Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 127: Bí mật của Chiến Hồn



Trong vòng mười giây, Đường Phi vẫn luôn giữ tư thế bất động, thời gian như đông cứng lại. Cuối cùng một tên đàn em đi tới, hỏi: "Anh Phi, anh không sao chứ?"

Ken két!

Con dao trên mặt đất của Đường Phi trực tiếp bị gãy thành hai khúc, khi hai tên đàn em trố mắt nhìn nhau thì máu bắt đầu chảy ra từ quần áo của Đường Phi. Từ trên vai trái chảy xuống đũng quần bên phải, "ầm" một tiếng, Đường Phi trực tiếp ngã xuống đất.

"Anh Phi..."

“Mẹ nó, còn bao nhiêu viên đạn?” Trần Uy bên kia nghiêng đầu mắng Khô Lâu.

Khô Lâu không nhìn anh ta, mà liếc mắt nhìn vào đám người của nhóm Thần Hồn ở cách đó hơn chục mét, bọn chúng vẫn chưa tỉnh lại. Ông ta liền bắn vào đầu đối phương, đáng tiếc viên đạn thiếu chút nữa lại bắn trúng vào mắt phải. Ông ta nói: "Một viên cuối cùng, con mẹ nó có phải anh hết rồi không?"

"Con bà nó, ông còn một viên đạn cơ à, đưa cho tôi mau!"

Khô Lâu chỉ vào người ngã xuống kia, cười nói: "Xin lỗi, vừa mới bắn ra rồi!"

"Mẹ kiếp!"

"Bọn chúng chạy rồi, vậy có phải chúng ta thắng rồi không?"

"Chắc là vậy!"

"Ô ye, thắng rồi!"

Một vài tên đàn em ôm lấy thi thể những anh em thân thiết của mình, cái loại niềm vui xen lẫn nỗi buồn này, bọn họ cũng không biết nước mắt của mình là thương tâm hay là vui vẻ nữa.

“Chờ đã!” Trần Uy lau mồ hôi mồ hôi trên mặt, nhổ một ngụm nước bọt, nói: “Đi, các anh em, cùng anh Mập đây đi dọn sạch sào huyệt của bọn chúng!

“Được!” Tất cả mọi người đều giống như được tiêm máu gà vậy. Tuy nhiên lúc này một giọng nói lại vang lên: “Không thể đi!"

Mọi người quay đầu nhìn lại thì thấy Đường Phi đang được hai tên đàn em đỡ đi tới, Trần Uy cùng Khô Lâu vội vàng chạy tới đỡ lấy anh ta, mặt đầy kinh hãi nói: "Sao anh lại bị thương nặng như vậy?"

Đường Phi cười khổ một tiếng, nói: "Thời gian cũng không còn sớm nữa, nếu tiếp tục đánh nữa thì chúng ta chết chắc. Lần sau nói tiếp, chỉ sợ tất cả chúng ta đều sẽ chết đấy!"

“Ồ, đã biết!” Vừa nhìn thấy ngay cả Đường Phi cũng như thế này, đám người Trần Uy đã cảm tạ mạng mình lớn rồi, vội vàng triệu tập những người khác. Tuy nhiên khi toàn bộ trở lại mới phát hiện chỉ còn lại chưa tới 600 người, ai cũng bị thương cả. Trong đó có hơn một trăm người bị thương nặng.

“Rút lui!” Trần Uy gầm lên, bởi vì Đường Phi đã lâm vào hôn mê rồi.

Cảnh sát chạy đến thu dọn thi thể trên mặt đất. Trời còn chưa sáng xe phun nước của cục y tế đã bắt đầu tưới, tiếp theo là xe quét dọn, sau một tiếng đồng hồ mọi thứ như chưa có chuyện gì xảy ra vậy. Tuy nhiên lỗ đạn trên tường đã ghi chép lại tất cả, Ác Quỷ lần này có thể nói là tái mặt. Bản thân cậu ta cùng mấy đại ca đều bị thương nặng, Đường Phi là nặng nhất, còn có mấy chục thủ lĩnh bị giết chết nữa.

Tâm trạng của Trương Húc Đông ngược lại cũng không bị ảnh hưởng nhiều, không phải đàn em nào chết cũng sẽ khiến anh khóc lóc thảm thiết đâu. Nếu thế thì nước mắt của anh mấy tháng nữa sẽ cạn khô mất. Giờ phút này anh đang đứng trong phòng nghiên cứu thí nghiệm của bệnh viện, trên mặt đất là tên ninja kia, Hắc Hoàng thì ở một bên dựa vào tường.

Một bác sĩ trung niên khoảng chừng bốn mươi lăm tuổi đẩy cửa đi vào, ông ta giật mình khi thấy trong phòng thí nghiệm lại có người, vội hỏi: "Các anh làm gì vậy? Hiện tại còn chưa bắt đầu giờ làm việc mà!"

Trương Húc Đông đá vào tên ninja trên mặt đất, nhẹ nhàng nói: "Bác sĩ, tôi muốn ông giúp một việc nhỏ, kiểm tra xem người này có gì khác so với người bình thường!"

"Chàng trai trẻ này, sao có thể nói kiểm tra liền kiểm tra được chứ? Còn nữa, người mặc đồ đen này là ai?" Bác sĩ ngồi xổm xuống nhìn tên ninja kia, trên mặt thoáng hiện vẻ kinh ngạc: "Người chết?"

“Hai giờ trước anh ta vẫn còn sống!” Trương Húc Đông nhún vai, cười nói: “Anh ta chỉ là một tên Nhật Bản thôi mà. Sớm hay muộn gì cũng sẽ chết, tôi chỉ cần biết thân thể của anh ta có gì đặc biệt thôi!”

"Các anh giết người? Đến..." Trước khi chữ được thốt ra từ trong miệng bác sĩ, Hắc Hoàng đã bóp lấy cổ ông ta. Chỉ cần cô nhẹ nhàng động một cái, trên mặt đất sẽ có nhiều hơn một cái xác nữa.

Trương Húc Đông chỉ vào các thiết bị dụng cụ kiểm tra ở trong phòng, nói: “Chúng tôi không phải đang uy hiếp ông đây, chỉ là nhờ ông giúp một việc thôi. Yên tâm, sẽ không để cho ông làm không công, đây là cho ông!" Dứng lời, THĐ móc từ trong túi ra một tấm chi phiếu 1.000.000 tệ.

Bác sĩ đã được thả ra, giờ phút này ông ta nhìn chằm chằm vào dãy số không trên tờ chi phiếu, nuốt nước bọt một cách khó khăn.

“Nếu như ông có thể tìm ra được vấn đề, còn có một tấm giống hệt như vậy nữa!" Trương Húc Đông nhếch môi nói.

"Có phải ông thật sự rất cần số tiền này không? Tôi có thể nhìn ra được mong muốn của ông. Lấy chức danh trưởng khoa phòng khám nghiệm của ông, lương một năm là 100.000 tệ. Như vậy sẽ mất khoảng 20 năm ông không ăn không uống mới có được số tiền này!" “Là một lính đánh thuê, lại biết về tâm lý học, cho nên Trương Húc Đông có thể nhìn ra được biểu cảm trong mắt của vị bác sĩ này.

"Tôi, con trai tôi cần nhà tân hôn cùng xe hoa, con dâu tương lai muốn ở trong một tiểu khu hạng sang..." Bác sĩ chộp lấy một tờ chi phiếu, hai mắt đỏ như máu. Tim đỏ mắt đen, lại chuyển thành tim đen mắt đỏ. Ông ta nhìn chằm chằm thi thể kia, hỏi: "Tôi có thể kiểm tra cho anh, nhưng tôi muốn biết anh ta rốt cuộc là ai?"

"Người Nhật Bản, là một tổ chức xã hội đen Nhật Bản, có tên là nhóm Thần Hồn!"

“Nhóm Thần Hồn?” Bác sĩ giật mình nói: “Vậy tối hôm qua ở thôn Lão chính là các anh sao?"

Trương Húc Đông chán nản nói: "Tất cả chuyện này ông đều biết sao? Không ngờ tin tức ngầm ở Tương Dương này còn hơn so với thành phố Ngọc cơ đấy. Được rồi, tôi thừa nhận, tôi là lão đại của Long Bang!"

"Anh chính là lão đại của Long Bang sao? Thật vinh hạnh khi gặp được anh, vậy tôi có thể giúp các anh kiểm tra!"

"Ha ha, lão đại của Long Bang thì có thể làm sao?"

"Những người thân của tôi đến từ thành phố Ngọc, bọn họ nói rằng sau khi Long Bang xuất hiện, chất lượng cuộc sống của bọn họ đã được cải thiện. Bởi vì Long Bang chưa bao giờ bắt nạt dân thường cả. Các anh có thể tới Tương Dương này, điều đó có nghĩa là chúng tôi có thể chấm dứt cuộc sống lo lắng suốt ngày này rồi!”Bác sĩ kia cười toe toét, trông có hơi kỳ quái.

Trương Húc Đông day day trán, nói: "Từ bao giờ mà Long Bang của chúng tôi lại lặng lẽ thu phục được lòng dân thế này chứ?"

Nửa tiếng sau, bác sĩ thông qua dùng nhiều loại dụng cụ, cầm những tấm phim khác nhau, cau mày nói: “Thật là kỳ lạ, tuyến thượng thận của người đàn ông này hình như to gấp đôi người bình thường!” Ông ta lại cầm kết quả xét nghiệm máu lên, chợt ngẩn ra, nói: "Cái này, cái này, adrenaline của người này rõ ràng gấp mười lần người bình thường!"

“Phát hiện được gì sao?” Trương Húc Đông nghiêng người hỏi.

Bác sĩ kia tỏ vẻ khó tin gật đầu nói: "Tuyến thượng thận là cơ quan bài tiết của cơ thể con người, có thể làm cho con người hô hấp nhanh hơn, cung cấp nhiều oxy hơn, đẩy nhanh tốc độ tim cùng lưu lượng máu, làm giãn đồng tử. Vì cung cấp nhiều năng lượng hơn cho các hoạt động thể chất, khiến phản ứng nhanh hơn so với bình thường!"

"Tôi không muốn nghe những từ ngữ chuyên môn này, ông nói điểm chính!"

"Nếu như khi người này còn sống, anh ta sẽ dùng thứ gì đó để kích thích tuyến thượng thận, mặt sẽ đỏ lên, đồng thời sức mạnh cũng lớn hơn, tốc độ tăng nhanh hơn, khả năng tự hồi phục cũng được tăng cường hơn. Ví dụ như một vết thương dài mười mấy cm, bình thường chỉ cần mất nửa tháng, đến một tháng vết thương để khôi phục. Tuy nhiên anh ta chỉ cần một giờ, thậm chí là ngắn hơn thôi.

"Cụ thể mà nói, đây cũng có thể gọi là kích thích tiềm năng!"

Trương Húc Đông cũng cảm thấy có chút không tưởng tượng nổi, chẳng lẽ đây là cái gọi là Chiến Hồn sao? Anh nhìn về phía Hắc Hoàng, lộ ra vẻ nghi hoặc hỏi: "Chúng tôi muốn biết cách để tuyến thượng thận trở nên lớn hơn, phương pháp nào để kích thích chúng, cùng tác dụng phụ của nó! "

"Muốn trở nên lớn hơn chắc hẳn là dựa vào một loại thuốc nào đó. Tôi thấy ở trong máu của anh ta có một loại thuốc mới rất kỳ lạ, còn về phần làm thế nào để kích thích nó cùng tác dụng phụ thì cần phải tìm được một loại thuốc như vậy, sau đó làm một cuộc thí nghiệm!"

“Thuốc sao?” Trương Húc Đông nghĩ đến loại độc dược ở chỗ của Diệp Mặc Sở, chẳng lẽ có liên quan gì đến chuyện này?

"Đúng vậy, là thuốc, anh có tìm được không?"

“Tôi cần thời gian, mong là còn có thể tìm lại được!” Trương Húc Đông thở dài, anh nhìn thi thể trên mặt đất nói: “Có cách nào xử lý không?

Bác sĩ cười thông cảm, nói: "Giao cho tôi, anh muốn thành viên hay thành bọt? Hoặc cũng có thể là bốc hơi khỏi nhân gian?"

"Chỉ cần không để người ta phát hiện ra ông thì cứ tùy ông xử lý!"

"Vậy tôi biết rồi!"

Trương Húc Đông đi ra khỏi phòng thí nghiệm, vươn vai nói: "Loại thuốc kia rốt cuộc là gì chứ? Đúng là làm cho người ta phải đau đầu mà!"

"Tôi bảo Lung Linh điều tra giúp anh, thứ này trông có vẻ vô cùng bẩn và bí mật nhỉ!"

"Ừ, bảo cô ấy cùng các anh em chú ý an toàn!"

Hai người tạm biệt nhau mỗi người một ngã, Trương Húc Đông gọi điện cho Tô Tiểu Ninh bảo cô ấy làm ít đồ bổ mang tới, còn anh đi một vòng trụ sở chính, hỏi thử Ác Quỷ cùng các đàn em đã đi đâu rồi. Tên đàn em đó ấp a ấp úng kể chuyện tối hôm qua lại một lần, Trương Húc Đông trở lại bệnh viện với vẻ mặt u ám.

Lúc này trong bệnh viện đầy ắp các anh em, lúc anh đi qua, bọn họ nhường ra thành một con đường, miệng hô "anh Đông, lão đại" không ngừng.

Trương Húc Đông sắc mặt cực kỳ khó coi, hỏi: "Tôi vừa nghe nói. Ác Quỷ sao rồi?"

“Anh Đông, Ác Quỷ đã trải qua lần phẫu thuật thứ ba rồi, Đường Phi vẫn còn đang cấp cứu, chưa qua khỏi nguy hiểm. Anh em của chúng ta đã bị chết mất một nửa rồi!” Trần Uy đi ra khỏi phòng bệnh, một tâm phúc của cậu ta mới vừa ra đi, cho nên vành mắt còn đỏ lòm.

"Một nửa?"

“Là hai phần ba!” Khô Lâu cắn răng nói. Sau khi Trương Húc Đông đưa mắt nhìn thì ông ta lập tức cúi thấp đầu xuống. Tối hôm qua ông ta còn nói nhảm lung tung, bây giờ lại không dám nhấc điếu thuốc lên, nói: “Thật xin lỗi anh Đông, chúng tôi nên nghe lời anh! "

Trương Húc Đông một tay ôm lấy người kia, nói: "Tôi không có ý trách các cậu. Ba mươi người cũng phải trả thù, có nhiều hơn nữa cũng như vậy. Bây giờ mọi người cứ dưỡng thương cho thật tốt, các cậu đã làm rất tốt rồi. Những anh em đã bỏ mạng vì Long Bang của chúng ta cũng nên hỗ trợ tiền trợ cấp, người bị thương bang phái của chúng ta cũng sẽ quản. Đều là anh em với nhau cả, không cần phải nói lời khách khí làm gì."

“Anh, anh Đông!” Không chỉ có những đại ca như Trần Uy, Khô Lâu mà những đàn em bị thương kia đều kích động đến đỏ mặt. Tìm đâu ra một lão đại như vậy cơ chứ. Người mình làm sai, thảm hại như vậy, lại còn tới an ủi, động viên anh em phải cố lên. Đây mới thật sự là lão đại tốt nhất của Long Bang, các anh em thật sự cảm động đến muốn khóc.

Ra ngoài lăn lộn là vì tiền, không sai. Tuy nhiên phải là một người nghĩa khí, cái chính làm lấy được cảm tình của mọi người. Bằng không Trương Húc Đông cũng không có khả năng giả heo ăn thịt hổ nhiều lần. Những lão đại kia chỉ biết làm ra vẻ vì đàn em mà ra mặt, chống đỡ mọi chuyện mà thôi.

Thật ra người bình thường cũng sẽ như vậy, lời thêu hoa dệt vĩnh viễn không thể sánh bằng việc giúp người đang gặp nạn. Trương Húc Đông làm sao có thể bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để lôi kéo tình cảm của đàn em cơ chứ? Long Bang là Long Bang của anh, chỉ cần anh không nhường thì không ai có thể cướp từ trong tay anh đi được cả.

Một giờ sau, Đường Phi cũng đã qua khỏi cơn nguy kịch, không lâu sau Ác Quỷ cũng đã xong lần phẫu thuật thứ ba. Giờ phút này Trương Húc Đông đang ngồi ở giữa hai người bọn họ, nhìn chăm chú, ánh mắt không chớp hình như có hơi xuất thần.