Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 129: Sức mạnh quá chênh lệch



Hai giờ sau, Nam Cung Diệp mở mở một mắt ra: "Anh tới khi nào thế?" Anh ta nhìn về phía Tarzan, hơi mất hứng nói: "Đại ca bang Long tới rồi mà cậu lại không gọi tôi!"

Tarzan lè lưỡi, biểu cảm vẫn rất linh hoạt, cứ như một tên to xác đang làm nũng. Trương Húc Đông thật đúng là có chút chịu không nổi, ho khan hai tiếng: "Nhóc con nhà cậu cũng đừng có ra vẻ với tôi nữa, cậu tìm tôi có chuyện gì? Đúng rồi, nghe nói cậu bị thương rồi hả? Xảy ra chuyện gì vậy?"

"Tối qua tôi cứu Ác Quỷ, trên đường trở về bị người khác đột kích đánh úp, anh hẳn nên bồi thường chút đỉnh để bày tỏ lòng thành đi chứ hả?" Nam Cung Diệp giảo hoạt nói, cứ như thể vết thương của anh ta không mấy quan trọng, chủ yếu là muốn đòi chút lợi ích từ Trương Húc Đông.

"Rốt cuộc là có chuyện gì mau nói đi, tôi bên đó còn hàng tá chuyện nữa."

Nam Cung Diệp cầm lấy quần áo mà Tarzan ném qua phủ thêm lên người, chỉ vào vết sẹo chỗ ngực mình nói: "Chính là cho anh xem thử một chút, đây rõ ràng là muốn lấy mạng của tôi mà."

"Nếu tôi nhìn không nhầm thì đây chính là thủ pháp của người có biệt danh là cáo vàng đang bay."

"Tôi cũng cảm thấy thế, nhưng mà tôi với anh ta không có thù hằn gì cả, cho dù là anh ta bắt cóc tôi vì tiền đi nữa nhưng ra tay như này rõ ràng là muốn giết chết tôi rồi còn gì."

"Chuyện này cũng thật khó hiểu, dựa theo lý thuyết mà nói thì người anh ta muốn ám sát phải là tôi, dù sao thì đầu của tôi." Trương Húc Đông chỉ vào đầu mình, cười nói: "Đáng giá hơn so với anh."

"Nói cũng đúng." Nam Cung Diệp suy ngẫm một lúc, lại lắc đầu nghi ngờ mà nói: "Việc này nếu chỉ nghĩ thì cũng không tìm ra được đáp án, vậy thôi khỏi cần nghĩ nữa."

"À, tối qua bang Long của mấy anh đánh lén tổ chức thần hồn, hình như không có thu hoạch được gì đúng chứ?"

"Ừm, chiến hồn của bọn họ lợi hại quá, bang Long tổn thất rất nặng nề." Trương Húc Đông mò mẫm điếu thuốc mồi lửa: "Người của tôi nói đây là một loại thuốc kích thích bạo phát tiềm năng, bây giờ còn chưa có manh mối. Mới vừa nãy thấy cậu luyện được nội công gì thế?"

"Muốn biết?"

"Cảm thấy rất có hứng."

"Vậy chúng ta vào uống ly cà phê rồi từ từ nói chuyện."

Cả ba cùng chậm rãi đi vào trong phòng sảnh lớn của biệt thự mà ngồi xuống, Nam Cung Diệp bảo người giúp việc mang cà phê lên, ra dấu cho Trương Húc Đông không cần khách sáo: "Tôi cũng thấy mấy người trong tổ chức thần hồn đó khác hẳn với người thường, cơ bản chính là một thành viên bình thường cũng đều có khí chất của một chiến hồn, có thể có thể đối phó được với dăm bảy người bên bang Long của mấy anh rồi."

Trương Húc Đông gật đầu, sắc mặt cũng trở nên nghiêm túc: "Việc này là do thằng nhóc Ác Quỷ dắt đám anh em đi theo, nếu là tôi thì tôi sẽ không làm như thế đâu, chí ít phải giải thích với kẻ thù trước. Cho nên dù anh có không đi tìm tôi, tôi cũng tới tìm anh hỏi chút tin tức."

"Ha ha, cái thứ nhà anh đúng là đồ tinh ranh, làm sao biết tôi có thông tin?"

"Đoán!" Trương Húc Đông phủi phủi bụi, chậm rãi nhìn lớp bụi rơi xuống, không có ngẩng đầu lên mà nói: "Hỏa Thần, anh sẽ không vô duyên vô cớ tới nước Hoa Hạ, hơn nữa lần trước tôi thấy anh và Hồng Môn, còn có mối quan hệ với Bảo Long Môn, không thể nào không hề biết một chút tin tức giá trị nào được."

"Thông minh!' Nam Cung Diệp cười nói: "Tới tìm anh so tài là chuyện thứ nhất, chuyện thứ hai cũng là vì ninja chiến hồn của nước Nhật. Cha của tôi rất có hứng thú với chiến hồn này, nhưng mà chuyện đi tới nước Nhật thì khẳng định là không thể nào thực hiện được rồi. Nghe nói tổ chức thần hồn sai người tới Trung Quốc làm việc, đây là cơ hội tốt cho nên tôi tới tìm anh là muốn tới cửa Hồng Môn Đường một chuyến."

"Anh nói Hoàng Kim Nguyên?"

"Ừm, tôi nhận được tin tức, nói ông ta có mối quan hệ với tổ chức thần hồn."

"Không phải ông là là người của Hồng Môn sao? Sao Hồng Môn lại có thể có quan lại với tổ chức thần hồn..."

"Ông ta là người của Hồng Môn, nhưng mà không có nghĩa là ông ta sẽ không hợp tác với tổ chức thần hồn. Dù sao thì cũng không quản thúc được hết mà."

"Vì thuốc kích thích bạo phát tiềm năng này sao?"

"Ai mà không chứ?"

Trương Húc Đông hít hà một ngụm, hỏi: "Haiz, anh còn chưa nói cậu luyện khí công như thế nào nữa."

"Anh muốn học?"

"Ừm."

"Bái tôi làm thầy đi!"

"Đệt!"

Nhưng cũng chỉ là nói đùa thôi, Nam Cung Diệp sau đó cũng dắt Trương Húc Đông tới phòng dưới lòng đất. Bình thường nơi đây sẽ là nơi thực hiện những hoạt động mà người khác không biết đến, nhưng chỗ của Nam Cung Diệp lại khác hoàn toàn.

Sau khi mở đèn lên, xung quanh là tường được đúc bằng sắt đặc, dưới đất được lót bằng gạch xa hoa, trên đỉnh đầu là một chiếc đèn chùm vô cùng chói mắt.

Không gian bên trong rất trống trải, Trương Húc Đông hiếu kỳ hỏi: "Chỗ này được dùng để làm gì?"

Nam Cung Diệp chỉ nở nụ cười đáp trả, cậu ta đi tới vách tường nhấn vào một chốt mở mà không mấy ai để ý tới, ngay lập tức vang lên một âm thanh "uỳnh uỳnh" thật rõ rệt, ba mặt tường bằng sắt cũng chuyển động ngay sau đó. Ở phía mặt sau của những bức tường đó được treo đầy đủ các loại binh khí, từ những loại vũ khí thời hiện đại như súng ống và lựu đạn cho đến những thứ vũ khí xa xưa là đao kiếm, gậy sắt, búa, móc câu hay cây xiên đều đủ cả. Trong đây còn có thể nhìn thấy một vài binh khí cấp quốc gia, như là kiếm Hiên Viên của Trung Quốc, kiếm quỷ Murasame của nước Nhật, kiếm Thiên Sứ của nước M.

"Sao hả, phòng huấn luyện của tôi không tệ chứ?"

"Má, đều là hàng giả!" Trương Húc Đông liếc nhìn một vòng, ngoại trừ những thứ vũ khí hiện đại kia là đồ thật, còn những vũ khí cấp quốc gia đó đều là hàng nhái.

"Nếu là hàng thật, tôi còn có thể mang chúng tới chỗ này sao?" Nam Cung Diệp rất thích thú với những món binh khí đó, nói: "Tôi rất thích thu thập những vật này, không có đồ thật thì đặt làm hàng nhái, ai mà chẳng có sở thích đâu chứ."

Trương Húc Đông nở nụ cười, ngó một vòng lại nhìn thấy một cây búa chiến đấu khá to, lưỡi búa còn rộng hơn cả khoang miệng của anh, cộng thêm tay cầm thô ráp cũng phải dài chừng hơn hai mét, cả thân đen nhánh được treo ở nơi nào đó, lại hỏi: "Đây là gì?"

"Ha ha, nhìn không ra đó là binh khí hả?"

"Phí lời, cầm lấy..."

Trương Húc Đông còn chưa nói hết đã thấy Tarzan không chút ngần ngại nào mà đi qua, sau đó lộp cộp một tiếng đã cầm cây búa to ấy lên, nói: "Đây là binh khí của tôi, nhưng mà đã nhiều năm rồi không có dùng tới nữa, anh có muốn cảm nhận chút không?"

Thấy tay của Tarzan có hơi nổi gân xanh, Trương Húc Đông hỏi: "Cây búa này có khi nặng tám chục ký chứ nhỉ?"

"Ha ha, tự anh cầm thì sẽ biết thôi."

Vừa dứt lời, Tarzan trực tiếp ném cây búa chiến về phía Trương Húc Đông, tốc độ rất chậm nhưng lại nghe "Vút" một tiếng khiến người bên đây không khỏi hoảng loạn không nói nên lời, trọng lượng của thứ đồ này có thể hình dung bằng hai từ khủng bố.

Nhưng mà Trương Húc Đông vẫn trực tiếp cầm lấy thân cây búa, một luồng sức mạnh to lớn lại theo đó mà kéo tới, đặc biệt là ở phía lưỡi búa là bộ phận vô cùng quan trong.

"Ầm!" Lưỡi búa trực tiếp rơi xuống đất khiến nền gạch đắt tiền kia vỡ nát, lưỡi búa to lớn cắm thẳng vào trong lòng đất. Trương Húc Đông bên này còn đang nắm chặt cán búa trong tay, nhất thời kinh ngạc không nói được gì.

"Hai trăm ký, theo tôi được biết thì từ thời Quan nhị gia của Trung Quốc ngày xưa có thanh đao Thanh long Yển Nguyệt là sáu mươi ba ký, đứng đầu chính là cây búa đồng của dũng tướng Lý Nguyên Bá với trọng lượng là một trăm ba mươi ký. Cây búa chiến này ngoại trừ Tarzan ra, không ai có thể sử dụng được đúng rồi chứ?" Nam Cung Diệp lườm Tarzan một cái: "Coi chuyện tốt mà cậu làm đi."

Tarzan mặt mày hớn hở, cười nói: "Tôi chính là để cho Satan cảm nhận một chút, đêm nay hai người muốn tới cửa Hồng Môn Đường, nơi đó có mấy tên sức lực không bằng tôi. Nếu như ngay cả búa chiến nặng hai trăm ký này mà cũng không nhấc lên nổi, vậy tôi khuyên hai người chớ có đi."

"Còn có kiểu sức mạnh ngang cỡ anh sao?" Trương Húc Đông cười lạnh, nhưng mà trong lòng anh thầm nghĩ, đàn em mình cưỡng chế Hắc Hùng có lẽ không thành vấn đề, chỉ có điều bản thân anh muốn nhấc lên cũng phải cố hết sức.

"Bỏ đi, đừng làm khó dễ Satan nữa, chúng ta đều là kiểu thuần thục, khác với kiểu bẩm sinh nổi trội như đại ca đây." Nam Cung Diệp nhún vai một cái, bày vẻ mặt bất đắc dĩ.

Vầng trán Trương Húc Đông nổi đầy gân xanh, Tarzan cũng đung đưa ngón tay to lớn: "No no no, là một bàn tay."

"Được rồi, anh đừng cố sức với loại binh khí này nữa, tôi từng thử hai tay mới miễn cưỡng cầm được, chứ một thứ nặng hai trăm ký mà nâng bằng một tay thì không thể nào đâu. Hả?" Nam Cung Diệp đang nói lại bỗng phát ra một âm thanh kinh ngạc, phía Trương Húc Đông hiện tại nghe âm thanh vải quần áo bị xé ra, ấy vậy mà anh chỉ dùng một tay thực sự có thể nâng cây búa chiến lên được.

"Hừ... Đưa nè!" Trương Húc Đông gầm mạnh lên một tiếng, trực tiếp ném cây búa qua cho Tarzan, người kia tiếp búa bằng một tay, lại có chút khó tin nhìn Trương Húc Đông, sức mạnh khủng bố như này lại không ngờ bùng nổ trên người một tên nhỏ con như này.

"Ừm, quả thật rất nặng, nhưng mà cũng không đến mức kinh khủng như anh nói. Nếu như tôi mà ăn no sẽ thấy nó nhẹ hơn như này nhiều." Trương Húc Đông xé đoạn tay áo bị rách bươm như thể hoa loa kèn của mình.

"Ha ha, cái tên Satan này, chả trách sao anh mỗi một lần đều có thể thắng cậu chủ một bậc, tôi thích anh rồi đó." Tarzan cười khẩy, duỗi tay phủi phủi cây búa chiến, xong lại bày ra những tư thế phòng ngự và tấn công đẹp mắt.

Trương Húc Đông vẫn cảm thấy có chút không tưởng, nhưng mà sự thật cũng bày ra ngay trước mắt rồi. Cho dù có là ai đi nữa, bị cây búa chiến nặng hai trăm ký này chém một chút thì số người có thể sống sót được bên cạnh mình có thể đếm được trên đầu ngón tay.

"Xem ra tôi còn phải nỗ lực nhiều!" Nam Cung Diệp có hơi thất vọng thở dài một tiếng, dĩ nhiên trải qua trận quyết đấu lần trước với Trương Húc Đông đã có tiến bộ không ít rồi.

Trương Húc Đông cười nói: "Chính là không biết vị Vương Nhẫn mà tôi sẽ gặp đó như thế nào, thật sự mong chờ."

Đêm đã khuya, bên trong chiếc xe Land Rover đã được mở nóc, Trương Húc Đông yên vị trên xe ăn cơm tối, mùi vị rất ngon. Bầu trời sao đêm nay có chút u ám, mặt trăng thoắt ẩn thoắt hiện.

Trương Húc Đông ngước lên nhìn, nói: "Giờ này lẽ ra tôi phải ở nhà cùng các cô ấy ngồi xem ti vi, đáng tiếc lại vì đám khốn khiếp của tổ chức thần hồn đó nên ông đây phải ngồi ở đây đợi. Mẹ kiếp, sớm muộn gì cũng phải giết chết toàn bộ đám tổ chức thần hồn đó."

Tarzan ngồi ở ghế tay lái, cười nói: "Giết chết toàn bồ? Ha ha, ý nghĩ này rất hay nha, chỉ có điều cái tổ chức đó quả thật quá lớn, nếu như anh có thể đuổi bọn chúng ra khỏi Trung Quốc này thì tôi thấy còn có thể, chứ giết hết thì tuyệt đối không thể nào rồi."

"Tarzan, tôi đã nói bao nhiêu lần rồi, đừng nói hai từ tuyệt đối, thế giới này không có chuyện gì là tuyệt đối cả. Bọn họ có thể tới Trung Quốc, chúng ta cũng có thể tới nước Nhật, mặc dù sẽ khó khăn hơn việc bọn họ tới Trung Quốc."

"Tôi đồng ý với những gì Hỏa Thần nói, chỉ có điều chuyện này phải hoàn thành từng chút một mục tiêu to lớn là được rồi, bây giờ chúng ta phải tìm được thuốc kích thích phát triển tiềm năng, nếu như không có tác dụng phụ gì thì ông đây tình nguyện thử một chút!" Trương Húc Đông hít một ngụm thuốc lá, phun ra một luồng khói to, cũng không biết Đường Phi cũng có suy nghĩ giống như thế.

Nam Cung Diệp nhìn Trương Húc Đông, ánh mắt này khiến anh cảm thấy rất lạ: "Nè, Hỏa Thần, đừng có đánh đồng với tôi nha, mục tiêu của tôi rất bình thường."

"Satan, anh có thể đồng ý với tôi một chuyện được không?"

"Hửm?"

"Nếu như anh có cơ hội đi nước Nhật một lần, vậy nhất định phải dắt tôi đi!"

"Tại sao?"

"Trước tiên tôi không nói nguyên nhân với anh, nhưng mà anh nhất định phải đồng ý với tôi."

"Ò... Vậy được thôi, nhưng mà ít nhất phải chờ đến khi bang Long có thể sánh ngang được với Thanh Long Hội và Bảo Long Môn!"

"Dựa vào sự quyết đoán của anh, hẳn sẽ không xa đâu."

Sửng sốt hồi lâu, Nam Cung Diệp bỗng dúi viên thuốc màu xanh lá vào trong tay của Trương Húc Đông, người kia ngơ ngác hỏi: "Đây là gì?"

"Nó vẫn chưa có tên, chỉ có thể gọi nói là "Người khổng lồ xanh" đi, là do chúng tôi nghiên cứu ra, có thể tạm thời kích thích bộc phát tiềm năng. Lần này tổng cộng cũng mang theo ba viên, mà ngại quá, lần trước lúc quyết đấu cùng với anh, tôi đã uống một viên rồi."

"Đệt!" Trương Húc Đông cảm thấy phiền muộn, chả trách sao cái tên này lại bỗng mạnh hơn bình thường như vậy, giơ viên thuốc màu xanh kia hỏi: "Thứu này có tác dụng phụ gì không?"

"Có, nửa tiếng sau thì cả người sẽ thấy bủn rủn, nhưng mà trong khoảng thời gian đó, sức mạnh, tốc độ và sức phòng ngự của anh sẽ tăng lên gấp hai, gấp ba lần."

"Nửa tiếng? Vậy tôi cần nó để làm gì chứ?"

"Lỡ như lúc cấp bách có thể dùng để bảo vệ tính mạng của anh!" Nam Cung Diệp thở dài nói: "Dĩ nhiên thứ này của chúng ta không thể sánh được với của tổ chức thần hồn, của chúng tôi chỉ là biện pháp tạm thời thôi, nhưng sau khi quá trình xảy ra thì cơ thể cũng không thấy thoải mái."

"Vậy của tổ chức thần hồn có gì khác với của mấy anh?"

"Tôi cũng không biết, cho nên mới muốn đi để mở mang kiến thức một chút!"

Xe chạy trên đường, sau đó dừng lại ở một con hẻm nhỏ cách cửa chính của Hồng Môn Đường tầm năm trăm mét, Tarzan cười nói: "Tôi chỉ có thể đậu xe ở đây chờ mấy anh một tiếng đồng hồ thôi, nếu như hai người vẫn không có đi ra, vậy tôi chỉ có thể đành rời đi rồi nghĩ cách khác thôi. Nhưng cũng không biết có thể cứu các anh được hay không, cho nên cậu chủ, cậu phải cẩn thận!"

Nam Cung Diệp gật đầu nói: "Satan, giờ là thời khắc chúng ta hành động!"

Trương Húc Đông cười nham hiểm: "Hai tay tôi đã khát máu lắm rồi!"