Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 131: Quái vật dị dạng 



Đao Cát Đẩu sắc bén của Trương Húc Đông đã chĩa vào cổ họng của người này, ngay sau đó lại nhìn thấy người này đang đeo khăn che mặt.

"Vãi, anh làm gì vậy?" Nam Cung Diệp trừng to đôi mắt, không thể nào ngờ được Trương Húc Đông vung tay một cái lại ra chiêu này.

"Đệch!" Trương Húc Đông thầm mắng một tiếng, nếu không phải anh sợ kinh động đến hai người kia anh đã đâm thẳng vào rồi, nhưng giọng của Nam Cung Diệp dù khẽ, nhưng vẫn bị hai người đó nghe thấy, tiếp theo đã nghe tiếng "lách cách" lên đạn, sau đó hai người trao đổi ánh máy với nhau, áp sát lại chỗ bọn họ.

"Những tên này sắp vỡ tổ rồi!" Trương Húc Đông buồn bực trong lòng, tiếng súng vang lên chắc chắn sẽ gọi người khác đến, nhưng cũng không quan tâm nhiều như vậy được, lúc này Trương Húc Đông dùng tay ra hiệu, hai người trực tiếp lộn vòng rồi bắn ra, hai người đó còn chưa kịp nổ súng, đao Cát Đẩu của Trương Húc Đông đã vụt tới.

"Ặc..." Một người che cổ mình lại vì đã bị cắt đứt cổ họng.

Cùng lúc đó, Nam Cung Diệp phối hợp vô cùng nhuần nhuyễn với tốc độ cực nhanh, phút chốc tay của anh ta đã bóp lấy cái cổ của người còn lại, dao găm trong tay trực tiếp đâm vào ngực đối phương, hai người nhìn nhau cười, trông có vẻ đáng sợ nhưng không nguy hiểm chút nào.

Thật ra Trương Húc Đông và Nam Cung Diệp vẫn không biết, người bọn họ giết chính là thành viên của Hồng Diệp - tổ chức sát thủ trong Hồng Môn "tháng sáu oi bức gió lạnh thổi, một phiến lá đỏ bay về nam" nổi tiếng khắp nơi, chẳng qua vì năng lực cận chiến của Trương Húc Đông bọn họ quá mạnh nên mới không đỡ được.

Lôi thi thể vào trong góc xong, Trương Húc Đông bèn quay đầu khẽ hỏi Nam Cung Diệp: "Không phải anh đến biệt thự khác rồi sao? Sao lại chạy về đây?"

Nam Cung Diệp tỏ vẻ "tôi không muốn đi", nhún vai nói: "Bên đó có quân đội hùng mạnh canh gác, tôi không muốn chết sớm đâu!"

"Leng keng leng keng…"

Bỗng nhiên, trên đỉnh đầu vang lên một tràng âm thanh liên tiếp, hai người lập tức khom lưng, Trương Húc Đông móc hai khẩu súng ra, vứt một khẩu cho Nam Cung Diệp, Nam Cung Diệp cầm lên mở ra xem khẽ mắng: "Đệch, chỉ có một viên đạn thì bắn chim à?"

Trương Húc Đông mở băng đạn ra xem thử, quả nhiên chỉ có một viên, chẳng trách vừa rồi hai tên đó không nỡ nổ súng, hóa ra đạn có hạn, anh cũng không vui oán trách: "Hoàng Kim Nguyên này con mẹ nó cái gì cũng thận trọng thật!"

Nam Cung Diệp bỗng nhiên nhớ ra chuyện gì đó nói: "Tôi nhớ ra rồi, anh đừng tưởng do đầu óc anh ta muốn như vậy, đây là quy tắc của Hồng Môn, tất cả những bảo vệ và đàn em trong bang chỉ được có một viên đạn trong súng, mục đích không phải để giết kẻ địch mà là để bóp cò báo tin, may mà chúng ta nhanh tay!"

"Một viên thì một viên, dù sao cũng tốt hơn không có!"

Trương Húc Đông giắt khẩu súng ra sau lưng, thật ra anh cũng chỉ sợ lỡ như có chuyện gì đó. Lần này lẻn vào chiến đấu trong im lặng, Nam Cung Diệp thấy như vậy cũng đáng tin hơn một chút, anh ta hành động giống Trương Húc Đông, sau đó hai người chậm rãi bước lên lầu ba.

Trên lầu ba không có lấy một ngọn đèn, chỉ có thể nhìn lướt qua hành lang dựa vào ánh sáng bên ngoài hắt vào, nhưng không hề phát hiện ra cái gì, có lẽ ở đây là khu vực nghỉ ngơi của đám đàn em trong Hồng Môn, bọn họ cũng không thèm quan tâm, tiếp theo đi lên lầu bốn trên cùng, âm thanh "leng keng" đó phát ra từ lầu bốn, cho nên ở lầu ba càng dễ nghe hơn.

Lầu bốn là một phòng khách, chỉ có sô pha và một bàn nhỏ uống trà, nhưng nơi này vẫn rất trống trải so với diện tích hơn hai trăm mét của nó, âm thanh đó phát ra từ căn phòng phía bên tay trái, nghe kỹ dường như là âm thanh có người đang dùng hai thanh đao va chạm vào nhau.

"Quái vật anh nói có phải ở trong đó không?" Trương Húc Đông quay đầu nói với Nam Cung Diệp.

"Tôi không biết, nhưng tôi không muốn vào, âm thanh này hơi đáng sợ!"

"Ngộ nhỡ đồ chúng ta muốn tìm ở trong đó thì sao?" Trương Húc Đông bật cười, sau đó khom lưng áp sát vào cửa phòng.

"Tò mò sẽ hại chết chúng ta đó! Mẹ kiếp!" Nam Cung Diệp mắng một tiếng, nhưng cũng đành phải đi theo.

Có thể thấy cánh cửa đó đã có từ rất lâu, tỏa ra một loại gương thơm cổ xưa, có lẽ cánh cửa này làm từ gỗ đàn hương gì đó, cửa đóng rất chặt, nhưng Trương Húc Đông tin mình chỉ cần đạp một đạp, cánh cửa đó chắc chắn sẽ mở ra, nhưng anh đạp vài cái mới nhận ra không hề đơn giản như vậy, chất liệu bên trong là thép nguyên chất, độ cứng này cho dù một chiếc xe tải đâm vào cũng không thể mở ra được, như vậy xem ra bên trong đang nhốt quái vật dị dạng trong truyền thuyết.

Trương Húc Đông mở màn hình điện thoại lên, lúc này thấy Nam Cung Diệp đang sát lại cửa, dán cả mặt vào cánh cửa, anh khó hiểu hỏi: "Anh đang làm gì vậy?"

"Mở cửa đó!" Nam Cung Diệp lấy một vật giống như con dao gấp dài bằng ngón tay cái, bên trên được bọc bằng dây thép nhỏ hơn sợi tóc, anh ta khẽ cười nói: "Đây là đồ tôi đã chuẩn bị trước đó!"

"Anh chắc chắn không?" Trương Húc Đông vừa nhìn ổ khóa đã biết ngay đó không phải là ổ khóa bình thường, mà là một loại khóa bảo mật kiểu xưa, cần phải dùng ba chìa khóa khác nhau mở ba lần mới mở ra được, anh không có lòng tin lắm.

"Bỏ chữ "không" đi, về khoảng đánh nhau tôi kém anh một chút, nhưng bàn về mở khóa tôi là ông tổ nghề đó!" Anh ta thử nhét sợi dây thép vào trong lỗ chìa khóa, sau đó không ngừng thay đổi dây thép: "Có chuyện này anh không biết, loại khóa mật mã ba tầng này ở Trung Quốc thời xưa, người có thể mở được trên thế giới chắc chắn không nhiều, cho nên anh phải cảm ơn vì lần này tôi đi cùng với anh.".

||||| Truyện đề cử: Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ |||||

"Anh là dân chuyên nghiệp thật sao?" Trương Húc Đông vẫn không dám tin, cũng không tin mình có thể may mắn gặp được người chuyên nghiệp như vậy.

"Không được, chúng ta ra bên ngoài xem thử cửa sổ có khe hở nào không, tôi thấy như vậy còn đáng tin hơn anh!"

"Không thử sao mà biết được!"

"Lạch cạch!"

Vừa dứt lời, cửa đã được mở ra, ánh sáng lờ mờ bên trong chiếu lên nụ cười trên gương mặt Nam Cung Diệp, nhưng ngay sau đó vẻ mặt anh ta chợt cứng đờ.

Trương Húc Đông không biết Nam Cung Diệp đã nhìn thấy gì, anh tò mò nhìn vào trong khe cửa, vừa nhìn vào anh đã thấy chóng mặt, quả thật có thể hình dung như địa ngục trần gian.

Trong căn phòng, có thể nói là mặt đất chảy đầy máu tươi, một cánh tay mảnh khảnh đang nằm trong vũng máu, bên trong còn có một bóng người đang đứng cầm thanh đao lớn cỡ hai thanh đao lớn trong tay tên Tarzan, thanh đao lớn cắm vào trong sàn nhà, còn anh ta đang đứng quay lưng về phía Trương Húc Đông bọn họ, nếu như không phải hoa mắt, vậy thì người này có hai cái đầu.

Một cái to một cái nhỏ, nhìn từ đằng sau hình như cái dầu nhỏ đang ngoặm một cánh tay giống với cánh tay dưới đất, vang lên tiếng "rộp rộp" giòn tan, còn hai bên xương sườn có hai cái cẳng chân nhỏ nhắn được buộc lại bằng thắt lưng, mùi máu tanh cộng thêm cảm giác mệt mỏi lan tỏa khắp nơi.

Bên trong vang lên tiếng khóc thút thít khe khẽ ở trong góc phòng, lúc này trong căn phòng ngoại trừ cảnh tượng đẫm máu như địa ngục chết chóc, đối diện bọn họ còn có hơn hai mươi cái lồng chó.

Điều khiến người ta đau lòng là bị nhốt trong những cái lồng chó đó đều là những cô gái trẻ ánh mắt đờ đẫn, ngoại trừ cô gái ở trong góc thỉnh thoảng phát ra tiếng khóc thút thít, những cô gái khác đều đang ngủ trong tình cảnh như thế này, trông có vẻ những cô gái này đều không quá hai mươi tuổi.

"Mẹ kiếp, quái vật này đang ăn thịt người!" Trương Húc Đông nắm chặt thanh đao Cát Đẩu, vẻ mặt vô cùng phẫn nội.

Ba phút sau, quái vật đó phát ra liên tiếp hai tiếng kêu sảng khoái, sau đó hất đầu vứt cánh tay kia xuống đất, sau khi anh ta rời khỏi vị trí vừa đứng, Trương Húc Đông và Nam Cung Diệp lại hoảng sợ thêm lần nữa, một cô gái vừa mới chết, không những mất cánh tay, còn bị siết cổ bằng một dây xích sắt trên tường, vẻ mặt cứng đờ chết trong sự sợ hãi.

"Tôi phải giết tên quái vật này!" Trương Húc Đông muốn xông thẳng vào bên trong, lúc này lại bị Nam Cung Diệp liều mạng kéo lại.

"Satan, người cũng đã chết rồi, chúng ta không làm gì được đâu, anh đừng quên chúng ta đến đây làm gì, anh nhìn món đồ bên tay phải đi!"

Trương Húc Đông suýt chút đã nổi điên, anh nghiến răng nhìn sang bên phải chợt thấy vài cái rương bằng gỗ, trên gương được che bởi cỏ lau, phút chốc anh chợt sửng sốt, khẽ mắng nói: "Đệch! Là vũ khí đạn dược!"

"Đây là đồ chúng ta bán cho Hoàng Kim Nguyên, không có gì đáng tò mò cả, anh làm sao vậy? Anh chính là Satan trong lính đánh thuê, đại ca của Bang Long, có cảnh tượng gì chưa từng thấy chứ!" Nam Cung Diệp không hiểu vì vậy nhìn về phía Trương Húc Đông.

Trương Húc Đông gật đầu từ từ bình tĩnh trở lại, khẽ nói:"Nhiều vũ khí như vậy, nếu bị phía cảnh sát điều tra ra, vậy thì Hoàng Kim Nguyên tiêu đời rồi!" Anh cố giữ bình tĩnh, vừa rồi trong lồng ngực dường như bị thứ gì đó gõ mạnh một cái.

"Được rồi, đừng quan tâm mấy chuyện này nữa, hôm nay chúng ta đến tìm thuốc kích thích tiềm năng, nếu lát nữa bị phát hiện, chúng ta muốn đi cũng không được nữa!" Nam Cung Diệp kéo cánh tay Trương Húc Đông muốn lôi ra ngoài.

Trương Húc Đông lập tức vùng ra, sau đó ánh mắt đầy thương xót nhìn những cô gái đó nói: "Không thể đi như thế được, chúng ta không cứu bọn họ, bọn họ ai nấy cũng đều sẽ chết trong hoảng sợ như vậy."

Nhưng Nam Cung Diệp vẫn kéo cửa lại, khẽ cười lạnh nói: "Anh cứu tốp này vẫn còn tốp khác, tôi biết bây giờ anh thay đổi rồi, nhưng nếu cứu bọn họ, anh phải xử lý Hoàng Kim Nguyên trước, nếu không cho dù anh có thể giết được quái vật này, anh có thể chắc chắn sẽ không có quái vật tiếp theo sao? Hơn nữa anh có lòng tin giết được quái vật này, sau đó cứu những cô gái kia ra khỏi bang không? Anh đó, lăn lộn lâu như vậy, lẽ nào anh không biết xã hội đen không có sự thương xót, chỉ có thể lấy bạo lực trị bạo lực thôi sao?"

Trương Húc Đông bị những lời của Nam Cung Diệp làm cho ngây ngẩn, không ngờ tên nhãi này chưa từng lăn lộn trong xã hội đen, nhưng lại nói rất có lý, nhưng nghĩ cũng thấy đúng, cho dù mình có thể cứu cũng chưa chắc có thể đưa ra ngoài được, cho nên anh đưa ra một quyết định đáng sợ, thay vì để con quái vật này hành hạ các cô gái, vậy thì chi bằng anh tự mình ra tay, kết thúc sự đau đớn của họ.

"Vậy anh muốn làm thế nào?"

"Anh biết tôi đang nghĩ gì sao?"

"Tôi biết, có lẽ đây là lý do tại sao Satan anh được gọi là đấng đẫm máu trong giáo lý phương Tây!"

"Chuyện gì vậy?" Trong phòng vang lên một giọng nói, sau đó một giọng nói khác lại vang lên: "Có lẽ bên ngoài có người, chúng ta ra ngoài xem thử đi!"

Rất nhanh đã kết thúc cuộc nói chuyện, trong căn phòng vang lên tiếng bước chân nặng nề, còn có tiếng đao kéo lê trên mặt đất, âm thanh đã ngày càng gần hơn.

Trương Húc Đông và Nam Cung Diệp nhìn nhau, lập tức lăn ra sau ghế sô pha.

"Lạch cạch!" Cửa bị mở ra, dưới ánh đèn trong căn phòng, Trương Húc Đông nằm rạp sau ghế sô pha nhìn thấy hai gương mặt dữ tợn, hai gương mặt đó khác nhau hoàn toàn, một cái dữ tợn dính đầy máu, cái còn lại vô cùng u ám và hung ác, sau đó người này khom lưng bước ra khỏi cửa, mang theo sát khí mãnh liệt, trông giống như vừa mới bước ra từ địa ngục.

Sinh vật trong địa ngục, chỉ khiến người ta sợ hãi vì nó liên quan đến sự chết chóc, còn tên chỉ có thể gọi là quái vật trước mắt này, cho dù Trương Húc Đông cách xa hơn mấy chục mét, vẫn có thể cảm nhận được sát khí vô hình, nếu là Tarzan, Hắc Hùng và Bạo Lực khiến người ta nể sợ vì thân hình to lớn của họ, vậy thì tên này dường như tập trung đủ đặc điểm của ba người họ.

"Không có ai?" Gương mặt đầy máu dữ tợn đó liếm máu quanh mặt.

"Không có ai!" Gương mặt u ám hung ác trả lời.

Sau đó anh ta quay người cúi đầu đi vào trong, hai thanh đao lóe lên ánh sáng sắc lạnh.

"Phù, đáng sợ quá, tên này rất cảnh giác, chúng ta rời khỏi đây trước đi tìm thuốc kích thích tiềm năng, xong việc rồi quay lại!" Nam Cung Diệp thò đầu ra thở hắt một hơi nói khẽ, Trương Húc Đông cũng đành đồng ý đề nghị của anh ta.

Hai người vẫn còn khiếp sợ nhìn vào cánh cửa đó, sau đó quay người biến mất khỏi hành lang.

"Bọn chúng là ai?"

"Không biết, dường như hai tên đó bản lĩnh cũng rất khá, có cần báo cho Hoàng Kim Nguyên biết không?"

"Bỏ đi, chuyện này không thuộc phạm vi quản lý của chúng ta!"

"Ừm!"

Hai cái đầu thò ra ngoài cửa, nói vài câu rồi rụt đầu về.