Đặc Chủng Binh Đô Thị Truyền Kỳ

Chương 145: Trận chiến cuối cùng (Cuối)



"Húc Đông...Tiểu Húc Tử..." Giờ phút này có vẻ như Bạch Sư Vương không còn quan tâm đến vị trí cao cả của mình trong binh giới nữa, ông ta đi đến đống xác chết này là để tìm kiếm tông tích của con trai mình, con người dù lạnh lùng tàn nhẫn đến đâu cũng có một mặt có tính người, chẳng qua là có vài người ngụy trang quá tốt, có một số người thì lại coi đây như một con đường để sinh tồn.

"Không còn bao nhiêu thời gian nữa, cùng nhau hành động đi!" Chuyển mấy rương hàng từ trên chiếc xe tải mà họ đã chạy đến đây, mở ra nhìn thấy toàn là những loại súng ống đạn dược, hơn nữa đều là mấy loại hạng nặng, người có sức khỏe yếu thì chỉ đành đứng ngó mà thôi, nhưng nhóm lính đánh thuê Zo thì sao mà yếu cho được?

Bạch Sư Vương ôm lấy một khẩu súng M249 cực lớn, ông ta đã kéo không dưới hai mươi người đi hỏi thăm tông tích của con trai mình, cuối cùng cũng có người chỉ cho bọn họ đi vào một chỗ trong rừng sâu, ông ta bất chấp tất cả lao và bên trong, đợi đến khi đám người Lão A, Duy Tư và Lão Đan kiểm tra vũ khí xong xuôi thì đã sớm không còn thấy tông tích của Bạch Sư Vương đâu nữa.

Duy Tư vuốt khẩu súng Thunderbolt trong tay: "Lâu rồi không dùng đến ông bạn già này!"

"Đồ chơi con nít!" Lão Đan đen đuốc liếc nhìn cậu ta với vẻ xem thường, bởi vì trên vai đang phải vác một khẩu súng phóng tên lửa, nên ông ta chỉ vào hai người đang ôm đạn dược cỡ lớn: "Đi theo tôi, đây là một trải nghiệm với các cậu đấy!"

Hắc A lắc đầu, ông ta chỉ đành lủi thủi đi theo sau, tủi thân ôm lấy khẩu súng Gatling, ai bảo ông ta thích loại vũ khí hạng nặng như vậy cơ chứ?

Dưới tác dụng của viên thuốc Kthree, có vẻ như Trương Húc Đông đã đạt đến trạng thái quên mình rồi, anh bị ba người đàn ông nước ngoài cao hơn anh một cái đầu và to con hơn anh công kích, họ còn đánh một cách vô cùng thành thục, anh hy vọng cảm giác đó mãi mãi được bảo trì.

Nhưng điều mà Trương Húc Đông không biết được là, trong tình cảnh khi anh đang tấn công và bị đánh mà không hề có chút lo lắng nào, thì vết thương trước ngực anh đã bị xé toạc ra trông vô cùng khủng khiếp, đặt vào tình huống trước đây thì anh đã sớm ngã quỵ và không đứng dậy được nữa rồi.

"Fuck!" Binh lính tấn công có chút miễn cưỡng, bởi vì có vẻ như họ không thể nào chiến thắng được chàng trai trước mặt này được, có đánh thế nào thì cùng lắm chỉ đánh ngã anh ta là cùng, nhưng cũng chỉ ở mức thế thôi. Cuộc chiến cứ mãi tiếp tục, anh đang có chút mất dần sự kiên nhẫn. Mã Đạt và Duy Tư cũng nghĩ như vậy, bởi vì bọn họ nhìn thấy chủ thuê của mình đã ngã xuống đất rồi, còn Hoàng Kim Nguyên thì đã chạy đi mất dạng không thấy tung tích, bọn họ có đấu tiếp thì cũng không có ý nghĩa gì.

"Stop!" Một tiếng hét khiến cho Trương Húc Đông đứng ngay cán cuốc, Duy Tư nói với giọng mẹ đẻ chính gốc: "Đừng đánh nữa, chúng ta đi thôi!"

Trương Húc Đông ngớ người ra rồi cười một cái, anh cũng biết không thể đánh nữa, đánh nữa thì Nam Cung Diệp và Hắc Hoàng sẽ không còn mạng mất, cho nên anh chọn cách ngầm đồng ý.

"Chết tiệt, con mẹ tụi mày, nói cái gì vậy. Ông đây là người cho mỗi người các cậu một tỷ, các cậu thủ tiêu nó cho tôi. Tôi sẽ cho mấy cậu mỗi người thêm một tỷ nữa!" Hắc Long tiếp tục kêu âm lên, đôi chân biến dạng cho cậu ta biết, nếu như ba người nước ngoài này hợp sức thì mệnh của cậu ta chắc chắn phải chết.

"Con trai!" Mái tóc trắng dài xuất hiện, cho thấy Bạch Sư Vương đã tới. Khi ông ta nhìn thấy Trương Húc Đông đứng ở đó như một người sắt khổng lồ, máu tươi đổ hết nửa người, liền thấy chua xót trong lòng.

"Ăn hiếp con trai ta!" Bạch Sư Vương bóp cò khẩu súng M249, lập tức: "Tạch tạch tạch..." Từng đợt súng mãnh liệt từ họng súng bắn ra, ba tên người nước ngoài còn chưa kịp phản ứng thì toàn thân họ, bao gồm cả phần đầu đã trúng không dưới ba phát đạn, máu tươi văng ra tung tóe, cuối cùng là bị bắn nát như một cái rây bột.

Nhìn thấy cảnh tượng này, Hoàng Kim Nguyên đứng từ xa cũng phải giật mình, anh ta biết tình cảnh lúc này đã thay đổi, lập tức kêu mười bốn tên sát thủ Hồng Diệp đi qua thu dọn tàn cuộc, còn Hắc Long thì đã bị uy lực của khẩu M60 làm cho ngất xỉu rồi.

"Hành động." Trong thoáng chốc, mười bốn tên sát thủ Hồng Diệp đã sẵn sàng hành động, bọn họ lập tức phóng về phía con mồi như những con sói hoang trong rừng rậm.

"Leng keng!"

Bạch Sư Vương vứt khẩu súng sang một bên, ông ta ôm lấy Trương Húc Đông đang ngã dưới đất, trong lòng dường như muốn nói một ngàn câu xin lỗi, nhưng cuối cùng ông ta chỉ có thể gọi: "Tiểu Đông Tử, ta là sư phụ đây!"

Trương Húc Đông cuối cùng cũng đích thân trải nghiệm được như thế nào gọi là khai thác tiềm năng, chính là bộc phát toàn bộ chức năng trong cơ thể bạn ra ngoài trong cùng một thời điểm, sau đó lúc đánh nhau đến sức cùng lực kiệt, ngã xuống rồi là có thể cũng không đứng lên được nữa. Đây là dùng sinh mạng để tiếp tục chiến đấu, quả nhiên không thể dựa vào thuốc được: "Sư phụ..." Trương Húc Đông chỉ nói được hai câu rồi hôn mê.

"Tiểu Đông Tử, con tỉnh dậy đi, con trai, chết tiệt! Gừ..." Bạch Sư Vương giống như một con sư tử oai hùng đang nổi cơn điên loạn, nhìn thấy đứa con trai của mình bị người ta ăn hiếp thành ra như vậy, người bình thường cũng phải tức giận, chứ đừng nói gì là vua rừng núi như Bạch Sư Vương.

"Mày là thằng nào?" Bạch Sư Vương không tìm được người trút giận, chỉ đành giơ chân đánh thức Hắc Long đang nằm dưới đấy, thực ra Hắc Long chỉ giả vờ ngất xỉu mà thôi, bởi vì cậu ta nhìn thấy một người có mái tóc trắng tung bay lòa xòa trong gió, người đàn ông này có khí thế của một ông vua, cái loại khí thế tràn đầy sát khí, khiến cho cậu ta quên luôn cả việc hô hấp, càng quên luôn là phải trả lời.

"Who are you?" Bạch Sư Vương lại hỏi một câu bằng tiếng Anh.

Suy cho cùng thì Hắc Long cũng chỉ là một cậu nhóc mới ngoài hai mươi tuổi, đối diện với một người đàn ông có khí thế hung bạo như vậy, cậu ta bị hù đến mặt mày trắng bệch, ấp a ấp úng nói: "Tôi, tôi, tôi là..."

"A..." Một tiếng gầm đầy giận dữ, Bạch Sư Vương bất động nhìn về phía người vừa mới cất giọng, nhưng chỉ nhìn thấy đó là một người cao to, ông ta lập tức trầm mặt lại hỏi: "Mày là kẻ địch à?"

Bạo Lực cũng bị người đàn ông trung niên tóc trắng thấp hơn mình một cái đầu dọa sợ, anh ta nhìn thấy đối phương đang đe dọa Hắc Long, liền biết có lẽ là bạn bè, anh ta lập tức lắc đầu: "Tôi là anh em của anh Đông!" Dừng lại một lát, dường như cậu ta nhớ đến một thần thoại trong giới lính đánh thuê: "Ông là sư phụ của Satan? Bạch sư phụ?"

Bạch Sư Vương gật gật đầu, ông ta nhìn về phía con trai mình, và chỉ vào Nam Cung Diệp và Hắc Hoàng bên cạnh, nói: "Ba người họ đều đã bị thương nặng, cậu dắt bọn họ đi về phía kia, có người của bọn tôi!" Ông ta chỉ về hướng mà mình đi đến.

"Biết, biết rồi!" Bạo Lực nuốt nước miếng, đi tới.

Sự cảnh giác của sư tử giúp cho Bạch Sư Vương ngửi thấy một mùi vị nguy hiểm sắp đến, ông ta nhíu mắt lại, nhìn thấy mười bốn tên sát thủ Hồng Diệp đang từ phía bên kia xông đến, tốc độ di chuyển của bọn người này cực kỳ nhanh, giống y như mấy con sói vậy.

"Mau đưa bọn họ đi đi, có người đến rồi!" Bạch Sư Vương tin tưởng vào cảm giác của mình, người cao to trước mặt ông ta chắc chắn không phải là người của đối phương, bởi vì cảm giác của ông ta luôn rất chuẩn xác. Bạo Lực gật đầu lia lịa rồi trực tiếp kẹp lấy ba người vào trong cánh tay mình, bán mạng chạy về hướng kia.

"Ha ha, các người chết chắc rồi, bọn họ là tổ chức Hồng Diệp của Hồng Môn, các người đều phải chết hết, đừng vùng vẫy uổng công!" Có vẻ như ngọn lửa hy vọng của Hắc Long đã được nhen lên, cậu ta đã từng thấy sự lợi hại của Hồng Diệp, người đàn ông trước mặt có dũng mãnh hơn cũng không phải là đối thủ của mười bốn tên sát thủ Hồng Diệp.

Bạch Sư Vương xoay đầu nhìn cậu ta đầy tức giận, chỉ từ từ đi đến trước mặt cậu ta, Hắc Long hoảng sợ hét lên, nhưng một giây kế tiếp đã không còn tiếng động nữa, nắm đấm nhuốm máu vung lên, ông ta liền đi khỏi.

Lúc Bạch Sư Vương vừa mới đi trở lại vào rừng, thì mười bốn tên sát thủ Hồng Diệp phát hiện ra ngay, bọn họ nhìn thấy ba người nước ngoài cùng Hắc Long đã chết, đặc biệt là cái đầu của Hắc Long đã bị đấm bẹp dí, giống như là một quả bóng bị xì hết hơi ra, máu tươi và bộ óc hòa trộn lại với nhau làm cho người ta muốn nôn mửa, tên dẫn dầu lạnh nhạt nói: "Vừa mới rời khỏi thôi, đuổi theo!"

Bạch Sư Vương không có thời gian để ý đến mấy tên sát thủ này, trước mặt một con sư tử bình thường thì sói có thể là một mối nguy hiểm, nhưng Bạch Sư Vương là vua sư tử dũng mãnh nhất trong các loài sư tử, sói chỉ như một đàn săn chó trước mặt ông ta thôi, căn bản không có chỗ nào đáng phải lo ngại.

Nhưng mấy tên sát thủ Hồng Diệp này lại đuổi theo, sự rượt đuổi của họ khiến cho Bạch Sư Vương nổi giận.

Bạch Sư Vương và Bạo Lực đang nhanh chóng băng qua khu rừng, người phía trước ôm lấy Trương Húc Đông thì trùng hợp đụng phải bọn người của Hắc A, Hắc A chau mày nhìn Trương Húc Đông, nói: "Phải mau chóng đưa cậu ấy đến bệnh viện, Tiểu Đông Tử không cầm cự được lâu nữa rồi!

Bạch Sư Vương nhìn con trai của mình, nói với một đội viên đã từng có kinh nghiệm phong phú trong nhóm lính đánh thuê Zo: "Đưa nó đến bệnh viện giúp tôi bằng tốc độ nhanh nhất, nó là con trai của tôi, con trai ruột!"

Hắc A, Lão Đan và Duy Tư cười khổ, người đội viên đó mạnh mẽ gật đầu một cái: "Sư Vương yên tâm, tôi nhất định sẽ dùng tốc độ nhanh nhất, nếu như Satan có sự cố gì, tôi sẽ chôn chung với cậu ấy."

Bạch Sư Vương không nói gì, chỉ vỗ vỗ vào bả vai của người đội viên, sau đó giao Trương Húc Đông cho anh ta, nhưng ai ngờ cánh tay của Trương Húc Đông cứ nắm chặt lấy áo của Bạch Sư Vương, mơ mơ hồ hồ hỏi: "Sư phụ, người nói gì, con là con trai của người?"

Nhưng không có ai nghe thấy giọng nói của anh, Bạch Sư Vương nhìn Bạo Lực gật đầu một cái, tên to con này vô cùng tốt, chỉ là giờ phút này khuôn mặt có chút mệt mỏi, đây là di chứng của việc sử dụng tiềm lực quá nhiều, nhưng do thân hình của anh ta to cao nên có thể giảm bớt công hiệu của thuốc, mạnh hơn những người khác một chút, cũng gắng sức chèo chống.

"Cậu bảo vệ họ đi đến bệnh viện, chuyện còn lại giao cho bọn tôi!" Bạch Sư Vương muốn nở nụ cười, nhưng lại không cười nổi.

"Dạ." Bạo Lực liền rời khỏi cùng với người đội viên Zo kia.

Hắc A ca thán nói: "Satan, đứa trẻ này sẽ không đi gặp quỷ Satan nhanh như vậy đâu, lão Bạch à, anh cứ yên tâm đi!"

"Zo là nhóm lính đánh thuê do một tay tôi tạo dựng, nếu như con trai của tôi xảy ra chuyện gì, tôi sẽ đưa tất cả thành viên của Zo về Nhật Bản, cho cả Nhật Bản chôn chung với nó!" Bạch Sư Vương hung ác nói. Tuy rằng nghe thì có vẻ là một câu nói hung hăng nhưng cũng không có ai chất vấn câu nói của ông ta. Chỉ có những thành viên Zo là cảm thấy buồn bực, nhóm lính đánh thuê Zo chẳng phải do Hắc A tạo dựng hay sao? Tại sao Bạch Sư Vương nói do một tay ông ta tạo dựng?

Lão Đan đón lấy đạn hỏa tiễn của đội viên, cười lạnh nói: "Mười mấy tên nhóc tới rồi, tôi đi giải quyết chúng!"

"Chờ đã, giao cho tôi!" Bạch Sư Vương vặn vẹo cái cổ, lửa căm hờn bừng cháy trong đôi mắt.

Mười mấy tên sát thủ Hồng Diệp vừa xông đến thì nhìn thấy một đám người trung niên đứng ở đó, trong tay cầm theo những loại vũ khí hạng nặng. Hơn nữa, lại còn có cả đạn hỏa tiễn và súng Gatling khiến cho bọn họ không khỏi trố mắt.

"Bao vây bọn họ, cho lão Bạch xử lý!" Hắc A lên tiếng ra lệnh. Hàng chục thành viên của nhóm lính đánh thuê Zo với nhiều loại súng trên tay ngay lập tức bao vây lấy mười bốn người.

Duy Tư cười khổ, nói: "Ây, mấy người các người thật là đi tìm hổ dữ mà!"

Nắm đấm vẫn là nắm đấm, một bóng người tóc trắng xẹt qua hiện giữa mười bốn tên sát thủ Hồng Diệp, tiếng kêu thảm thiết liên hồi bên trong, Hắc A híp mắt lại, nói: "Đã năm năm rồi chưa thấy lão Bạch ra tay!"

Lão Đan đồng ý, gật đầu nói: "Thực lực của mười bốn cậu thanh niên này cũng mạnh lắm, chỉ đáng tiếc rơi vào tay lão Bạch, thì chỉ có một chữ chết!"

Hắc A ca thán nói: "Các anh có nhớ được bộ dạng của lão Bạch cái lần mà mẹ của Satan bị giết hại không?"

Vẻ mặt của Lão Đan và Duy Tư lộ vẻ sợ hãi, tựa như vừa nghe thấy một chuyện cực kỳ đáng sợ, mọi người đều nhìn về phía Bạch Sư Vương. Tối nay, người đàn ông phong thái rạng rỡ đó nhất định sẽ có một cuộc thảm sát.

Năm phút sau, Bạch Sư Vương bất mãn đi ra ngoài. Trong năm phút, ông ta dùng tay không xé rách tứ chi của mấy tên sát thủ Hồng Diệp, bây giờ chỉ có thể nhìn thấy một vài thứ không biết có thể được gọi là mấy thứ lúc nhúc của con người hay không, toàn bộ những thứ còn lại đều trở thành những chuyện lạnh lẽo.

Bạch Sư Vương châm một điếu thuốc: "Không biết họ đến bệnh viện chưa?"

"Kẻ hiền sẽ gặp lành mà, Tiểu Đông Tử sẽ không sao đâu!" Hắc A cười nham hiểm, nói: "Toàn thể đội viên Zo chú ý, xử lý sạch sẽ mấy thứ hỗn tạp Nhật Bản còn thừa lại đi, không chừa một ai!"

Bạch Sư Vương treo trên dưới năm mươi trái lựu đạn lên các bộ phận trên người mình, khiến cho mấy tên đội viên Zo đều phải nuốt nước miếng. Nếu như bị đạn lạc bắn trúng, còn có thể sống sao? Có lẽ chỉ có Bạch Sư Vương mới làm được như vậy thôi!

Nhưng giờ phút này gương mặt của Vương Sư Vương rất dữ tợn, ông ta muốn tiếp đãi mấy tên tay sai chó chết này một cách mạnh bạo hơn, ông ta muốn trút giận, muốn đám hỗn tạp ở tổ chức Thần Hồn biết rằng, đến Trung Quốc là một quyết định sai lầm chí mạng trong cuộc đời của bọn chúng.