Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 126: Cuộc chiến với người Nhật (2)



"Anh sắp xếp sao?"

"Không phải, tôi còn tưởng rằng là anh sắp xếp!"

Sau cuộc trò chuyện đơn giản, Đường Phi đã lao tới chỗ Fujita Saiji, người này chống đỡ lại thanh Đường Đao kia. Đáng tiếc anh ta đã đánh giá quá cao sức lực của mình. Đường Phi một cước giẫm lên lưng anh ta, kề thanh Đường Đao vào cổ anh ta, mắng: "Mẹ nó đồ khốn nạn nhà mày, còn muốn chạy sao?"

Ác Quỷ khập khiễng bước tới, độc không phải loại cực độc, nhưng toàn bộ bàn tay của anh ta đã đen kinh người, có thể thấy rõ những vết tự rạch sâu trên cổ tay, hiển nhiên là để độc tố không tiếp tục đi sâu hơn vào cơ thể anh ta.

Ác Quỷ cười dữ tợn, một chân dẫm lên vết thương của Fujita Saiji, tên Fujita kia hét lên như quỷ khóc sói tru vậy, kêu lên: "Giết tôi đi!"

"Người Nhật bọn mày không phải rất lợi hại sao? Sao mày lại yếu đuối như vậy?"

Fujita Saiji xoa mồ hôi trên đầu, đôi mắt nhỏ nhìn chằm chằm hai người bọn họ, đột nhiên cười lớn nói: "Chúng tao đã biết bọn mày muốn tới, tất cả các thành viên đều đã ra ngoài rồi, nếu tao chết, bọn mày cũng sẽ chết. Ha ha... "

"Ồ, vậy sao?" Ác Quỷ ngoắc tay, Đường Phi đem dao đưa đến tay anh ta.

"Chúng ta có thể thỏa thuận, mày không giết tao, tao sẽ không phái người... A!" Trước khi Fujita Saji có thể nói hết lời, Ác Quỷ đã giơ đao lên, một tiếng hét vang trời, đầu Fujita Saji đã tách ra khỏi cổ. Một dòng suối nhỏ màu đỏ phun ra từ vết cắt nhẵn nhụi văng xa tới hai mét.

Bên trong con hẻm nhỏ.

"Thật là con mẹ nó ra quân bất lợi mà!" Ác Quỷ rút điếu xì gà ra châm lửa, dựa vào tường thở hổn hển. Anh ta đã không thể động đậy được nữa, đoạn đường này vẫn là Đường Phi cõng anh ta trên lưng.

"Anh cần đến bệnh viện!" Đường Phi vừa băng vết thương vừa nói.

"Đừng lo lắng cho tôi!" Ác Quỷ phất tay cầm điếu xì gà, nói: "Chiến Hồn này đúng là quá lợi hại, anh đi giúp Béo và Khô Lâu đi, lần này không thể thua được!"

"Thật sự không sao chứ?"

"Đi đi!" Ác Quỷ đã gục đầu xuống, còn một tháng nữa là sinh nhật thứ mười chín của anh ta.

Đường Phi nhìn người đàn ông này, cũng có thể nói là thiếu niên, không nhiều lời nữa, trực tiếp xách cây đao đẫm máu biến mất trong hẻm nhỏ.

"Chết tiệt, đau quá!" Ác Quỷ dùng sức hít một hơi thuốc lá thật mạnh, thở dài nói.

"Fuck, đánh thế nào đây, chết tiệt thật!" Lúc này Trần Uy đang ở trong tình thế cực kỳ chật vật, anh ta đang chạy trong vô định, thậm chí còn không phân biệt được phương hướng của mình. Phía sau anh ta là hàng chục ninja đã bị bắn vài phát nhưng vẫn đang liều mạng với bọn họ. Ai cũng mở miệng nói giọng chim hót gì đó, không ngừng chém những đàn em của Long Bang.

"Mẹ nó, không chạy nữa, tôi liều mạng với lũ khốn nạn này!" Thể trạng của Trần Uy không thích hợp chạy đường dài nên anh ta không thể nào hiểu nổi đám người này ăn phải thuốc kích thích gì, ai không biết còn tưởng rằng anh ta đã "làm" với tất cả những phụ nữ trong gia đình mấy người này nữa ấy chứ.

Anh ta thực sự không biết, sau cuộc chạm trán với nhóm Chiến Hồn kia, anh ta không nhiều lời trực tiếp bóp cò khẩu AK của mình, sau đó bắn vào tên thủ lĩnh của nhóm Chiến Hồn thành một cái rổ. Thêm vào đó não còn văng khắp nơi, mấy tên ninja này không đỏ mắt mới là lạ.

"Ken két, ken két..." Khô Lâu liên tục lên nòng khẩu AK trong tay mình, lúc này mới phát hiện đây đã là băng đạn cuối cùng của ông ta. Tuy nhiên ông ta không biết rằng có bảy tám tên ninja Chiến Hồn bị ông ta bắn trước đó, sau khi gục xuống lại có thể cười tỉnh lại. Giờ phút này lại có thêm hơn một trăm tên khác vọt tới.

"Đã bảo mang nhiều anh em một chút rồi mà, lần này thì con mẹ nó xong đời rồi." Khô Lâu đau khổ nhớ tới những em trai em gái ở nhà, chỉ hy vọng Trương Húc Đông nói lời giữ lời.

"Mẹ kiếp, còn dám ngạo mạn như vậy à!" Trần Uy rút cây côn bằng lòng bàn tay đang treo trên mông Khô Lâu xuống, nắm chặt tay lại rồi ném thẳng về phía bên kia, lúc này một trong những tên đàn em trong đống xác chết hét lên: "Anh Uy, em còn sống..."

"Bùm, bùm, bùm..." Ba quả lựu đạn trong lòng bàn tay trực tiếp nổ tung trong đám người kia, đến nỗi những bức tường xung quanh sụp đổ. Vào lúc này một cặp vợ chồng đang ra sức làm việc trợn mắt há mồm nhìn lại. Trong lòng con mẹ nó chán nản cạn lời.

"Mẹ kiếp, đã bảo tên nào yếu ớt thì cút ra khỏi Long Bang rồi mà, cái này tốt lắm, trực tiếp giết hết!" Trần Uy thật ra cũng không biết rằng, lựu đạn trong tay của anh ta đã lập tức giết chết hơn ba mươi tám người của tổ tinh anh kia. Nếu như biết, anh ta chắc sẽ cười như điên trong địa ngục với Khô Lâu mất.

"Còn hai quả sao? Cho tôi một cái!" Trần Uy buồn bực nhìn hai quả lựu đạn trong tay Khô Lâu, anh ta vươn bàn tay to lớn đầy thịt của mình ra.

Khô Lâu trực tiếp mở ra, nói: "Con mẹ nó, tôi đây còn chưa đã nghiện đâu, ném tất cả của ông ra ngoài, tôi cũng để cho ông ném ra ngoài ba quả. Bây giờ còn lại hai quả thôi!" Cùng với đó, Khô Lâu đập mạnh vào tường, ném mạnh qua.

Những thành viên của nhóm Thần Hồn kia không ngờ sẽ có người cầm nhiều hỏa khí tới gây rối như vậy. Bọn họ cho rằng nó bị cấm sử dụng ở Trung Quốc, vì vậy chỉ một số thủ lĩnh mới mang theo súng lục để phòng thân, còn những người Chiến Hồn kia căn bản không cần.

Trong vòng một giờ, nhóm Thần Hồn thương vong nặng nề, mà Long Bnag cũng không khá hơn chút nào. Năm tiểu đội 1500 người, giờ phút này cộng lại còn chưa tới ba tiểu đội, hơn một nửa đều đã bị tổ Thần Hồn giết chết. Đội nào cũng chật vật khó diễn tả nỗi.

"Tộc trưởng, đã tiêu diệt toàn bộ kẻ địch rồi!" Một người mang kính cận, thành viên của tổ Thần Hồn báo cáo với một người đàn ông có khuôn mặt dữ tợn.

Người đàn ông này mặc đồng phục samurai, đi chân trần vào ban đêm, giờ phút này "bộ đồ tang lễ" màu trắng cùng hai bàn tay ông ta bê bết máu. Bức tường phía sau lưng ông ta đầy vết đạn, mà trước mặt ông ta là thi thể của 300 tên đàn em Long Bang. Nếu như khám nghiệm những tử thi này sẽ phát hiện ra, những người này hầu như không bị giết bởi binh khí, mà phần lớn đều bị bóp chết bằng tay không.

"Trong dự liệu. Fujita và Vụ Ẩn bên kia sao rồi?" Thần Nguyệt Tật Phong nhìn về phía tên cận kia với ánh mắt khinh thường.

"Cái này, cái này, ách... Bên tổ của Fujita không có tin tức gì, còn tổ của Vụ Ẩn vẫn còn đang chiến đấu!"

"Nói với bọn họ rằng địa bàn của chúng ta đã bị tiết lộ, phải rời khỏi thôn này ngay lập tức. Nhớ liên lạc với Hoàng Kim Nguyên, con lợn Trung Quốc đó, ông ta lại để cho Long Bang biết chúng ta đang đóng quân ở đâu nữa chứ!"

"Vâng, đúng vậy!"

"Tôi nên nói với cậu cái gì cho tốt đây nhỉ?" Trương Húc Đông nhìn Ác Quỷ đang nằm trong phòng bệnh, giờ phút này anh thật sự vẫn giống như một người cha, một người anh lo lắng cho em trai của mình.

"Anh nhìn thử, là súng bắn tỉa VSS do Nga sản xuất bắn ra!" Trong tay Hắc Hoàng là bốn viên đạn nhuốm máu tươi, không biết cô ta đã lấy chúng ra khỏi xác chết thế nào.

Trương Húc Đông cầm lấy quan sát, nói:: "Đạn VSS 9 li, loại súng mới nhất, tầm bắn hiệu quả 1200m, Long Bang của chúng ta không có."

"Trước mắt chúng ta đừng nói về vũ khí này, nếu cho anh một loại vũ khí tương tư, anh sẽ mất bao lâu để giết bốn người?"

"Chắc là bốn giây!"

"Người này chỉ mất ba giây, hơn nữa còn ở trên lầu cao bên ngoài cách khoản 2000m!"

"Đúng vậy, từ mức độ biến dạng của viên đạn tôi cũng nhìn ra được, không biết là ai đã làm điều này!" Trương Húc Đông có chút phiền muộn, cao thủ cầm súng này rốt cuộc là ai cơ chứ?"

"Không biết Đường Phi và những người khác thế nào rồi, ôi chao, người anh em à, lần này cậu tổn thất gần 1000 tinh anh của Long Bang tôi đấy. Tôi đợi cậu sau khi tỉnh lại sẽ nói về chuyện này như thế nào!" Trương Húc Đông nhìn Ác Quỷ cả người quấn đầy gạc, thở dài nói.

"Ai?" Hắc Hoàng đột nhiên mở cửa phòng, nhìn thấy một người đàn ông cơ bắp cả người bê bết máu đang cõng một người đàn ông mặc đồ đen trên vai.

"A Lực!" Bạo Lực cúi đầu tiến vào phòng bệnh, thấy hai người đều đang nhìn mình, hay nói đúng hơn là nhìn người trên bả vai mình, anh ta giải thích nói: "Các anh không thấy đây là ninja sao? Lúc đầu tên này mặt đỏ như mông khỉ, thêm vài tên khác cũng tương tự vậy. Đánh một lúc anh ta liền bất tỉnh, lão đại (Đỗ Long) để tôi mang về cho các anh nhìn thử!"

Liếc mắt nhìn Ác Quỷ đang nằm đó, anh ta thở dài nói: "Dù sao vẫn là non nớt, anh Đông, dù sao chuyện này cũng không thể trách Ác Quỷ được, những người này vượt xa ngoài tầm hiểu biết của người thường, anh đừng..."

Trương Húc Đông vung tay lên ngắt lời anh ta, nói: "Cám ơn anh A Lực, tôi biết nên làm gì mà, tôi sẽ chú ý lời nói của mình, dù thế nào cậu ta cũng là một tay tôi nuôi lớn!"

"Ồ!" A Lực trực tiếp ngồi trên mặt đất, người nặng nề giống như bọn họ trừ phi là đồ vật đặc chế, còn những thứ ở bệnh viện này vẫn có thể bị anh ta làm cho biến dạng mất.

"Chúng ta mang anh ta đi, cậu giúp tôi chăm sóc cho Ác Quỷ, đừng nói với cậu ta là tôi cứu cậu ta!"

"Ồ!"

Trương Húc Đông cõng ninja kia, hai người đi tới hành lang bệnh viện, anh nói: "Nữ hoàng à, có cách nào để tôi có thể nhìn thấy cơ thể của bọn họ có gì khác với chúng ta không?"

Hắc Hoàng suy nghĩ một chút rồi nói: "Ừ... Có lẽ cần một chuyên gia về cơ thể người, tôi cũng không hiểu rõ lắm!"

"Vậy thì chúng ta tìm một người đi!" Trương Húc Đông mỉm cười nói.

Gần hai tiếng đồng hồ, còn vài đàn em của Long Bang vẫn đang chiến đấu. Những anh chàng này đã đỏ mắt rồi, có lẽ do mấy năm gần đây bị nhiễm rất nhiều phim truyền hình chống Nhật nên được dịp trở thành “anh hùng kháng Nhật. Vô cùng liều mạng, chỉ còn thiếu hô hào xung phong nữa thôi.

"Con mẹ nó, mau tới giết chết cái tên khốn kiếp này!" Một trong những tên đàn em đang ôm chân của một ninja Chiến Hồn, mà hai chân kia còn cách cậu ta cả chục thước, máu chảy đầm đìa, nhưng cậu ta vẫn cố gắng ôm chặt lấy không chịu thả.

Mắt thấy đao của mấy ninja Chiến Hồn kia từ trên cao phóng xuống, giờ phút này Đường Phi chợt lao tới, đạp mạnh làm bọn ninja đó ngã xuống. Đường Phi thấy tên đàn em còn ôm chặt không buông, hơn nữa còn há miệng định cắn vào đũng quần của ninja, ngay lập tức anh ta một đao xuyên qua đầu của ninja.

"Anh Phi, kiếp sau em sẽ lại là em trai của anh!" Anh chàng đàn em nở một nụ cười thật tươi, giây tiếp theo, "phốc", một đao trực tiếp đâm ngay vào tim của tên đàn em.

Đương nhiên không phải Đường Phi, mà là một người đàn ông Nhật Bản cao khoảng 1m8. Lúc này anh ta chỉ cách Đường Phi không đến một thước, khi anh ta rút dao ra, máu bắn tung tóe trên mặt Đường Phi, người đàn ông kia cười to nói: "Nhóc con, trông thân thủ mày không tệ nhỉ, có tư cách biết tên ta đấy. Vụ Ẩn Long Nhất, thủ lĩnh nhóm Huyết Sắc, còn mày?"

"Mẹ kiếp!" Đường Phi mặt không còn chút máu, hoàn toàn trắng bệch, anh ta lùi lại hai bước, trực tiếp cởi quần áo quấn lấy cánh tay mình, chỉ để lại một chuôi dao đẫm máu, khắp người toàn sẹo, trên lưng có một chữ "Hung" thật lớn, gào thét trong gió đêm.

"Con mẹ mày!" Một vài tên đàn em của Long Bang nghiến răng nghiến lợi lao về phía Vụ Ẩn.

"Dừng lại!" Giọng nói lạnh như băng của Đường Phi phát ra, sau đó anh ta nghiêng đầu ra hiệu cho mấy tên đàn em kia đi ra.

"Tao sẽ không dùng sức mạnh nhất của mình, nhưng tao vẫn có thể giết mày!" Vụ Ẩn Long Nhất hậm hực nói.

Đường Phi cười lạnh một tiếng, đáp: "Không phải chỉ là Chiến Hồn thôi sao? Lấy ra đi để tôi đây xem thử anh có thể mạnh đến mức nào!"

"Ừ? Mày biết Chiến Hồn sao?" Vụ Ẩn Nhất Long vừa bày ra tư thế tấn công. Anh ta tuyệt đối không cho phép bí mật của nhóm Thần Hồn lộ ra ngoài. Ngay khi hai người chuẩn bị ra đòn, đột nhiên một giọng lanh lảnh bằng tiếng Nhật vang lên, Vụ Ẩn Nhất Long liền thu hồi tư thế, nói: "Mày cứ giữ cái mạng nhỏ của mày lại, lần sau tao sẽ lấy!"

"Muốn chạy sao? Không có cửa đâu!" Đường Phi lao thẳng lên, giây tiếp theo đã đối mặt với Vụ Ẩn Nhất Long mắt đỏ ngầu. Đường đao trong tay Đường Phi trực tiếp rơi xuống mặt đất.

Vụ Ẩn Nhất Long phất tay về phía đàn em của mình, nở một nụ cười khinh thường rồi bắt đầu rút lui. Đao của anh ta lập tức được bỏ vào vỏ, xa xa truyền đến giọng nói: “Đây là Chiến Hồn mà bọn mày muốn xem đấy!"