp lái xe đến sân bay thành phố Ngọc, đưa xe vào tầng hầm đậu xe của sân bay, sau đó tiến vào trong để mua vé.

"Ha ha, Quỷ Sa Tăng, nhìn bóng lưng thấy quen quen, quả nhiên là anh. Chúng ta lại gặp nhau rồi!" Một thanh niên khoảng hai mươi bảy, hai mươi tám, mặc một bộ đồ denim màu xanh đậm, đội một chiếc mũ rock hip-hop với chiếc tai nghe to bản, gương mặt đầy nét thanh xuân.

Người này xuất hiện làm cho Trương Húc Đông cảm thấy vô cùng đau đầu. Nếu như nói núi cao còn có núi cao hơn, người giỏi còn có người giỏi hơn, thì đây đúng là một đối thủ khó giải quyết. Nói thật, Trương Húc Đông chưa chắc có thể đánh bại được anh ta, Nam Cung Diệp, gốc Hoa, thiếu gia của nhóm lính đánh thuê châu Mỹ, mật danh Jaguar Mercenaries, mật danh Hỏa Thần.

Trương Húc Đông tìm kiếm một hồi, quả nhiên không ngoài dự liệu, anh ta xuất hiện cùng một quái vật người da đen, vệ sĩ đặc biệt của Nam Cung Diệp. Vóc dáng so với Hắc Hùng, Bạo Lực còn to con hơn, đầu dài hơn ba thước, trông sừng sững như một bức tường thành vậy. Giới lính đánh thuê gọi anh ta là Tarzan.

Trương Húc Đông không quan tâm tại sao bọn họ lại đến Trung Quốc, nhưng anh không có thời gian cùng bọn họ ôn lại chuyện cũ.

"Hey, anh đây là thế nào?" Nam Cung Diệp tháo tai nghe ra, đeo ở cổ, mặt đầy vẻ khó hiểu nhìn Trương Húc Đông, nói: "Chẳng lẽ nhận nhầm người rồi à?"

Trương Húc Đông không có thời gian để chậm trễ ở đây cùng anh ta, bèn nói: "Hỏa Thân, nếu như anh đến Trung Quốc tìm tôi thì cứ đợi ở đây, bây giờ tôi có việc gấp cần phải đi làm!"

Sắc mặt Nam Cung Diệp lập tức biến sắc, nói: "Quỷ Sa Tăng, tính khí anh vẫn thối như vậy, không biết thực lực của anh có còn giống trước không?"

Trương Húc Đông mặc kệ bọn họ, đi thẳng vào phòng soát vé, nhìn phía trước thấy có không đến hai mươi người xếp hàng, anh lập tức đi lên phía trước, vừa vặn chen vào đám người kia. Đám người phía sau bắt đầu ồn ào, bị Trương Húc Đông trực tiếp túm cổ, nói: "Tôi đây có việc gấp, để tôi mua trước!"

Trương Húc Đông nhìn thấy hai tên phiền phức kia lại đi theo, liền nói với Nam Cung Diệp: "Đợi tôi trở về nhất định sẽ so tài với anh, hôm nay tôi không rảnh!"

Người đàn ông phía sau xoa cổ anh, nhưng cũng không hề sợ hãi mà hét lên: "Đồ chết tiệt, anh có biết tôi là ai không?"

"Thật xin lỗi, nhường đường một chút!" Nam Cung Diệp xếp hàng sau lưng Trương Húc Đông, tiếng cười hắc hắc vang lên, anh ta nói: "Gấp như vậy sao? Có phải xảy ra chuyện gì không? Có lẽ tôi có thể giúp anh!"

Trương Húc Đông móc tiền ra bắt đầu mua vé máy bay, mua xong phát hiện còn chưa tới một giờ đồng hồ nữa máy bay sẽ cất cánh nên lập tức đi tới cửa lên máy bay.

"Thiếu gia, chúng ta lại phải ngồi máy bay sao?" Tarzan có hơi buồn bực, bọn họ mới vừa xuống máy bay mà, anh ta hỏi: "Anh muốn cùng Quỷ Sa Tăng đi nơi nào à?"

"Không biết tên nhóc này có chuyện gì, trước đây không phải như vậy, tôi muốn cùng cậu ta đi chơi một chút!"

"Ồ!"

Người đàn ông kia sắc mặt xanh mét, bắt lấy cánh tay của Nam Cung Diệp, tức giận nói: "Mời anh xếp hàng?"

"Gì cơ?" Tarzan rũ mắt nhìn xuống người đàn ông này.

"Không, không, không có gì!" Người đàn ông nọ lùi lại mấy bước, đụng phải đám người phía sau. Người áo đen cao lớn trước mặt thật sự quá đáng sợ.

"Sorry..."

"Tarzan, nói tiếng Trung Quốc!"

"Ồ, xin lỗi nhé, ý anh nói là cắt ngang hàng, đúng không?" Tarzan lấy trong túi quần rộng thùng thình ra một xấp tiền đô la Mỹ, cười nói: "Thế này đủ chưa?"

Sau khi lên máy bay, Trương Húc Đông nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy thành phố Ngọc dần dần biến mất. Thay vào đó là mây trắng vạn dặm, mà trong lòng anh lại đang như lửa đốt, sắc mặt cũng rất tệ.

Tarzan tự mình ngồi ba ghế, anh ta cùng Nam Cung Diệp mua tổng cộng bốn vé. Nếu không có ghế đặc thù thì không thể nào ngồi được cả. Anh ta nhìn Trương Húc Đông ngồi ở hàng ghế đầu, lẩm bẩm: “Thiếu gia, Quỷ Sa Tăng bị làm sao vậy? Em chưa thấy anh ta thế này bao giờ!"

Nam Cung Diệp nhún vai, nói: "Tôi cũng không biết, nhưng tôi biết đi theo cậu ta nhất định có thể biết!"

Tương Dương.

Hai tiếng sau, Trương Húc Đông xuống máy bay, anh dễ dàng xô ngã một người đàn ông đi xe máy bình thường, phóng nhanh một đường như bão táp, sau đó gọi điện thoại cho Mạnh Nguyệt hỏi: "Chị Nguyệt, chị có thể tìm xem bây giờ Diệp Mặc Sở đang ở đâu không?"

Mạnh Nguyệt nói: "Anh ta ở Tương Dương! Sao bên cậu gió lớn quá vậy?"

"Tôi biết anh ta ở Tương Dương, tôi cũng đang ở đây. Tôi muốn biết vị trí chính xác của anh ta."

"Cậu tới Tương Dương làm gì?"

"Có việc gấp, nếu biết thì nhanh nói cho tôi biết, tôi sẽ giải thích chuyện này với chị sau!"

"Ồ, tôi tra một chút. Thủ hạ nói bây giờ anh ta đang ở số 37 đường Minh Đức, đó là địa bàn của Bảo Long Môn!"

"Cảm ơn!"

Trương Húc Đông vặn ga tối đa, bốn tiếng nẹt pô lớn khiến người đi đường trên vỉa hè phải kinh hãi.

"Dừng lại! Dừng lại!" Một cảnh sát giao thông liều mạng ngăn cản.

Nhưng Trương Húc Đông vẫn không hề giảm tốc độ, một làn khói nhẹ vụt qua, chỉ còn lại cảnh sát giao thông đang đơ ra tại chỗ. Một lúc sau anh ta mới rút máy bộ đàm ra, nói: "Đường 211 đây, một chiếc Pasai màu đen vượt quá tốc độ cho phép, đi từ tây sang đông, yêu cầu chặn lại.

Ở phía trước cách đó không xa, có một đoàn xe mười hai chiếc, những chiếc xe hạng sang sơn màu vàng nhạt ký hiệu chữ V dài ở trên, chữ V tiêu chuẩn ở dưới, chữ V kép chéo nang qua, cùng một hình ảnh gần giống chữ G ở giữa. Ai cũng biết đây là ký hiệu của Hồng Môn.

Tất cả xe riêng cùng xe công vụ đều cách xa đoàn xe của bọn họ, không ai muốn chọc vào bang phái lớn siêu cấp như vậy cả. Hơn nữa ai có chút hiểu biết thông thường đều sẽ biết đây là phong cách xuất hành tiêu chuẩn của Đường chủ Hồng Môn, Hoàng Kim Nguyên.

"Không quản được nhiều như vậy!" Trương Húc Đông tức giận mắng một tiếng, chiếc mô tô của anh phát ra tiếng nẹt pô ầm ầm. Một bóng đen lướt nhanh qua đoàn xe của Hồng Môn, làm cho những chiếc xe kia cũng phải vội vàng đạp thắng lại.

"Chết tiệt, tên nhãi nào liều mạng vậy?" Những tài xế cũng thò đầu ra chỉ vào Trương Húc Đông quát lớn: "Dừng lại cho tao, mẹ kiếp!"

Hoàng Kim Nguyên nhất thời cảm thấy bị sỉ nhục, anh ta nhìn về chiếc xe máy đằng xa, rồi cười gằn nói: "Đuổi kịp cậu ta, ngay cả đoàn xe của tôi mà cũng dám vượt, đúng là không nể mặt Hồng Môn mà, tôi muốn anh ta phải trả cái giá thật lớn!"

"Tuân lệnh!" Tất cả các xe đều đạp lút cần ga, một đường đuổi theo anh ta.

"Thiếu gia, anh đón xe đi trước nhé, ở đây không có xe phù hợp với em!" Tarzan xoa đầu đau khổ, buồn bực nói.

"Không có sao?" Nam Cung Diệp nhìn xung quanh, thấy một chiếc xe tải chở hàng, lập tức cười nói: "Có đây!"

Một phút sau, liền thấy một chiếc xe tải điên cuồng lao nhanh về phía trước, phía sau xe tải xuất hiện một cái đầu đen thui đứng đó, lộ ra hàm răng trắng tinh.

Số 37 đường Minh Đức.

5 giờ chiều, Trương Húc Đông cuối cùng cũng chạy tới, chỉ còn một tiếng nữa mặt trời sẽ lặn ở hướng tây. Anh vứt chiếc mô tô kia sang một bên, đi thẳng vào. Số 37 đường Minh Đức là hội quán thương vụ, một đường khẩu quan trọng của Bảo Long Môn. Hôm nay nơi này tạm dừng buôn bán nhưng bên trong có tới hàng trăm tên vạm vỡ đang ngồi.

"Hắc Long đâu? Bảo anh ta ra gặp tôi, Trương Húc Đông tôi đến!" Trương Húc Đông vừa đi vào vừa hét lên.

Mấy tên thủ lĩnh đứng dậy, những người đàn ông cũng đứng lên theo, bọn họ nhìn nhau hỏi: "Là anh ta?"

"Chắc là không sai đâu!"

"Nhóc con, tìm thiếu gia của chúng tôi sao? Thiếu gia nói, cậu phải tự mình đi lên, chúng tôi ở đây cũng đã đợi mấy tiếng rồi!"

Trương Húc Đông siết chặt quả đấm, sắc mặt tối sầm đến đáng sợ, hiển nhiên là Diệp Mặc Sở không muốn anh thoải mái như vậy.

"Lên nào!" Những tên thủ lĩnh kia trực tiếp vung nắm đấm về phía Trương Húc Đông, Trương Húc Đông lập tức rút dao đấu ở bắp chân ra. Trong mắt hiện lên sát ý, cũng không thèm quan tâm đến chuyện gì khác, đánh ngã từng người một.

Con dao đấu này đã đi theo Trương Húc Đông viết ra vô số truyền kỳ, ánh sáng sắc bén chợt lóe lên, giống như từng đường vòng cung hoàn mỹ, bắn ra vô số vệt máu trên không trung. Trong vòng ba chiêu, mấy tên kia đã gục hết trên mặt đất.

"A... A... A..."

Những tên thủ lĩnh kia che vết thương lại, phát ra tiếng kêu thảm thiết. Bởi vì mỗi người bọn họ đều mất đi một phần da thịt khi đối đầu với Trương Húc Đông. Lúc này tất cả mọi người vây lấy Trương Húc Đông vào giữa.

Trương Húc Đông cầm ngược dao đấu đi về phía cầu thang, đột nhiên móc mắt của tên thủ lĩnh kia ôm lấy bắp chân anh ra. Tên kia hét lên: "Các anh em, giết chết anh ta, con mắt của tôi!"

Những người đó vừa mới thu hẹp vòng vây lại, nhưng lập tức tất cả đều ngẩn ra. Giờ phút này Trương Húc Đông đã tiếp tục đi về phía trước, chỉ là nửa người dưới của anh toàn máu. Trên đỉnh đầu tên thủ lĩnh kia giống như có một dòng suối nhỏ phun máu ra vậy, chỉ là lực phun có hơi yếu.

Dao đấu trên tay Trương Húc Đông nhỏ tí tách máu, sắc mặt của anh cực kỳ kinh khủng. Hiện tại Trương Húc Đông đã là Thần Chết chân chính rồi. Người nào chọc vào anh nhất định sẽ xuống địa ngục.

"Ai u, Trương Húc Đông, anh tới thì tới thôi, sao lại ra tay giết chết nhiều tâm phúc của tôi thế này. Anh làm như vậy là muốn những anh em khác của tôi đấu với một mình anh đấy à?" Diệp Mặc Sở, cùng với ba người nước ngoài xuất hiện ở cầu thang lầu hai, đối diện với đại sảnh, mở miệng nói.

Trương Húc Đông lau vết máu trên mặt, cười lạnh nói: "Anh muốn gặp tôi mà, đúng chứ? Tôi tới đây, thả Tiểu Ninh ra."

"Được được được, tôi đây nói lời giữ lời!" Diệp Mặc Sở nói với Mã Đạt: "Mang cô gái xinh đẹp đó đến đây!"

"Trương Húc Đông, tới địa bàn của Bảo Long Môn tôi thì lên xem thử một chút nào. Tôi còn có chuyện khác muốn nói với anh!" Diệp Mặc Sở chắp tay ra sau lưng cười nói.

"Nơi này không tệ lắm đâu, gần như là tốt như chỗ của tôi rồi!" Hoàng Kim Nguyên mang theo 30 người lác đác đi vào, vừa nhìn thấy người chết hoặc sắp chết nằm đầy rẫy trên mặt đất, anh ta châm thuốc, cau mày nói: "Hửm? Hắc Long, đây không phải là đàn em yêu quý của anh sao? Sao lại chết sớm như vậy?"

Diệp Mặc Sở cũng nhíu mày, trong lòng thầm rủa: Chết tiệt, sao Đường chủ trẻ tuổi nhất của Hồng Môn, Hoàng Kim Nguyên lại tới đây? Chẳng lẽ là Trương Húc Đông gọi tới? Khốn kiếp, không thể nào, Hồng Môn cũng không phải là bang phái hạng ba gì. Hoàng Kim Nguyên cũng không phải là người ai mời cũng tới được!

"Ai u, Anh Nguyên, đã lâu không gặp, các anh ở Hồng Môn vẫn ổn chứ?" Diệp Mặc Sở kỳ quái kêu lên, đi xuống lầu, ném cho Hoàng Kim Nguyên một điếu xì gà, nói: "Đây mới gọi là thuốc này!"

"Hồng Môn ấy à? Tạm được, chỉ là nhiều đàn em quá, phải thêm địa bàn. Đúng rồi, Bảo Long Môn của anh dạo gần đây không tốt à, tôi nghe nói Bang Tam Hợp ở thành phố Ngọc bên kia đã bị diệt rồi. Điêu Bang trở mặt với anh, đến tìm phiền toái, đều là do Trương Húc Đông của Long Bang làm cả. Cuộc sống của cậu còn kém hơn tôi nhiều nhỉ."

Hoàng Kim Nguyên cười nhạt nhìn Trương Húc Đông, bởi vì người trẻ tuổi trước mắt này đã trông hệt như Tử Thần rồi. Tuy nhiên nụ cười này lại rơi vào mắt Diệp Mặc Sở, trong lòng anh ta oán thầm: Mẹ kiếp, quả nhiên là Trương Húc Đông mời người tới hỗ trợ, lại nói hết những chuyện xui xẻo trong thời gian gần đây của anh ta. Fuck, Trương Húc Đông, anh thật đúng là quen biết rộng rãi quá nhỉ!"

"À.. à, chỉ là chuyện nhỏ thôi. Nếu đã tới đây rồi, vậy thì xin mời lên lầu!" Diệp Mặc Sở phất tay, đám đàn em kia tự động tản ra.

Trương Húc Đông cùng Hoàng Kim Nguyên trước sau lên lầu, tuy nhiên sắc mặt Trương Húc Đông lại không hề có chút hoảng hốt nào. Mà Hoàng Kim Nguyên lúc này cũng đang buồn bực, nói: "Tên nhãi này lai lịch không nhỏ mà, khó trách lại dám vượt qua xe của tôi. Tuy nhiên Hắc Long à, có phải cậu quên thực lực của Hồng Môn rồi không đấy? Vậy được, ông đây ghim trong lòng, ngày nào đó sẽ để cho cậu nhớ thật lâu, ngay cả mặt mũi của Hoàng Kim Nguyên tôi đây cũng không nể. Thực sự to gan đấy!"