Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 120: Hai tầng bi kịch



Trên tầng hai, cuối cùng chị Mị cũng rút được con dao trên cổ tay Diệp Mặc Sở ra, sau đó lấy gạc cùng thuốc tới băng bó cho anh ta, nói: "Sở Nhi, hôm nay chúng ta nhất định phải giết bốn người này, bọn họ đã biết bí mật của chúng ta. Nếu lọt gió ra ngoài thì người phải chạy trối chết chính là chúng ta."

Diệp Mặc Sở trợn mắt nói: "Chị Mị à, nếu như không phải chị nhanh miệng nói hết chuyện kia ra, nói không chừng Nam Cung Diệp sẽ không giúp tên nhãi đó. Bây giờ ầm ĩ đến mức này, tôi xem chị sẽ làm thế nào? Mẹ kiệp, đúng là trần thế chưa đủ mà bại trận thì có thừa."

Chị Mị đẩy Diệp Mặc Sở một cái, nói: "Cái đồ không có lương tâm nhà cậu, tôi đã làm tất cả những chuyện này đều là vì cậu, cậu có biết tôi đã hy sinh bao nhiêu không? Tôi phải cùng những gã lùn kia gần hai tháng mới nhận được một lượng nhỏ ma túy. Cậu, cậu chẳng lẽ chỉ vì tôi nhiều chuyện một tí mà mắng tôi vậy sao?"

Sau khi băng bó xong, Diệp Mặc Sở nhặt súng trên đất lên, nhìn đám người Trương Húc Đông đang bị bao vây, anh thở dài nói: "Lần này xem như một bước sai lầm của chị, bọn họ cũng không thoát được khỏi tay tôi đâu!"

Ngay khi chị Mị xoay người chuẩn bị rời đi, Diệp Mặc Sở bèn đuổi theo sau, hỏi: "Chị muốn làm gì?"

"Hừ, không phải việc của cậu!" Chị Mị lại nổi lên tính tình khó hiểu của phụ nữ, đẩy Diệp Mặc Sở ra, tiếp tục bước ra ngoài.

"Không muốn sống nữa sao?" Họng súng đen thui đã nhắm ngay vào đầu của chị Mị, cô ta chậm rãi quay đầu lại. Nhìn cảnh tượng này, lập tức khó tin hỏi: "Sở Nhi, cậu muốn giết tôi sao?"

Diệp Mặc Sở thu súng về, cười lạnh nói: "Tôi làm sao lại giết người phụ nữ của mình được chứ? Chỉ là chị không thể đi được, lỡ như chị đi nói cho lão già kia thì tôi xong đời rồi. Bây giờ chỉ cứ sống ở chỗ này, thành thật đợi tôi trở về yêu thương chị."

"Cậu, cậu, cậu định làm gì?" Chị Mị có hơi không hiểu về hành động của Diệp Mặc Sở, gần đây anh ta giống như điên rồi vậy.

"FUCK, các người cũng muốn ngăn cản tôi?" Tarzan một mình chiến đấu chống lại đám quân tay sai của Bảo Long Môn đang lao về phía mình, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy một vài bóng người bay lơ lửng giữa không trung với tiếng thét sợ hãi. Cộng thêm ba người ngoại quốc kia nữa, nhưng anh ta không hề bị tổn thương chút nào.

"Bíp... bíp..." Tiếng còi xe hơi vang lên. Một chiếc xe buýt đi từ xa tới, Nam Cung Diệp kêu lên: "Quỷ Sa Tăng, anh còn không qua đây, chờ chết đấy à?"

"Để tôi đây giết chết bọn họ!" Diệp Mặc Sở hét lên từ cửa sổ tầng hai. Anh ta giơ súng lên ngắm bắn một phát thẳng vào Tarzan, nhưng khoảng cách hơi xa, bị Tarzan sớm phát hiện, khéo léo né được. Vừa thấy tình hình như vậy, Diệp Mặc Sở vứt súng lục trong tay ra, một cước đạp mở tủ tường ra, từ bên trong lấy ra một khẩu súng bắn tỉa M40A3 7.62 ly.

"Bang! Bang!" Hai viên đạn được bắn ra, Tarzan bị bắn trúng hai chân. Một ở bắp chân, một ở đùi, Tarzan trực tiếp quỳ rạp trên mặt đất. Máu thịt bê bết, đầu đạn hợp kim dù không phải là đối thủ của anh ta. Bị bắn vào chân cũng không đến nỗi chết người, nhưng mùi vị của viên đạn găm vào xương chắc chắn không dễ chịu chút nào.

Mã Đạt cùng ba người ngoại quốc cũng không phải bao gạo gì cả, bản thân bọn họ cũng không yếu. Giờ phút này bọn họ cởi áo ra, lộ ra da thịt săn chắc bên trong. Sau khi bị kích thích, lập tức bắp thịt và cánh tay trở nên cực kỳ to lớn, hoàn toàn vượt quá giới hạn nhận thức của con người.

Khi nhìn thấy cảnh tượng này, tất cả mọi người đều sững sờ, đây là cái gì? Siêu năng lực? Altmann của nước M sao?

"Grừ!" Mã Đạt gầm rú lên như dã thú, đột nhiên bóng người lóe lên, một nắm đấm đập vào ngực Tarzan. Chuyện khó tin lại xảy ra, cơ thể Tarzan hơn bốn trăm cân lại cứ thế bị đánh lui về phía sau ba mét, đột nhiên ngã khụy xuống mặt đất.

Nhưng giây tiếp theo anh ta lại bò dậy, ngồi xổm trên mặt đất, thở hổn hển nói: "Tốc độ của bọn họ nhanh quá, tôi không thể nhìn thấy rõ chiêu thức gì cả."

Nam Cung Diệp chạy như bay đến bên cạnh Tarzan, đặt anh ta lên trên tường, nói: "Cậu cũng trúng độc, chỉ là cơ thể cậu lớn nên không bị lây lan nhanh như chúng ta. Ráng ngăn lại là được, xe tới rồi!"

"Ồ!" Tarzan đồng ý, sau đó chợt cắn răng đứng lên, ngăn trước người Nam Cung Diệp, đề phòng khẩu súng bắn tỉa chết tiệt kia bắn đạn ra.

Nhìn ba tên chỉ có thể dùng từ kinh khủng để miêu tả kia, Nam Cung Diệp nhíu mày, nói: "Chẳng lẽ đây chính là "cuồng hóa" trong truyền thuyết ở Tây Âu sao? Ồ, đúng là cũng lợi hại đấy nhỉ!"

"Bíp bíp" Tiếng kèn vang lên, xe chở hàng trước mặt trông vô cùng tả tơi nát vụn, tài xế kia mở cửa, nói: "Thiếu gia, mau lên xe!"

Nam Cung Diệp nhìn Trương Húc Đông, nói: “Quỷ Sa Tăng, anh đưa người phụ nữ của anh lên trước, ưu tiên phụ nữ! Go go go..."

"Muốn chạy sao? Vẫn nên ở lại vui vẻ một chút nào! Ha ha..." Một đám đàn em của Bảo Long Môn dùng ánh mắt càn rỡ nhìn chằm chằm vào cơ thể cao ngạo của Tô Tiểu Ninh, khe ngực như ẩn như hiện trắng bồng bềnh.

||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||

"Mẹ kiếp!" Nam Cung Diệp bay thẳng tới, nhấc chân đá vào đầu một tên thủ lĩnh của Bảo Long Môn, ít nhất cũng cao tới tám thước, trên miệng còn in một vết giày mới tinh.

"Quỷ Sa Tăng, nếu anh có lương tâm, hãy nói cho cha tôi ở nước M, bảo ông ấy phái người tới cứu hai chúng tôi ra!" Nam Cung Diệp quăng điện thoại cho Trương Húc Đông, nói: "Bọn họ cũng không dám làm gì chúng ta, nhưng chỉ cần chúng ta ở lại chỗ này, chúng ta thật sự sẽ chết."

Trương Húc Đông chuẩn bị lên xe thì một viên đạn gào thét bay tới, "phịch" một tiếng, sau đó là tiếng hét thảm của Tô Tiểu Ninh, sau lưng Trương Húc Đông đau nhói lên.

Thoạt nhìn, hóa ra viên đạn đang chạy về phía tim sau của Trương Húc Đông. Tô Tiểu Ninh muốn học người đẹp cứu anh hùng như trong phim truyền hình, cánh tay cô ấy bị bắn xuyên qua. Nửa viên đạn đẫm máu găm vào lưng Trương Húc Đông. Nếu không có Tô Tiểu Ninh đỡ đạn thì Trương Húc Đông đã mất mạng rồi.

"Mẹ kiếp!" Trương Húc Đông chịu đựng đau đớn, mang Tô Tiểu Ninh không ngừng chảy máu lên xe, nói: "Hỏa Thần, mặc dù tôi đã giết chết con trai của lão đại lính đánh thuê, nhưng đối với anh nhất định tôi sẽ không. Yên tâm, tôi sẽ tìm cha của anh."

"Nói nhảm nhiều quá đấy, cút!" Nam Cung Diệp trực tiếp dùng tay không rút đạn ra khỏi lưng Trương Húc Đông, nặng nề đóng cửa xe lại.

"Mày cho là có thể chạy trốn sao?" Diệp Mặc Sở ở trên lầu hai kẹp súng bắn tỉa nhắm vào tài xế lái xe. Bây giờ chỉ cần giết chết tên tài xế đó, đám tay chân sẽ lập tức xông lên kéo Trương Húc Đông ra ngoài, sau đó để anh ta bị tra tấn đến chết bằng những thủ đoạn tàn nhẫn nhất mới thôi.

"Ha ha... ở lại đi!"

"Hử?" Diệp Mặc Sở cảm thấy cổ mình đau nhói, quay đầu lại, anh ta phát hiện trên cổ mình là dao đấu của Trương Húc Đông. Thật là kỳ quái, Trương Húc Đông có thể dịch chuyển tức thời sao? Nhưng thực tế là anh ta đã suy nghĩ nhiều rồi.

"Chị Mị, chị đang làm gì vậy?" Người cầm dao đương nhiên là chị Mị.

Trong tay còn lại của chị Mị là một khẩu súng lục đã được nạp đạn, chị ta chĩa súng vào Diệp Mặc Sở, lắc đầu, "Tôi biết rồi, Trương Húc Đông chạy đi, cậu nhất định sẽ nói tôi là người cấu kết với Nhật Bản, sau đó để tôi chịu đựng tất cả những điều này. Tôi là phụ nữ, hơn nữa còn rất đẹp, tôi không muốn chết!"

"Hừ, chẳng lẽ chị không thấy tôi ngăn cản Trương Húc Đông rời đi sao? Chị Mị, tôi là Sở Nhi của chị mà, sau này chúng ta sẽ cùng nhau làm chủ Bảo Long Môn, còn phải sinh thật nhiều con cái nữa chứ!" Diệp Mặc Sở lừa tình nói, ngay khi lời nói dối tuyệt đẹp ấy rơi vào tai chị Mị, khẩu súng bắn tỉa của Diệp Mặc Sở đã chĩa vào chị ta.

"Bụp!" Một phát súng vang lên, trực tiếp xuyên qua tim của chị Mị. Diệp Mặc Sở cũng không thèm nhìn lại người phụ nữ này, mà họng súng trực tiếp đặt ở ngoài cửa sổ, nhưng người lái xe kia đã lái ra ngoài tám trăm mét rồi.

"Mẹ kiếp, con tiện nhân này làm trễ nãi chuyện tốt của ông đây rồi!" Khóe môi Diệp Mặc Sở đột nhiên nhếch lên, sau khi xem xét độ ẩm, tốc độ gió cùng tốc độ chuyển động của xe tải, anh ta nhắm ngay vào thùng nhiên liệu của xe tải, nói: "Tầm bắn hiệu quả của M40A3 là tám trăm mét, nhưng tầm xa nhất là 1500 mét. Không biết tôi là bậc thầy bắn tỉa sao?"

"Diệp Mặc Sở, chị Mị không phải là bị anh giết đấy chứ? Là cô ta cấu kết với người Nhật cơ mà, sao anh lại không buông tha cho Trương Húc Đông chứ?" Nam Cung Diệp nhảy lên vẫy tay với Diệp Mặc Sở, hét lớn: "Anh bắn chết cô ta, chính là vì dân trừ hại. Tôi nhắc nhở anh, nếu như anh lại động thủ thì sẽ trở thành đồng lõa đấy!"

Vừa nghe thấy vậy, Diệp Mặc Sở cũng hơi do dự. Trong lòng ngẫm lại một lúc, tuy nhiên vẫn nghĩ tuyệt đối không thể để Trương Húc Đông đi được. Anh ta vẫn là người của Thanh Long Hội, tự mình giết anh ta cũng không có gì sai cả. Nhưng chính trong vài giây này, chiếc xe tải đã tông sập bức tường ngoài sân lao ra ngoài, chỉ để lại một đám khói bụi mù mịt.

"Mẹ kiếp!" Diệp Mặc Sở đứng dậy nói với đám tay chân của mình, nói: "Đem bọn họ mang về cho tôi!"

"Tiểu Ninh, em tỉnh lại đi, em thế nào rồi?" Trương Húc Đông ôm Tô Tiểu Ninh trong ngực kêu lên.

Tất cả người đi đường đều nhìn chiếc xe tải nát bét này đang dốc toàn lực bỏ chạy, hai vệt bánh xe khi đi ngang qua dính đầy máu, vết máu càng ngày càng nhạt dần.

"Người anh em, đưa chúng tôi tới bệnh viện!" Trương Húc Đông nói với tài xế.

Tài xế là một người đàn ông đeo kính râm và mặc áo choàng màu đen, không nhìn rõ mặt nên không thể nào biết được tuổi tác, anh ta nói: "Tổ chức của chúng tôi có một địa điểm bí mật, mười lăm phút nữa chúng tôi có thể tới đó!"

"Không được, cô ấy bị thương đến động mạch rồi, không đợi được mười lăm phút đâu. Lái đến bệnh viện gần nhất đi!" Trương Húc Đông mặt lạnh, không hề quan tâm đến vết thương trên người mình.

"Không được, thiếu gia nói phải đưa được các anh đến nơi an toàn, ở đây không an toàn, cho nên tôi không thể dừng xe lại được!" Tài xế phẩy tay nói.

"Thiếu gia của các anh đã để cho tôi đi trước, điều đó có nghĩa là để tôi đi sẽ có tác dụng cho anh ta. Tôi biết thân thủ của anh cũng không yếu, bây giờ không có cách nào uy hiếp anh cả. Tuy nhiên tôi lúc nào cũng có thể ném chiếc điện thoại di động này xuống!" Trương Húc Đông đặt điện thoại của Nam Cung Diệp ở ngoài cửa sổ, chỉ cần anh thả tay ra, rất có thể cha của Nam Cung Diệp trong thời gian ngắn sẽ không biết được chuyện gì đang xảy ra ở đây.

"Được rồi!" Tài xế nhìn ra đó là điện thoại di động của Nam Cung Diệp liền tấp vào bên cạnh bệnh viện. Bệnh viện này ở cạnh một trường học, giờ phút này các nhóm học sinh đang tan giờ tự học buổi tối, bèn nhìn chằm chằm vào chiếc xe tải xa lạ này.

Tài xế buồn bực nói: "Đưa bạn gái anh vào đi, tôi phải lái xe này đi xa một chút để vứt đi, sau đó đổi một chiếc xe tốt hơn quay lại!"

Trương Húc Đông không nghe thấy tiếng lẩm bẩm của anh ta, anh đã sớm ôm Tô Tiểu Ninh lao vào phòng cấp cứu của bệnh viện, hét lớn: "Bác sĩ đi ra đây cho tôi, có người bị thương!"

Ống kính lại một lần nữa quay về với lầu hai, giờ phút này trên cổ của Diệp Mặc Sở đang quấn băng gạc xung quanh, ngay cả đầu cũng không dám cử động. Hiển nhiên tư thế ngồi của anh ta cũng trông đẹp mắt hơn rất nhiều. Ba người nước ngoài kia dáng vẻ không hăng hái lắm, mà ở giữa là Tarzan đang giơ hai tay hai chân trông như đang ngủ. Mà dựa trên bụng anh ta là Nam Cung Diệp.

Diệp Mặc Sở đá vào xác của người phụ nữ kia vài cái rồi hét lên với những người xung quanh: "Mã Đạt, ba người các anh lấy xác con tiện nhân này làm thành tiêu bản cho tôi. Tôi muốn cô ta có chết cũng không được tử tế."

Nam Cung Diệp nhìn vết máu trên mặt đất, thở dài nói: "Một đời xinh đẹp cứ như thế mà rơi vào nông nỗi này, đúng là tự làm bậy mà."

Sau khi thi thể của chị Mị bị đưa ra ngoài, Diệp Mặc Sở lạnh giọng nói: "Đồ phế thải phải bỏ đi, anh không hiểu đạo lý này sao? Mẹ kiếp, con tiện nhân này dám uy hiếp tôi, chết cũng đáng đời. Mẹ nó!"

“Ồ, tuy rằng tôi không biết rõ về anh, nhưng tôi có thể nhìn thấy tính tình của anh dường như đã thay đổi rất nhiều, có thể nói gần như là điên rồi, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến tôi, bởi vì tôi không thuộc về nơi này." Nam Cung Diệp cười rồi vỗ bụng Tarzan, nói: "Lão Tarzan à, cậu không chết rồi đấy chứ? Anh xem, giống như lão Tarzan này có phải là tốt không, bị thương còn có thể ngủ, tôi cũng phục cậu ta!"

"Hừ? Thiếu gia?"

Tarzan mở mắt, sau đó cử động thân hình cao lêu nghêu kia, hỏi: "Chúng ta chuẩn bị đi chưa?" Anh ta chỉ vào hai vết thương do súng bắn trên chân, nói: "Đã lâu như vậy rồi, nếu không được chữa trị, em sẽ ngủm vì mất máu quá nhiều đấy."

Diệp Mặc Sở nhìn một cái, xua tay nói: "Quay về nước M đi, đừng để tôi thấy các anh nữa. Chuyện này các anh cũng không có bằng chứng, Bao Long Môn vẫn cùng Nam Cung tiên sinh làm ăn. Ôi, mẹ kiếp thật!"

"Tôi cũng biết anh sẽ không lấy mạng chúng tôi!" Nam Cung Diệp vươn vai đứng dậy, nói: "Lão Tarzan, đi thôi!"

"Ồ!"