Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 128: Bài học đau đớn



Hai ngón tay giả của Ác Quỷ cử động, chúng là ngón tay mới được gắn vào cho cậu ta trong cuộc phẫu thuật lần trước, trông như thật, nhưng chắc không còn cứng như sắt giống trước đây nữa. Trương Húc Đông băn khoăn không biết có nên tìm cho cậu ta một loại chất liệu đặc biệt biệt nào đó không? Chẳng hạn như hợp kim gì đó.

Khóe miệng Ác Quỷ vừa muốn động, Trương Húc Đông đã xua tay nói: "Nhìn dáng vẻ của cậu bây giờ vẫn là nên giữ lại sức lực để nghỉ ngơi cho khỏe đi. Nếu như cha nuôi kia của cậu biết chuyện, ông ta có khi còn cho mấy chục cao thủ đến tìm tôi ấy chứ.

Trương Húc Đông lấy canh gà trong phích ra, nói: "Tới đây uống nào, chị dâu các cậu vừa đưa tới đây, cũng không tệ lắm. Hai cậu cũng nên tìm một mối quan hệ nghiêm túc đi, đừng để tôi phải tới đây hầu hạ các cậu chứ!"

Trần Uy, Khô Lâu và những người khác nhìn gương mặt ửng đỏ của Tô Tiểu Ninh ở bên cạnh. Bọn họ thật muốn bị thương một lần mà, canh gà của chị dâu có mùi cực kỳ thơm. Tuy nhiên hành động của Trương Húc Đông cũng làm cho bọn họ rất cảm động. Con người làm gì có ai tâm địa sắt đá mãi cơ chứ, vẫn phải nói đến chuyện tình cảm thôi.

"Anh, em..." Ác Quỷ cố gắng ngồi dậy, nhưng lại bị Trương Húc Đông tỏ ý bảo không được động.

"Nằm nói chuyện cũng được!"

"Anh à, đáng lẽ em nên nghe lời anh, thay vì hành động liều lĩnh như vậy. Bọn ninja Chiến Hồn này chẳng khác gì quái vật bất tử cả. Chỉ cần không phải bắn vỡ đầu thì thế nào cũng sống được. Em thật sự xin lỗi anh!" Ác Quỷ cắn răng nói. Nụ cười xấu xa thường ngày đã sớm không còn tồn tại.

"Yên lặng một chút!" Trương Húc Đông chỉ vào Đường Phi bên cạnh, nói: "Nếu như tôi biết các cậu làm như vậy thì nhất định sẽ ngăn các cậu lại. Lỗi là tại tôi tối hôm qua uống ít rượu, mơ màng ngủ quên, tỉnh lại đã như thế này!"

"Tôi đã điều tra Ninja Chiến Hồn rồi, chắc hẳn chưa tới mấy ngày nữa sẽ có tin tức, cậu cứ dưỡng thương cho thật tốt, đừng liều lĩnh lần nữa. Lần này là cậu dẫn đội, cho nên tiền trợ cấp cùng phí chữa bệnh của anh em chúng ta mỗi người một nửa!"

"Anh, em..."

"Bốp!"

Trương Húc Đông đột nhiên tát cậu ta một cái, đứng dậy mắng: "Con mẹ nhà cậu, cậu biết vì hành động ngu ngốc của cậu mà Long Bang của chúng ta chết bao nhiêu anh em không? Bọn họ đều cùng tôi từ thành phố Ngọc tới đây, dự định cùng ông đây đánh chiếm thiên hạ. Nhưng chết tiệt thật, đều đã chết hết rồi, mẹ kiếp!"

Giọng nói của Trương Húc Đông trực tiếp khiến Đường Phi đang hôn mê ở bên cạnh bất giác phản ứng lại, mà Ác Quỷ lại nằm bất động không dám nhúc nhích, dùng ánh mắt của một đứa trẻ làm sai chuyện nhìn Trương Húc Đông.

"Tôi chưa từng đánh cậu, nhưng cái tác này là thay những anh em đã chết kia!" Trương Húc Đông xoay đầu nhìn đám người ngoài cửa, Trần Uy cùng những người khác lập tức co rụt đầu lại. Anh thở dài, quay đầu giúp Ác Quỷ đắp chăn, sau đó đi xem Đường Phi.

Người duy nhất làm Trương Húc Đông mỉm cười là Đường Phi. Cậu ta không biết là đang cười với cậu ta, hay là có hàm ý gì bên trong. Trương Húc Đông nhấc cái phích kia lên, hỏi: "Béo và Khô Lâu đều không sao cả, tại sao hai người các cậu lại bị thương nặng như vậy?"

"Cậu ta là bị bốn ninja Chiến Hồn vây xung quanh!" Đường Phi nhìn thấy tên nhóc Ác Quỷ lại đang khóc, bèn vội vàng đưa mắt về, trong ánh mắt cậu ta phản chiếu không phải là hình ảnh Trương Húc Đông, mà là thời điểm tối hôm qua Vụ Ẩn Nhất Long vung kiếm, cậu ta nói: "Vụ Ẩn Nhất Long, thủ lĩnh của nhóm Huyết của Thần Hồn, chỉ một chiêu thôi. Đúng rồi, anh ta có Chiến hồn, tốc độ cùng sức lực vung đao kia đã vượt qua giới hạn của con người rồi!"

"Vụ Ẩn Nhất Long?" Trương Húc Đông nhíu mày, xem ra không thể xem thường người này được.

"Anh Đông?"

"Chuyện gì vậy?"

Đường Phi cực kỳ nghiêm túc nhìn Trương Húc Đông, gần như nói rõ từng chữ một: "Người này là của em, em muốn tự tay giết chết hắn. Kẻ sát nhân nếu không giết được người thì không xứng gọi là sát nhân!"

Trương Húc Đông đút canh gà cho cậu ta rồi nói: “Tôi hứa với cậu, để hắn ta lại cho cậu làm thịt. Tuy nhiên cậu phải tĩnh dưỡng thật tốt, nếu muốn giết hắn ta thì phải tăng cường luyện tập hơn nữa. Nếu không, lần sau có thể cũng không may mắn như vậy đâu!"

"Em sẽ!" Đường Phi bảo Trương Húc Đông lại gần, sau đó nhẹ giọng nói.

"Thật sao?"

"Vâng, em có thể trở thành chiến binh đầu tiên của Long Bang, anh cho em một cái tên đi!"

Trương Húc Đông cười: "Được, rất tốt, vậy chúng ta gọi là Long Hồn đi. Xem thử Chiến Hồn của bọn họ lợi hại, hay Long Hồn của chúng ta lợi hại, ha ha..."

"Tên rất hay!"

Đưa Tô Tiểu Ninh đi, Trương Húc Đông rời khỏi bệnh viện, anh từ trong miệng của Đường Phi đã nhận được tin tức quan trọng, cho nên sau khi đưa Tô Tiểu Ninh về nhà, anh lại quay lại một lần nữa để tìm bác sĩ kia. Nếu như Long Bang có thể hiểu rõ được ý tưởng của Trương Húc Đông, sau đó anh sẽ tiếp tục cùng cái này chiến đấu với đám Thần Hồn kia. Nếu như không có cách nào hiểu được, vậy thì anh cứ chuẩn bị mua mìn cọ trước, một ngàn quả mìn thậm chí có thể sang bằng lô cốt cũng được, chứ đừng nói đến một cơ thể bằng xương bằng thịt!

"Anh Đông không trách cậu mà, cậu còn khóc cái gì chứ?" Đường Phi quay đầu nhìn Ác Quỷ.

Ác Quỷ nghẹn ngào nói: "Tôi biết anh ấy không trách tôi, nhưng tôi là tự trách mình. Sao tôi lại có thể bất cẩn như vậy chứ, nếu như tôi điều tra kỹ hơn một ngày, cũng sẽ không đến nỗi bị bọn họ đánh mai phục!"

"Chuyện này cho dù đặt trên đầu ai cũng sẽ bị như vậy, tôi có thể hiểu cậu. Hy vọng cậu cũng có thể hiểu được quyết định lúc đó của mình, đổi lại là tôi cũng sẽ như vậy, có lẽ đó được gọi là hiểu rõ bản chất con người! "

Trần Uy cũng đi vào, nói: "Không sao, không sao, chúng ta đều là anh em, coi như mua được một bài học tàn khốc!" Anh ta quay đầu về phía Đường Phi, nói: "Vừa rồi cậu nói nhỏ với anh Đông cái gì vậy?"

"Bây giờ khó mà nói rõ được!"

"Tôi cũng không hiểu lắm, cái gì mà Long Hồn Chiến Hồn vậy?" Ác Quỷ cũng vô cùng hăng hái hỏi.

"Khi nào khỏe lại tôi sẽ nói cho câu biết, bây giờ có nói cũng vô dụng!"

"Ôi chao, bình thường anh Mập đây không phải là đối thủ của cậu, nhưng hôm nay thì khác!" Trần Uy xắn tay áo, cười lạnh nói: "Anh có nói không? Mẹ nó, lòng dạ tôi đây cũng ngứa rồi!"

"Tôi nằm đây đấy, anh muốn thử một chút sao?" Đường Phi trừng mắt nhìn, Trần Uy lập tức xìu mặt, lẩm bẩm: "Không nói thì không nói, có gì đặc biệt hơn người đâu chứ, bọn tôi hỏi anh Đông!"

"Ha ha... Ha ha... Khụ..." Hai tên bị thương kia cười đến nỗi phải ho khan.

Trương Húc Đông đi ra khỏi bệnh viện, vừa lúc nhìn thấy mấy đàn em của Long Bang đang ở bên ngoài hút thuốc nói chuyện phiếm, liền gọi bảy tám người để cho bọn họ đi tìm xe, nói anh có chuyện phải làm.

"Lão đại, cho tôi hỏi một chuyện mà bình thường không thể hỏi, chúng ta đi đâu vậy?" Một anh chàng có bộ ria mép gợi cảm hỏi.

Trương Húc Đông bật cười: "Đi tìm một người bạn. Đây là địa chỉ của anh ấy!" Anh đưa điện thoại di động cho cậu chàng đàn em nhìn xem. Đàn em lập tức nói với tài xế trước mặt rồi xe trực tiếp đi thẳng.

"Cậu tên gì?" Trương Húc Đông đột nhiên hỏi.

"Ách, các anh em gọi em là Trụi Lông, nhưng em không phải vậy, Chỉ là trông em có bộ ria mép với mái tóc lòa xòa hút hồn hàng vạn cô gái thôi!" Trụi Lông loay hoay với cái đầu mấy tháng chưa gội, bên trong còn có thể nhìn thấy hai con chí đang nhảy điệu Latin trên đó nữa.

"Tìm thời gian cắt tóc đi, ra ngoài lăn lộn với mái tóc dài là đại kỵ đấy!" Trương Húc Đông quan tâm nói với cậu ta. Trụi Lông ồ một tiếng, Trương Húc Đông lại hỏi: "Tối hôm qua anh đến chỗ nhóm Thần Hồn kia sao?"

"Đúng vậy!"

"Cùng đấu với mấy người Nhật kia anh có cảm giác gì?"

Trụi Lông hất tóc lên, chửi rủa: "Con mẹ nó, mấy tên kia đúng thật là tàn nhẫn. Đặc biệt là những đứa mặt đỏ cổ dày kia ấy, đao trong tay dài thế này cơ!" Anh ta giang hai cánh tay ra dấu.

"Không biết bọn họ làm thế nào để xoay dao nữa. Nếu như lão đại anh ở đây, vậy thì chắc chắn bọn họ không thể ngạo mạn được nữa đâu!"

"Đừng nịnh hót nữa!" Mấy tên đàn em khác liền kêu lên. Trương Húc Đông cười cười, ngoại trừ là đại ca của Long Bang ra, phần lớn người của anh đều không biết về Chiến Hồn. Rõ ràng bọn họ chỉ biết nó lợi hại, cũng không thể nhìn ra nó có gì mờ ám hữu dụng.

Vừa đến địa chỉ là khu biệt thự, đám người đứng ở cổng lập tức ngăn xe lại.

"Tôi là Trương Húc Đông!" Trương Húc Đông đưa đầu ra hô lớn.

Lúc này có một người đàn ông gầy gò đi ram nói: "Cuối cùng anh cũng đã đến, thiếu gia đã chờ anh gần một ngày rồi đấy!"

Nghe thấy giọng nói kia, Trương Húc Đông biết người đàn ông này chính là tài xế đã cứu anh và Tô Tiểu Ninh. Lúc trước anh ta che mặt lại, bây giờ trông dáng vẻ hóa ra không tệ lắm, anh liền hỏi anh ta: "Anh ta nhớ tôi vậy sao?"

Tài xế kia nói: "Tối hôm qua thiếu gia đi ra ngoài một chuyến, trên đường trở về đã bị bắn một phát súng!"

"Anh ta bị bắn ở đâu?"

"Ngực!"

"Chết tiệt, Hỏa Thần chết rồi sao?"

"Không có, không có, thiếu gia nói gần đây cảm thấy có người theo dõi mình, cho nên liền điều vài anh em ở nước M tới. Thiếu gia còn mang một bộ áo chống đạn, may mà không phải bắn vào đầu!"

Trương Húc Đông cười nói: "Sát thủ thường chỉ bắn vào tim cùng cổ họng thôi, nếu bắn vào đầu thì không đáng giá lắm đâu!"

"Cái này thì tôi không hiểu lắm!"

Một nhóm người xuống xe tiến vào khu biệt thự, bọn họ có thể nhìn thấy mấy người nước ngoài mặc vest đi tới đi lui khắp nơi, trên tai đều đeo tai nghe. Ai cũng đều tỏ vẻ khá thận trọng, nhìn thấy cảnh tượng như vậy, đám đàn em Trụi Lông kia lập tức ngậm miệng lại, tò mò như đang xem hình ảnh trong các bộ phim bom tấn của M vậy, thật sự có mà!

Trương Húc Đông vừa đi vừa rút điếu thuốc ra, hỏi: "Có biết là ai làm không?"

Người tài xế lắc đầu nói: "Cụ thể thì không biết, nhưng điều tra ra được là một người châu Âu, kỹ thuật bắn súng rất tốt, chắc là cao thủ trong quân đội hay lính đánh thuê gì đó."

"Ồ, người châu Âu sao? Kỹ thuật bắn súng giỏi như vậy thì không biết là có phải Cáo Vàng Đang Bay của nhóm lính đánh thuê Lôi Nặc không nhỉ?"

"Chúng tôi cũng nghi ngờ anh ta, nhưng không có bằng chứng."

"Anh ta ở Trung Quốc à?"

"Cái này cũng không biết, chúng tôi đang điều tra!"

Trương Húc Đông để cho mấy đàn em kia ở lại sảnh trước, anh không vào biệt thự chính mà đi ra vườn hoa phía sau. Lúc này anh nhìn thấy Nam Cung Diệp đang ngồi xếp bằng trên bãi cỏ, trên người bốc khói trắng, có một loại cảm giác mơ hồ bao quanh. Trương Húc Đông cả kinh, đây không phải là thứ đến từ nước M, mà là từ Trung Quốc, thường được gọi là khí công, thanh cao hơn thì gọi là nội công.

Sờ ngực mình một cái, Trương Húc Đông thầm nghĩ: Hóa ra tên nhãi này mấy năm gần đây đang tu luyện loại này. Thảo nào lần trước có thể bị anh ta đánh mạnh như vậy.

Tarzan cười với Trương Húc Đông, bảo anh ngồi bên cạnh mình, hai người bọn họ ai cũng không nói gì.

"Tarzan, đây là loại nội công gì vậy?" Trương Húc Đông hỏi bằng thủ ngữ của lính đánh thuê.

Tarzan gãi đầu khoa chân múa tay nói: "Đây là do một ông già người Trung Quốc dạy cho thiếu gia, thiếu gia mới vừa luyện tập không bao lâu, anh thích sao?"

"Đúng vậy, gần đây tôi gặp phải một nhóm đối thủ khó đối phó, bọn họ thông qua một loại thuốc để kích thích tiềm năng ra. Tôi cũng muốn trở nên mạnh hơn, thứ này bao lâu mới có thể luyện thành?"

"Tôi cũng không biết, nhưng thiếu gia mỗi ngày đều luyện tập. Tí nữa anh hỏi anh ấy xem! À, đúng rồi, thật ra anh cũng không cần phải phiền phức như vậy, anh mời tôi đi. Một tỷ, đảm bảo tiềm năng gì cũng không thể chịu được một cú đấm của tôi. "

"Mẹ kiếp, anh là đen ăn đen đấy à!"

Hai người im lặng cười lên, cảnh tượng có chút quỷ dị.