Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 119: Tình hình trở nên ác liệt hơn



Mạt chược bị ném sang một bên, lúc này Trương Húc Đông mới nhận ra mình cùng với mười người trên bàn cơm vừa chơi mạt chược một tiếng đồng hồ rồi. Có lẽ là bởi vì anh mới suy nghĩ quá nhiều nên đầu óc rối tung cả lên.

Tuy nhiên ở đây không chỉ đầu óc Trương Húc Đông loạn lên đâu. Một lúc sau, người phục vụ ăn mặc như tiểu thư đi lễ cũng mang đến một mâm thức ăn ngon, Diệp Mặc Sở còn khoe khoang đây là do đầu bếp hàng đầu của bọn họ làm. Không thể ăn được ở nơi nào khác cả.

Lời này của anh ta chỉ để lừa gạt đứa trẻ ba tuổi. Người có tư cách ngồi xuống cái bàn này thì thứ ngon gì đi nữa cũng đã ăn rồi. Trương Húc Đông không có cảm giác thèm ăn, anh không biết sau khi ăn xong thì lại muốn làm gì. Bây giờ anh chỉ có một ý nghĩ, mau thoát ra khỏi chỗ này càng sớm càng tốt, trở về thành phố Ngọc là an toàn nhất.

Tuy nhiên những người khác lại không nghĩ vậy, Hoàng Kim Nguyên cùng những tên đàn em khác đang ngồi ở bàn bên cạnh. Bọn họ ăn như những con sói bị bỏ đói hàng tháng trời, nhưng đó không phải là điều làm người ta giật mình nhất.

Lực chú ý lớn nhất chính là người da đen Tarzan kia. Nhìn kích cỡ cơ thể của anh ta Trương Húc Đông đã biết ăn rất được, nhưng không nghĩ tới anh ta lại có thể ăn nhiều như vậy. Một người trực tiếp ngồi trên mặt đất, nhưng có thể nhìn thấy thân thể và cái đầu từ ngực anh ta trở lên, nhất là với đôi tay không ngừng múa may kia, mâm thức ăn gần như chỉ một lần là ăn xong. Tại sao lại nói là chỉ một lần, là bởi vì người khác đều dùng thìa. mà anh lại trực tiếp dùng tay bốc lên.

"Tarzan à, đồ ăn ở nước M không ngon sao? Sao lại làm anh ra nông nỗi này vậy!" Chị Mị không ngừng yêu cầu phục vụ bưng đồ ăn lên, đặc biệt là tại bàn của Tarzan.

Tarzan không phản ứng lại cô ta, mắt chỉ chăm chăm vào đồ ăn.

Diệp Mặc Sở cắn một miếng thịt của một loại chim nào đó rồi nói: "Tarzan, nếu nước M bên kia ăn không đủ no, anh cứ tới Bảo Long Môn đi. Tôi đảm bảo một ngày ba bữa, một năm ăn thức ăn không trùng lặp!"

"Đừng vậy chứ!" Nam Cung Diệp nở nụ cười nói: "Lão Tarzan này ấy à, chỉ thích ăn cá tuyết bạc. Nhà tôi đã bị anh ta ăn sạch rồi đấy. Anh đừng cho anh ta mỗi ngày ăn một món khác nhau, chỉ cần mỗi ngày 50 kg là được rồi!"

"Mẹ kiếp, ăn 50kg cá tuyết bạc mỗi ngày? Hèn gì thành dáng vẻ này cũng không lạ!" Vẻ mặt Hoàng Kim Nguyên đầy buồn bực, trước đây không lâu Nhật Bản bị nổ nhà máy điện hạt nhân, ăn cá ở hải vực đó à, ôi chao...

Tarzan cũng mặc kệ anh ta, tiếp tục dùng bữa của mình.

"Trương lão đại, sao anh không ăn miếng nào vậy? Không phải là sợ trúng độc đấy chứ?" Chị Mị cười đi tới chỗ Trương Húc Đông, nhìn Lâm Tâm Di nói: "Bạn gái của anh đẹp thật đấy, thật ra lúc còn trẻ tôi cũng đẹp như cô ấy, nhưng tiếc là mặt trời đã lặn sau dãy núi mất rồi!"

"Chị Mị khiêm tốn quá rồi, chị cực kỳ xinh đẹp mà!" Nam Cung Diệp bật cười nói.

"Nam Cung thiếu gia vẫn ngọt ngào như vậy!" Chị Mị quay sang Nam Cung Diệp, dùng âm thanh không lớn lắm nhưng những người ngồi ở đây đều có thể nghe được, nói: "Nam Cung thiếu gia tối nay có thời gian không?"

"Ồ." Nam Cung Diệp bất lực cười một tiếng, trực tiếp vùi đầu vào ăn cơm.

Trương Húc Đông đút tay vào túi định gửi tin nhắn cho các lão đại của Thanh Long Hội, nhưng anh phát hiện sau mấy lần đều thất bại cả. Từ đó anh liền biết căn phòng không hề đơn giản như mình tưởng tượng. Anh bèn đặt tay lại lên bàn, cầm ly rượu đỏ đưa lên miệng nhấp một ngụm nhỏ.

Một lúc sau, Hoàng Kim Nguyên lau miệng, cười nói với mọi người: "Tôi xong rồi, Đường khẩu còn có rất nhiều việc đợi tôi trở về xử lý. Không cần tiễn đâu, tôi đã sinh sống ở đây gần mười năm rồi, so với các anh còn lâu hơn!"

Hoàng Kim Nguyên vừa đứng dậy thì đám đàn em cũng đứng lên theo, chị Mị cười nói: "Đường chủ Hoàng à, nếu anh phải đi thì cũng không giữ anh lại làm gì nữa. Nhớ thỏa thuận của chúng ta đấy, lần sau đến spa của tôi lấy thẻ VIP nhé!"

"Ồ, tôi nhất định sẽ đi!" Hoàng Kim Nguyên liếc mắt nhìn Trương Húc Đông, ông ta đã sớm thấy rõ sự tình rồi. Giờ phút này chỉ để lại một tràng tiếng cười khiến người ta chán ghét rồi rời đi: "Ha ha... Ha ha..."

"Được rồi!" Nam Cung Diệp vỗ vỗ cái bụng no căng, sau đó quay sang hỏi Tarzan ở bàn bên kia hỏi: "Lão Tarzan, cậu sao rồi?"

"Hola!" Tarzan thả đĩa trong tay xuống, trong miệng nhai mấy miếng lớn ngồm ngoàm, hàm hàm hồ hồ không rõ nói: "Xong rồi đây, đồ ăn ở đây ngon thật!"

"Vậy khen ngợi cho bọn họ một chút!" Nam Cung Diệp không để ý tới ngón cái bự chảng kia của Tarzan, mà quay đầu về phía Trương Húc Đông, nói: "Chúng tôi phải đi, anh có đi không?"

"Tôi ăn rồi mới tới, không đói chút nào!" Trương Húc Đông gật đầu khẳng định: "Không đói chút nào!"

Sắc mặt chị Mị trầm xuống, hỏi: "Nam Cung thiếu gia, anh cùng Trương lão đại là bạn sao?"

"Không hẳn là bạn, chỉ là đánh nhau vài trận thôi!" Nam Cung Diệp thành thật trả lời.

Diệp Mặc Sở gõ bàn, lập tức ba tên sát thủ ngoại quốc đi vào cửa, dẫn đầu là Mã Đạt, đi về phía Trương Húc Đông.

"Cúi người xuống!" Anh không để ý Tô Tiểu Ninh có nguyện ý hay không, Trương Húc Đông trực tiếp ép cô ấy xuống gầm bàn. Đồng thời, anh lại cầm ngược dao đấu trên tay.

"Nếu anh ta không có quan hệ gì với anh, vậy hy vọng chuyện này anh đừng xen vào. Nếu không xảy ra chuyện gì, chúng tôi cũng không muốn làm phật lòng Nam Cung tiên sinh. Dẫu sao súng ống đạn dược của chúng tôi đều là do nhà anh cung cấp!"

Nam Cung Diệp bất đắc dĩ nhún vai, không nói gì.

Sự quyến rũ của chị Mị kia lập tức biến thành sự căm thù, giống như ác quỷ vừa mới bò ra khỏi điện ngục và xâm nhập vào người cô ta vậy. Cô ta hét lên: "Giết chết anh ta."

Đầu tiên, Maã Đạt trực tiếp đi thẳng tới trước mặt Trương Húc Đông, tay nắm lấy quần áo của Trương Húc Đông nhấc lên. Trương Húc Đông còn chưa kịp phản ứng lại đã trực tiếp bị ném ra ngoài, cả người chậm rãi trượt từ tường xuống đất.

"Anh Đông!" Tô Tiểu Ninh hét lên một tiếng, chui ra khỏi gầm bàn, chạy đến bên cạnh Trương Húc Đông đỡ anh dậy. Trái tim đập thình thịch, hỏi: "Anh không sao chứ?"

Trương Húc Đông ho khan một tiếng, anh lắc đầu tỏ ý không sao. Ánh mắt chết chọc nhìn chằm chằm tên Mã Đạt kia, trong lòng mắt: "Chết tiệt, xảy ra chuyện gì vậy, thực lực của bọn họ sao lại mạnh đến như vậy!"

Ngay cả Nam Cung Diệp ở bên cạnh cũng sắp rớt quai hàm trên mặt đất, với thân thủ của Trương Húc Đông, sao có thể dễ dàng bị người ta ném ra ngoài như vậy? Vậy trước đó anh ta đánh bại mình không phải là điều vô cùng nhục nhã sao? Chẳng lẽ người ngoại quốc này còn mạnh hơn cả Quỷ Sa Tăng sao?

Tarzan đứng nhìn từ xa lắc đầu nói: "Thiếu gia, em thấy lạ thật, sao Quỷ Sa Tăng lại không tránh đi? Người kia thân thủ cũng chỉ khá một chút thôi, nhưng không đến nỗi để cho Qủy Sa Tăng không có khả năng phản kháng lại!"

"Khá hơn một chút sao? Cậu không thấy tên kia nhanh như thế nào sao?" Nam Cung Diệp không đồng ý với lời của Tarzan.

"Chết tiệt!" Trương Húc Đông trực tiếp chém thẳng dao găm vào cổ đối phương, nhưng Mã Đạt chỉ cười gằn một tiếng, lập tức đá một cú, Trương Húc Đông xoay người mấy vòng rồi ngã xuống đất, trong miệng phát ra những tiếng “ách ách” đau đớn.

"Bọn họ làm sao có thể mạnh như vậy!" Trương Húc Đông lại chật vật đứng dậy, không thể tưởng tượng được người trước mặt thực sự mạnh đến mức nào.

Chị Mị che miệng cười khẽ, nói: "Lạ lắm đúng không? Rượu các anh vừa mới uống bên trong có độc đấy. Nhưng mà anh cũng không cần lo lắng lắm đâu. Nếu như anh có thể chịu đựng được một giờ, cảm giác này sẽ không còn nữa. Anh đã từng đọc qua tiểu thuyết của Kim Dung chưa?"

"Có ý gì?"

"Mười mùi hương của Nhuyễn Cốt Tán!"

"Mẹ kiếp!"

Diệp Mặc Sở cũng phá lên cười, nói: "Chị Mị, nếu như cô nói sớm có 'Ktwo', vậy tôi cần gì phải hợp tác với Trương Húc Đông, tự tôi có thể tự mình làm!"

"Ktwo?" Trương Húc Đông lập tức hiểu ra chuyện gì đang xảy ra, đó là tên một loại độc dược.

Cái tên này, anh đã từng nghe nói qua, nhưng đây là lần đầu tiên anh trải nghiệm, có thể làm cho người ta xuất hiện một vài ảo giác nhẹ: "Bảo Long Môn biến thành tay sai rồi sao?"

Nam Cung Diệp không hiểu: "Tay sai gì cơ?"

"Hừ, không ngờ tới cái được người đời gọi là Bảo Long Nhất Tộc của Bảo Long Môi cũng chỉ là tay sai của Nhật Bản mà thôi. Loại đồ vật này có nguồn gốc từ nước bọn họ, đúng không?" Trương Húc Đông chậm rãi dùng dao rạch hai vệt dài khoảng mười phân trên hai cánh tay mình, máu tươi lập tức chảy ròng ròng trên cánh tay anh.

"Không phải bọn họ mạnh, mà là tôi trở nên yếu đi. Tuy nhiên, tôi nhớ lão đại đã từng nói, đau đớn có thể kích thích não bộ của con người, để cho người ta rơi vào trạng thái điên cuồng ngắn ngủi. Tôi vẫn luôn tin vào quy luật này." Mồ hôi lạnh chảy trên đầu Trương Húc Đông xuống gương mặt dữ tợn của anh.

"Anh Đông!" Tô Tiểu Ninh suýt nữa đã ngất đi.

"Người đâu, giết anh ta!" Chị Mị hét lên, ngay lập tức hơn bốn mươi người đàn ông cầm kiếm thép lao vào từ cửa.

"Tarzan, ngăn chúng lại!" Nam Cung Diệp vừa dứt lời, Tarzan đã dùng hai tay nhấc bàn ăn ném về phía cửa, ngay lập tức máu những người đàn ông trước mắt kia bị đập phun ra máu.

Đúng lúc đó, Nam Cung Diệp chạy tới bên cạnh Trương Húc Đông, nói: "Chúng ta không có khả năng đánh nhau với bọn họ, chạy thoát thân thôi!"

"Rầm!" Nam Cung Diệp đá vào kính cường lực.

"Mẹ kiếp, muốn chạy?" Diệp Mặc Sở rút súng sau lưng ra, chĩa vào Nam Cung Diệp.

"Đừng quên dao nhé, nhảy nào!" Nam Cung Diệp mang theo ánh mắt cảm tạ, ngay sau đó liền bay ra khỏi phòng.

"Con mẹ nó, Tiểu Ninh làm thế nào đây?" Trương Húc Đông choàng tay qua ôm Tô Tiểu Ninh, không biết dưới lầu đang xảy ra chuyện gì, đang định nhìn ra ngoài cửa sổ thử thì nghe Tarzan ở phía sau nói: "Phía dưới là bãi cỏ, lầu hai rơi xuống không chết được đâu!"

"Mẹ kiếp, không nói sớm!"

"A..." Có tiếng kêu của một người phụ nữ, Trương Húc Đông ôm Tô Tiểu Ninh nhảy xuống, nhưng khi lưng anh vừa đáp xuống đất, Tô Tiểu Ninh không có thương tổn gì, mà anh lại phun ra một ngụm máu ra ngoài. Đòn tấn công vừa rồi của Mã Đạt đã làm anh bị nội thương, bây giờ mới bộc phát ra ngoài.

Giờ phút này Nam Cung Diệp đã ngồi chồm hổm trên mặt đất, cúi đầu nói chuyện điện thoại không nói gì.

Ầm! Ầm! Ầm!

Bang!

Trong giây tiếp theo, tấm kính trên tầng hai vỡ vụn thành nhiều mảnh, bóng dáng cao lớn của Tarzan từ tầng hai bay xuống, nhất thời làm bụi đất bay mù mịt. Tarzan nặng nhọc ngã xuống, bởi vì thân thể anh ta quá nặng. Ông trời đã cho anh ta một cơ thể vững chãi như Tarzan, nhưng đồng thời lực hấp dẫn cũng gấp mấy lần người bình thường.

"Mẹ kiếp, không được để tên nào chạy thoát cả. Phải bắt sống, nếu không được thì cứ giết quách đi cho xong. Chết tiệt, đau quá!" Diệp Mặc Sở gầm lên, một tay của anh ta đã bị dao đấu cắt xuyên qua cổ tay.

"Anh Đông, anh không sao chứ?" Tô Tiểu Ninh lại một lần nữa giúp Trương Húc Đông đứng dậy,

Trương Húc Đông bị thương cả bên trong lẫn bên ngoài, nhưng vẫn an ủi cô: "Đừng lo lắng, chỉ cần em không sao, anh sẽ không chết dễ dàng như vậy!" Anh sờ gương mặt tái nhợt của Tô Tiểu Ninh.

"Ừ, anh sẽ không sao đâu, em cũng không muốn anh xảy ra bất cứ chuyện gì!"

Nam Cung Diệp đầu đầy vạch đen, cười mắt: "Con bà nó, các anh sẽ không muốn làm chuyện gì kích thích ở thời điểm này đấy chứ? Lão Tarzan, ngăn bọn họ lại, tiếp ứng của chúng ta sẽ lập tức tới đây ngay." Anh ta dừng lại một chút, bày ra dáng vẻ tự cho là đẹp trai nhất, nói: "Thật may là tôi đã sắp xếp người cài cắm ở Bảo Long Môn, không ngờ hôm nay lại phát huy tác dụng, ha ha, ha ha ha..."

"Cẩn thận, chết tiệt, lát nữa ông đây không chết thì cũng là anh chết!" Trương Húc Đông thấy Nam Cung Diệp đá lộn mèo một tên đàn em đánh lén, nổi giận mắng.